Đứt quãng làm suốt đêm, sáng ngày hôm sau, Tống An Cửu không đi học nổi là chuyện tức nhiên.
Người nào đó mới vừa tu luyện hút âm bổ dương đại pháp cả đêm đương nhiên mặt mày tràn đầy thỏa mãn, tinh thần lại sáng láng, quần áo chỉnh tề đứng trước gương thắt caravat. Tống An Cửu vì cái eo đau đến sắp đứt rời làm ổ trong chăn, không ngừng phóng tia oán niệm về phía Phó Thần Thương . . . . . .
“Em không đi học!” Đợt bắn thứ nhất.
“Em còn 20 phút.” Trực tiếp bị anh dùng không đếm xỉa tới hóa giải.
“Nói không đi chính là không đi! Muốn đi tự anh đi!” Đợt thứ hai bắt đầu chơi xỏ lá.
Phó Thần Thương vô cùng dịu dàng từ trong gương khẽ mỉm cười với cô, “Có thể.”
“Thật? !” Tống An Cửu lập tức ngồi thẳng lên, còn tưởng rằng anh sẽ nổi đóa, không ngờ anh cư nhiên đồng ý, chẳng lẽ là lương tâm trổi dậy, nhưng mà, “Cái này không khoa học . . . . . .”
Phó Thần Thương buông tha chiếc caravat mới thắt được một nửa, tùy ý nó lỏng lẻo treo trên cổ áo, sau đó ngồi xuống mép giường, “Không đi học cũng có thể, vậy chúng ta tiếp tục làm.”
Tống An Cửu trở mình một cái vén chăn lên bò dậy, từ chân giường, đầu giường cùng với gầm giường cầm quần áo lên nhanh chóng mặc vào.
“Em sẽ đi học. Em đây phải đi đục vách tường trộm sạch, treo tóc lên nóc nhà, lấy đom đóm làm đèn. Em muốn đi đến Havard, Yala, Princeton, Massachusetts, Pennylvania….. Cách anh thật xa!”
“Có mơ ước là rất tốt.” Ý ở ngoài lời, thực tế thực sự rất tàn nhẫn.
“Đã nói là phân giường ngủ đâu?” Tống An Cửu tức giận nện nắm đấm xuống giường, “Phó Thần Thương, từ nay về sau em còn tin anh nửa chữ em liền theo họ anh!”
“Em vốn theo họ anh, Phó phu nhân! Còn nữa, tối hôm qua là chính em mãnh liệt yêu cầu.”
Tống An Cửu lập tức giận dữ mắng mỏ phản bác, “Anh nói bậy!”
“Không cần không muốn em, em có nói qua lời này hay không?” Phó Thần Thương hỏi.
Tống An Cửu gãi gãi đầu, sắc mặt trở nên hồng, dường như có một chút ấn tượng. Sau khi uống canh giải rượu, những chuyện đã xảy ra cô mơ hồ có chút trí nhớ.
“Theo câu thức này, phủ định phủ định bằng khẳng định, có phải chính là…… Em muốn anh?” Phó Thần Thương không nhanh không chậm phân tích cho cô nghe.
“Anh…… Anh quả thật là cưỡng từ đoạt lý!”
Khi Tống An Cửu cho là đây đã là chuyện vô sỉ nhất, Phó Thần Thương tiếp tục đổi mới ghi chép ——
“Uống rượu 1000, còn nhớ chứ?”
Giận dữ này chưa tiêu giận dữ khác lại nổi lên, Tống An Cửu bùng nổ, “Anh lừa gạt em! Anh rõ ràng đã đồng ý với em lần này không phạt tiền!”
Chuyện quan trọng này cô đương nhiên phải nhớ rõ. Từ lúc đi uống rượu cô đã tính toán xong rồi, bất kể xuống nước như thế nào cũng phải xóa 1000 này.
“Cho nên không phải để em dùng cách khác để đền bù sao? Còn thiếu ba lần.” Phó Thần Thương nói đến đương nhiên, không hề có cảm giác có tội.
Tống An Cửu nằm rạp té quỵ xuống đất, tay run run chỉ anh nói không ra lời. . . . . .
Tên khốn này không chỉ có khái niệm lén tráo đổi, còn được một tấc lại muốn tiến tới một thước. . . . . .
“Đúng rồi, tối qua em cởi quần áo anh xong rồi chụp hình gởi cho Lương Giai Giai là có ý gì?” Phó Thần Thương lại hỏi.
Tống An Cửu nháy nháy mắt, sửng sốt thật lâu mới gãi gãi đầu, “Em thật sự đã gởi? Không thể nào. . . . . . Em còn tưởng rằng em đang nằm mơ!”
Tống An Cửu tự mình lẩm bẩm cầm điện thoại tới, vừa khởi động máy liền bật ra hơn 10 tin nhắn chưa đọc. Tất cả đều là Lương Giai Giai gởi tới.
Xem ra cô thật sự đã làm. Nhưng thật kỳ quái nha, cô tại sao muốn làm như vậy?
Phó Thần Thương kéo ghế ngồi xuống bên giường, bộ dáng bày ra tư thế chậm rãi tính sổ. “Vừa uống say liền cởi quần áo đàn ông, chuyện này hình như em cần phải giải thích anh nghe một chút.”
Tình huống bây giờ là, cô hưng sư vấn tội không xong, lại bị anh đảo ngược tình thế làm khó dễ.
Vừa nghe lời Phó Thần Thương nói, Tống An Cửu liền kinh ngạc, “Em uống rượu say liền đòi cởi quần áo đàn ông? Làm sao có thể! Anh xác định không phải là người khác tới cởi của em sao?”
Phó Thần Thương liếc xéo nhìn cô, kể lại một lần chuyện tối hôm qua cho cô nghe, kể cả những chi tiết cô xé rách áo như thế nào.
Nghe Phó Thần Thương nói xong tường tận được như vậy không giống là giả. Tống An Cửu chột dạ lau mồ hôi. Không, không thể nào….. thời điểm tại quán ăn cô thế nhưng còn xé rách áo của Phó Hoa Sanh?
Cô vô luận như thế nào cũng không thể tin mình sẽ làm ra loại chuyện phát rồ này.
Tống An Cửu ôm đầu liên hệ tới chuyện trước kia, cố gắng suy nghĩ thật đúng là nghĩ ra được nguyên nhân kỳ quái làm cô say rượu.
Lý do này nói thật ra thì rất đơn giản, nhưng thật sự là khó giãy bày.
Phó Thần Thương thấy vẻ mặt cô liền biết cô nghĩ tới cái gì, vì vậy dùng ánh mắt thúc giục cô.
Vì chứng minh mình cũng không phải nữ sắc ma, Tống An Cửu không thể làm gì khác hơn là hy sinh thông minh giữ được khí tiết, vì vậy nhắm mắt giải thích, “Không phải là bởi vì Lương Giai Giai đã từng cười nhạo em nói, mặc dù em có nhiều bạn trai như vậy, nhưng tất cả đều là cặn bã, không có một người nào có dáng người đẹp. Nói thật sự là khó nghe! Cô ấy có bạn trai là người mẫu, dáng người ma quỷ, đẹp thì giỏi lắm sao! Bi kịch nhất chính là, em dò sổ một vòng, phát hiện chuyện cô ấy nói là thực, liền bị đả kích. Về sau, về sau…… em ra vẻ cũng không còn quá để ý chuyện này nữa. Nào biết chấp niệm lại sâu như vậy, em đại khái là muốn tìm người có dáng người so với người mẫu kia đẹp hơn. . . . .”
Đối mặt với nguyên nhân chỉ số thông minh kém như vậy, Phó Thần Thương thật sự là không còn lời nào để nói, chỉ có thể an ủi bản thân ít nhất là người có dáng người tốt nhất mà cô từng xem qua?
“Dù sao em cũng chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này. Anh tin hay không thì tuỳ.” Tống An Cửu cam chịu vò loạn mái tóc rối bù của mình.
“Còn có một việc.”
“Còn có? ! Phó Thần Thương anh có thôi hay không. . . . . .” Tống An Cửu còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt đột nhiên trở nên âm lãnh của anh dọa cho trở về, “Không có việc gì, anh cứ tùy tiện hỏi. Em tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*…….”
*Có nghĩa là biết gì sẽ nói đó, nói là sẽ nói hết không giấu giếm.
“Ngày hôm qua em uống rượu, là vì Phó Cảnh Hi có bạn gái, đúng không?” Toàn thân Phó Thần Thương tản ra một loại âm khí đáng sợ tựa như Hắc Bạch Vô Thường câu hồn tác mệnh, khóe miệng nhếch lên, hai tay vòng ngực, khẽ dựa vào thành ghế. Phòng ngủ trong nháy mắt giống như biến thành pháp trường 18 Tầng Địa Ngục, đầy rẫy gào khóc thảm thiết. . . . . .
Quả nhiên, chiêu đáng sợ nhất tất nhiên xuất hiện cuối cùng!
Sống lưng Tống An Cửu đột nhiên cảm giác một tia rét lạnh thấu xương, phản ứng cực kỳ nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy. Đứa cháu lớn như vậy, là thanh niên tốt đẹp trai học giỏi nhiều mặt, đã 20 tuổi còn chưa từng kết giao với bạn gái. Ngày hôm qua nhìn đến cậu ta rốt cục có đối tượng, làm thím hai của cậu ta, em nhịn không được cực kỳ vui mừng, lã chã rơi lệ. Mà lại ức chế không nổi vui mừng trong lòng nên liền đi uống rượu để chúc mừng.”
Khóe miệng Phó Thần Thương giương lên một độ cong mê người, “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật! Đúng vậy! Tuyệt đối là!” Tống An Cửu thề thốt.
“Ngoan.” Phó Thần Thương vuốt ve tóc đuôi gà của cô, “Còn 10 phút nữa, đi rửa mặt ăn sáng, anh chở em đi học.”
Ách, cứ như vậy tránh được một kiếp nạn rồi sao? Thật có điểm không dám tin tưởng. . . . . .
Quan sát một lúc lâu, xác định Phó Thần Thương là thật sự không có ý muốn truy cứu nữa, Tống An Cửu mới nhẹ nhàng thở ra. Khí lực toàn thân giống như là bị tháo nước vậy, mồ hôi sau lưng ướt một mảnh.
“Anh không phải nói bị người khác nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đối với em sao?” Giọng Tống An Cửu nói chuyện vẫn còn có chút kiêng kỵ.
“Cho nên anh vừa mua một chiếc Audi.” Phó Thần Thương trả lời.
Giọng điệu hạ mình, giọng điệu xa hoa, không biết còn tưởng là anh vì cô làm chuyện gì khó lường vậy.
Dĩ nhiên, Tống An Cửu là không dám phỉ nhổ anh, ngoan ngoãn đáp “Vâng” một tiếng, bất quá cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ anh cũng muốn đến trường học đi làm sao?”
Phó Thần Thương tự nhiên biết cô lo lắng cái gì, nói: “Hiệu trưởng trên danh nghĩa thôi. Hiệu trưởng giáo vụ hiện tại của bọn em vẫn là thầy Vương.”
Trường học tư nhân, hiệu trưởng trên danh nghĩa chỉ là cổ đông mà thôi. Nhưng mà bởi vì Phó Thần Thương hiện tại là cổ đông duy nhất, tự nhiên có thể khống chế quyền lực. Ý tứ chính là anh muốn đến thì đến, không muốn thì không đến, toàn bộ dựa theo tâm tình.
Tống An Cửu may mắn không thôi. Cũng may cũng may, trong nhà quản cô là đủ rồi, nếu như ở trường học còn bị anh quản, cô thực sự sẽ sớm già yếu . . . . .
Phó Thần Thương lại tặng thêm một câu, “Buổi tối tan học chờ anh đến đón em.”
“Làm gì?” Tống An Cửu nghi ngờ hỏi.
“Sinh nhật bạn, dẫn em đi chơi.”
Ai không biết là chẳng có gì tốt để chơi, rõ ràng bản thân anh cần bạn gái chứ gì?
Tống An Cửu không tình nguyện lầu bầu, “Em không đi, em muốn làm bài tập, còn phải bổ sung giấc ngủ.”
Phó Thần Thương lại bắt đầu phóng ra tẩy não đại pháp thay đổi suy nghĩ của người khác: “Chuyện như vậy từ nay về sau sẽ còn rất nhiều, em cần tăng mạnh năng lực thích ứng, học được tự mình điều chỉnh, có thể sớm hoàn thành bài tập từ nay về sau phải cố gắng sớm hoàn thành, có chuẩn bị sẽ làm cho con đường tương lai của em càng dễ đi…….”
Tống An Cửu thật sự nghe không nổi nữa, “Làm ơn không cần thoáng cái đem chuyện anh túng dục quá độ hại em không còn hơi sức cùng với loại chuyện tham dự sinh nhật bạn bè của anh trong nháy mắt thăng hoa đến độ cao nhân sinh sau này có được hay không!”
“Vừa đúng mượn cơ hội này giới thiệu em cho bọn họ biết. Buổi tối phải biểu hiện thật tốt.” Phó Thần Thương nói lời này hiển nhiên là không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Chỉ là, Tống An Cửu suy nghĩ một chút cũng không nói thêm cái gì, đi thì đi chứ, mình lúc trước không phải còn rất để ý chuyện anh không cho cô dung nhập vào vòng bạn bè của anh sao?