Đánh giá: 6.6/10 từ 4 lượt
"Cuối cùng cũng tìm thấy em...bảo bối em trốn tôi bao lâu nay coi như cũng rất có tài đấy"
"Mau lại đây! Cùng tôi về nhà..."
Lục Niêm mặc âu phục màu đen, đứng trước sảnh nhà hàng Viên Nam nhìn con tiểu bạch thỏ đang ôm khư khư chiếc túi sách khẽ nhíu mày.
"Chú là ai? Không biết...chú tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy"
Bát Mạch ngu ngơ nói, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Bát Mạch...em còn giả ngu với tôi à...thân là Phu nhân của Lục Niêm tôi...em dám trốn tôi bấy lâu nay để rồi trở nên cái bộ dạng này sao?"
Lục Niêm đằng đằng sát khí nhìn con tiểu bạch thỏ trước mắt.
Bát Mạch sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, hai tay ôm đầu kêu lên.
"Không biết...không biết...tôi không biết anh là ai..."
Lục Niêm nhìn cái bộ dạng kia thì khẽ nhíu mày.
Bước đến phía cô, không nói hai lời vác cô lên vai, bước thẳng ra xe mặc cho cô vùng vẫy la hét trên vai mình.
Bình luận truyện