Diệp Băng Hy đang đi dạo thì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Cô đi men theo con đường đá nhỏ dẫn vào sâu trong vườn.
“A! Ở đây có một con suối này!” Cô reo lên thích thú.
Diệp Băng Hy nhanh chóng chạy lại gần con suối, ngồi xổm xuống, lấy tay lấy một ít nước lên rửa mặt.
“Thật là thoải mái!”
Diệp Băng Hy nằm ra nền cỏ dưới bóng cây sồi già gần bờ suối, dang tay ra hứng trọn cái không khí trong trẻo, hứng trọn từng làn gió ngọt ngào thoảng qua. Cứ như thế mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay biết...
...----------------...
Trong biệt thự,
Phong mẹ và mẹ Diệp ngồi uống hết mấy tách trà, nói xong cả tá câu chuyện trên trời dưới đất rồi mà vẫn chưa thấy Diệp Băng Hy quay lại.
“Sao lâu vậy rồi vẫn chưa thấy Tiểu Hy đâu nhỉ?”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Như có thần giao cách cảm, không hề báo trước, cả hai đứng dậy đi tìm.
“Tiểu Sâm, cậu dẫn theo vài người đi tìm xem Tiểu Hy đâu!”
“Vâng thưa phu nhân.”
Vậy là cả một đám người lo lắng đi tìm Diệp Băng Hy.
Một lát sau, Tiêu Phong cũng trốn việc về đến nơi. Anh đi vào nhà nhưng kì lạ thay là cả trong nhà lẫn ngoài vườn đều không thấy bóng người nào. Tiêu Phong lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Băng Hy.
“Reng...reng...”
Là tiếng chuông điện thoại của Diệp Băng Hy nhưng nó lại đang nằm trong túi sách để trên bàn, cả điện thoại của mẹ Diệp và Phong mẹ cũng đều ở đây.
Trong đầu anh lúc này hoàn toàn trống rỗng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong lòng anh bắt đầu xuất hiện vài tia lo lắng, xen lẫn sợ hãi. Chợt nhớ đến Hàn quản gia, Tiêu Phong lập tức lấy điện thoại liên lạc ngay.
“Dạ, thiếu gia có việc gì cần căn dặn?”
“Hàn quản gia, mọi người đi đâu hết rồi mà trong nhà không có một ai?”
“Tất cả mọi người đang đi tìm Diệp Tiểu thư...”
Chỉ nghe thấy ba chữ “Diệp tiểu thư” là Tiêu Phong đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Hàn quản gia, ông mau chóng kể lại toàn bộ sự việc!” Tiêu Phong sốt ruột như đang đứng trên đống lửa.
Hàn quản gia kể lại toàn bộ, Tiêu Phong ngay lập tức chạy đi tìm Diệp Băng Hy.
Nơi đầu tiên Tiêu Phong chạy đi tìm là vườn trái cây, bởi anh biết là Diệp Băng Hy không thể nào bỏ qua nơi này được. Và quả nhiên không giống như anh nghĩ, không tìm thấy một chút dấu tích nào của Diệp Băng Hy.
“Băng Hy, em ở đâu?” Tiêu Phong vừa chạy vừa gọi, nhưng mãi vẫn chẳng thấy hồi âm.
Đi thêm một lúc nữa, anh gặp đám người Phong mẹ và mẹ Diệp nhưng tất cả đều trao nhau những cái lắc đầu.
“Mẹ và bác Diệp về nghỉ ngơi trước đi để con và mọi người tìm là được rồi!” Tiêu Phong lo lắng mẹ Diệp và Phong mẹ sẽ mệt nên dặn dò họ về trước.
“Không được, chưa tìm thấy Tiểu Hy sao mẹ yên tâm cho được!” Phong mẹ kiên quyết không đồng ý.
“Tôi nghĩ chắc Tiểu Hy chỉ đi chơi đâu đó thôi, chắc không có chuyện gì đâu, chúng ta cứ tin tưởng Tiểu Phong đi! Chi bằng chúng ta về nấu cơm đợi hai Tiểu Hy với Tiểu Phong về thì cùng ăn.” Mẹ Diệp thuyết phục Phong mẹ, dù sao thì hai người ở đây cũng không giúp đỡ được gì nhiều ngược lại còn làm Tiêu Phong lo lắng thêm.
“Vậy được rồi. Con nhất định phải đem Tiểu Hy về cho mẹ đấy!” Phong mẹ cuối cùng cũng bị mẹ Diệp thuyết phục, trước khi đi còn không quên dặn dò Tiêu Phong.
“Mẹ và bác Diệp cứ yên tâm về nghỉ ngơi chờ con với Băng Hy về.” Tiêu Phong nói với giọng đầy quyết tâm và chắc chắn như một sự đảm bảo.