Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 8: Chương 8: Khởi đầu của chuỗi ngày sống trong địa ngục




Cố Nam vừa gặp Diệp Băng Hy đã vô cùng ấn tượng với cô, có thể nói là vừa gặp đã yêu. Tiêu Phong thấy vậy liền lắc đầu ngao ngán: đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.

“Hừm“. Tiêu Phong nhắc nhở Cố Nam. Lúc này Cố Nam mới nhớ tới nhiệm vụ của mình.

“Không biết cậu với Tiểu Hy là thế nào?” Hai chữ “Tiểu Hy” được Cố Nam nói ra thật ngọt ngào làm Diệp Băng Hy cũng sởn hết cả da gà.

“Thật không ngờ còn có loại đàn ông mặt dày như thế này tồn tại. Ông cha ta nói quả không sai: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tên Tiêu Phong sao lại có bạn bè tử tế được.” Diệp Băng Hy nghĩ thầm.

“Cô ta đâm vào xe tôi, thiệt hại ước tính hơn 500 triệu đồng nhưng lại không chịu bồi thường.

Theo cậu nên làm thế nào?”

“Vậy thì chắc phải báo công an, sau đó đưa Diệp tiểu thư vào bóc lịch 10 năm vậy.” Gương mặt Cố Nam bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với dáng vẻ không đường hoàng lúc nãy khiến Diệp Băng Hy vô cùng ngạc nhiên, còn Tiêu Phong thì đã quá quen với cảnh này rồi.

Cố Nam là một luật sư rất giỏi và vô cùng tâm huyết, một khi làm việc là cậu ta như biến thành một người khác vậy, rất lạnh lùng, quyết đoán.

“Tôi cũng chỉ vô tình va vào anh ta thôi mà, tôi đâu có cố ý. Anh cũng đâu cần hù dọa người ta vậy, làm gì mà 10 năm tù.”

“Mặc dù tôi rất thích Diệp tiểu thư nhưng luật pháp là vậy, cô gây thiệt hại cho thân chủ tôi hơn năm trăm triệu, mức án này đã là nhẹ nhất rồi,nặng hơn có thể kết án tù chung thân. Nếu Diệp tiểu thư muốn xác thực có thể liên hệ luật sư. Tôi trước nay làm việc vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối không bao giờ hù doạ ai.”

Diệp Băng Hy há hốc mồm”Vẻ mặt của hắn quả thực không giống nói đùa, mình còn trẻ vậy, tương lai còn tươi sáng như vậy, đến một mảnh tình dắt vai còn chưa có mà đã phải chôn vùi thanh xuân trong nhà tù lạnh lẽo sao? Không được. Nhưng mình kiếm đâu ra tiền, chẳng lẽ lại xin tiền ba? Như vậy cũng không được. Ay ya...đau đầu quá!”

“Diệp tiểu thư“. Cố Nam thấy Diệp Băng Hy đứng trầm ngâm không nói gì liền lên tiếng.

“Thật ngại quá nhưng quả thực hiện tại tôi không có tiền. Anh xem tôi không phải trốn tránh trách nhiệm, tôi rất muốn chịu trách nhiệm nhưng sức lực có hạn. Không biết anh có thể cho tôi trả góp được không?” Diệp Băng Hy dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tiêu Phong, nhưng anh ta vẫn chẳng mảy may để ý.

“Tôi trước nay không thích cho người khác vay tiền, chi bằng cô làm việc cho tôi trừ nợ! “

“Anh muốn tôi làm gì? Tôi là con nhà đàng hoàng nha, tuyệt đối không làm mấy loại cướp của giết người đâu, trộm gà trộm chó thì còn được.”

“Cô suy nghĩ cái gì vậy, tôi lại là loại người ấy à?”

“Còn không phải thế sao?” Diệp Băng Hy nói thầm nhưng không hiểu sao vẫn lọt được vào tai của ai đó.

“Cô vừa nói gì? “

“Không.Tôi đâu nói gì.Vậy anh muốn tôi làm gì?”

“Cô còn nhớ thoả thuận hôm qua của chúng ta không?”

“Nhớ. Làm giúp việc cho anh một tháng. Sao? Có vấn đề gì sao?”

“Tôi muốn cô làm giúp việc cho tôi một năm. Tất cả mọi chuyện tôi sẽ không tính toán với cô nữa.”

Diệp Băng Hy nghe Tiêu Phong nói vậy thì vô cùng bất ngờ.

“Tại sao anh lại muốn tôi làm giúp việc cho anh? “

“Tôi cũng thấy cô đáng thương nên mới tốt bụng tìm cho cô một đường lui. Dù sao nhà tôi cũng chưa có người giúp việc. Nếu cô không muốn thì thôi vậy.” Tiêu Phong bày ra cái vẻ mặt vô cùng thương xót nhưng đâu ai biết được anh ta làm vậy chỉ là để nhân cơ hội trả thù Diệp Băng Hy.

“Anh ta tốt đến vậy sao? Thật khó tin. Nhưng giờ cũng không còn cách nào khác. Dù sao căn hộ của anh ta cũng không rộng lắm, lại chỉ có một mình anh ta sống nên chắc công việc cũng không nhiều, coi như mình dọn nhà 2 lần vậy.” Diệp Băng Hy tự thuyết phục bản thân.

“Được rồi. Nhưng chúng ta phải kí hợp đồng rõ ràng, tôi không tin tưởng anh.”

“Đương nhiên. Cố Nam cậu nhanh chóng soạn một bản hợp đồng, chiều nay đem qua nhà tôi.” Tiêu Phong nói với Cố Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.