Hôm nay, Tiêu Phong phải đi làm còn Diệp Băng Hy, mẹ Diệp, Phong ba, Phong mẹ thì đi nghỉ dưỡng ở nông trại.
“Mẹ à, con cũng muốn đi, mẹ cho con cup việc một hôm được không?” Tiêu Phong năn nỉ Phong mẹ.
“Không được. Con không đi làm thì ai kiếm tiền nuôi chúng ta! Không được.”
“Ba à?” Tiêu Phong vẫn chưa chịu từ bỏ.
“Ta giao quyền quyết định cho mẹ con!”1 Phong ba đúng là EQ cao, một mũi tên trúng hai đích, vừa làm hài lòng Phong mẹ, vừa thể hiện được ý kiến của mình.
Tiêu Phong nghe xong cũng bất lực, đành phải ngậm ngùi đi làm một mình. Thôi, cố gắng hết hôm nay vậy, mai là chủ nhật rồi.
Vậy là suốt buổi hôm đó, cả công ti chìm trong một bầu trời u ám, chỉ chờ một cơn mưa giông, bão tố ập đến. Khổ nhất phải kể đến thư kí Từ, suốt cả ngày bị quay như chong chóng, lại còn bị ăn chửi té tát, đến phòng chủ tịch cũng không được yên ổn, bị sếp bắt tăng ca đến tận mười giờ đêm để hoàn thành hết công việc của cả tuần sau, công suất phải tăng lên 500%. Ai nấy đều khóc không thành tiếng. Tất cả cũng chỉ vì sự nghiệp “một tuần nghỉ lễ của tổng tài“.
......................
Nông trại Tiêu Gia,
Sau gần một tiếng chạy xe, cuối cùng bốn người cũng đến được nông trại.
Nông trại này nằm sâu trong rừng núi nên không khí vô cùng trong lành, yên tĩnh và có chút hoang sơ, thanh vắng.
Cổng vào nông trại là một giàn hoa hồng leo đỏ rực trông vô cùng lộng lẫy. Khắp lối đi vào được trồng một hàng hoa tuy lip, bây giờ lại đúng vào mùa hoa nở nên phải nói là đẹp như con đường dẫn vào thiên đường vậy. Ở giữa nông trại là một căn biệt thự cổ kính, được xây dựng có lẽ cũng đã khá lâu, mang nét đẹp hoài cổ vô cùng quyến rũ.
Diệp Băng Hy và mẹ Diệp dường như bị hút hồn vào từng cảnh vật nơi đây, quá đẹp, quá nên thơ! Dường như tạo hoá đã cất giấu nơi đây khỏi những bụi bặm của cuộc sống đầy rẫy những thị phi ngoài kia, nơi mà cuộc sống con người bị chèn ép đến nghẹt thở. Cảnh tượng như thế này đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong những giấc mơ của cô, giấc mơ về một cuộc sống thanh bình, yên ả chốn điền viên, tự cung tự cấp, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo.
Ở nông trại chỉ có Hàn quản gia và một số người làm vườn nên khi hay tin Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân đến thì Hàn quản gia đã vui vẻ ra vườn từ sáng sớm, hái những rau củ tươi ngon nhất để chuẩn bị cho bữa trưa, còn sai người đi xuống ao câu cá nữa.
Phong ba, Phong mẹ cứ dăm bữa nửa tháng lại tới nông trại một lần, đồ ăn trong nhà hầu hết cũng là từ nông trại gửi lên.
“Lão gia, phu nhân đến rồi ạ!” Mấy người đang làm ngoài vườn thấy xe đi qua liền cúi đầu chào, ai nấy đều rất vui vẻ.
Phong ba cũng tươi cười vẫy tay đáp lại:
“Chào mọi người! Vất vả rồi!”
Chiếc xe dừng lại trước sân biệt thự, Phong ba xuống xe mở cửa cho Phong mẹ và mẹ Diệp, rồi lái xe xuống hầm.
“Mời chị vào nhà!” Phong mẹ tươi cười dẫn mẹ Diệp vào trong.
“Con đi tham quan xung quanh một chút nhé!” Diệp Băng Hy đã bị cảnh vật xinh đẹp nơi đây làm cho mê đắm, nóng lòng muốn đi tận hưởng một chút.
“Nhớ phải cận thận nhé!” Phong mẹ cẩn thận nhắc nhở.
“Vâng ạ!” Nói rồi Diệp Băng Hy lon ton chạy đi.
“Con bé này lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy!” Mẹ Diệp lắc đầu.
“Đi thôi mẹ Diệp, cứ để Tiểu Hy nó đi chơi cho thoải mái, chúng ta vào trong uống tách trà cho khát, tôi có ít trà hoa cúc siêu ngon luôn!”
“Vậy tôi nhất định phải thử mới được!”
Nói rồi hai mẹ vui vẻ đi vào phòng khách.