Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bác sĩ Tần cười hắc hắc nói: “Chỉ là ví dụ mà thôi, Viêm tổng đừng hiểu lầm, ở trong mắt tôi, loài người đều là xương trắng!”
Viêm Cẩn Du đứng dậy cầm lấy chai thuốc bôi trước mặt bác sĩ Tần trước: “Trực tiếp bôi lên là được, đúng không.”
“Đúng vậy, bôi một ngày hai lần, bảo đảm một tuần là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu! Nhảy nhót tưng bừng!”
“Không cần phải giải thích, tác dụng tốt tự nhiên sẽ có thêm nhiều vốn đầu tư chảy vào văn phòng của anh, anh có thể cút về ngủ được rồi.” Viêm Cẩn Du thiếu kiên nhẫn đóng cửa lại.
Lúc Viêm Cẩn Du trở về trên phòng lần nữa, người hầu đã đút cháo xong cho Mễ Tiểu Bạch, đang chuẩn bị thay quần áo cho cô.
“Đưa cái này cho cô ấy, dặn cô ấy bôi vào chỗ vết bầm.” Viêm Cẩn Du ném chai thuốc cho người hầu.
“Vâng.”
“Á đau.” Mễ Tiểu Bạch hàm hồ rên rỉ không rõ.
Viêm Cẩn Du vốn đã xoay người, nghe thấy vậy liền dừng bước chân lại, quay đầu nhìn thấy hai người giúp việc đang lật người của Mễ Tiểu Bạch, muốn xức thuốc cho cô.
Anh suy nghĩ rồi lại quay lại: “Cứ để thuốc ở trên bàn, các cô đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Người hầu kính cẩn lui ra, Viêm Cẩn Du vén chăn của Mễ Tiểu Bạch lên.
“... “
Vạn vạn không ngờ rằng, vừa vén chăn lên, đã nhìn thấy áo của người nào đó đang được vén lên hơn nửa, cảnh xuân tươi đẹp lồ lộ ra trước mắt.
“Cái đám người hầu ngu xuẩn này, vén lên mà cũng không nói trước một tiếng.”
Viêm Cẩn Du nhìn vào khuôn mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu và tư thế cám dỗ người ta phạm tội của Mễ Tiểu Bạch, anh nhíu mày lại, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô, sau đó mới xức thuốc cho cô
Mễ Tiểu Bạch bày tỏ, tối hôm qua sau khi bị Viêm Cẩn Du “Vô lễ ép rượu”, mình đã nằm mơ thấy một giấc mơ tương tự với mộng xuân cấp độ hạn chế người xem mình.
Hơn nữa, đối tượng trong giấc mộng hạn chế người nhìn này còn là Viêm Cẩn Du Viêm đại thiếu gia khiến người ta chỉ vừa nghĩ đến đã hai chân run rẩy.
Cô mơ thấy người mình rất đau rất khó chịu, máu trong người như hò hét muốn cắn phá lớp da, tràn ra khỏi người cô.
Sau đó cảnh tượng Mễ Nghiệp An đánh cô, Mễ Lộ Lộ đạp cô không ngừng hiện lên trước mắt, làm cô sợ hãi run rẩy.
Cô như ngồi một mình trong vực đen sâu thẳm, giữ nguyên tư thế ôm đầu gối, không có lối thoát, tuyệt vọng, không có ai giúp cô, cả người đều sắp sụp đổ.
Đúng lúc đó, có một đôi cánh tay rắn chắc kéo cô ra khỏi bóng tối lạnh lẽo đó, cô còn chưa kịp nhìn thấy người đó là ai, đã cảm thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Là cha sao?
Đúng vậy rồi.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ có vòng tay của cha mới rộng rãi như vậy, ấm áp và làm cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn như vậy.
Nhưng không phải cha đã chết rồi sao?
Vậy rốt cuộc là ai?
Đôi tay kia vén quần áo của cô lên, xúc cảm lạnh như băng lướt qua chỗ đau trên người cô, nhanh chóng làm cô cảm thấy thoải mái.
Bả vai, cánh tay, ngực, xương sườn, cái mông, cổ chân…
Đôi tay kia, như mang theo thần lực, lướt qua chỗ nào, chỗ đó trở nên mát lạnh và thoải mái, làm cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Cô không biết đôi tay kia thuộc về ai, chỉ biết là trong lúc mơ mơ màng màng, cô không nhịn được ôm lấy đôi tay kia, nhẹ nhàng cọ cọ, hừ, như chú mèo con muốn làm chủ nhân vui vẻ —— cô rất muốn lấy lòng đôi tay đã xóa bỏ cảm giác đau đớn cho mình.
Vậy nên, ngay cả tiếng hừ cũng giống như chú mèo con, grum grum grum grum.
Quả nhiên, sự lấy lòng của cô đã được đáp lại, có đôi môi lạnh như băng dịu dàng chạm nhẹ lên trán cô, sau đó hướng xuống theo sống mũi của cô, cuối cùng là triền miên ở trên môi của cô.
Cô vui vẻ mà tham lam lè lưỡi ra, hấp thu sự ngọt ngào và mát lạnh làm cô không ngừng khát vọng kia.
Bầu không khí dần nóng lên, như có cái gì bỗng bị đốt cháy, ngay cả bàn tay và vòng tay đang ôm lấy cô cũng trở nên nóng hơn ——
Cô lập tức như con cá mòi nằm trong lò nướng, bị ngọn lửa bao vây, mặc cho người ta làm thịt!
Cô khẽ giãy giụa, bởi vì trên người có cảm giác ngứa ngáy xa lạ, làm cô không biết phải làm sao.
Đối phương dừng lại, nhẹ nhàng đẩy cô ra, sau đó có tiếng thở dốc thô trọng vang lên, như đang vô cùng khổ sở kiềm chế chuyện gì đó.
Bàn tay làm cô điên cuồng cũng cùng rời khỏi thân thể của cô, làm cô cảm giác như bị rút sạch sức lực.
“Đừng!”
Mễ Tiểu Bạch hét lên, giống như thứ đồ gì giúp cô có thể sống sót bị lấy đi, cô vội vàng lục lọi, quơ quơ đưa tay ra muốn bắt lấy bất cứ thứ gì trước mắt có thể để cô bắt được, cả người cuộn chặt lại trong vòng tay nóng rực, sợ loại an toàn này sẽ rời đi, vứt bỏ cô.
“Mễ Tiểu Bạch!”
Tiếng gầm thét của đàn ông mơ hồ vang vọng truyền đến từ nơi xa xôi nào đó: “Em quào loạn cái gì?! Có phải em muốn chơi với lửa hay không?! Đừng tưởng rằng em bị thương thì tôi sẽ hạ thủ lưu tình với em!”
Vừa nói, vừa không khách khí đánh vào mông cô.
“Ô ô ô.”
Mễ Tiểu Bạch đau đớn co rúc lại, thật sự sợ bị người ta lôi ra khỏi cái nơi mang đến cho cô cảm giác an toàn này, cô sợ hãi khóc thét lên: “Đừng bỏ lại tôi! Tôi không dám nữa!”
“Vậy em đừng sờ loạn nữa!” Người đàn ông kéo tay cô ra: “Em còn sờ nữa, tôi sẽ lập tức làm em!”
“Ô ô ô.”
Mễ Tiểu Bạch đau đầu không chịu nổi, cô khẽ rên rỉ, chỉ cảm thấy hai tay bị ai đó ngang ngược cố định ở trên đỉnh đầu, cảm giác mát lạnh lại lan tràn trên người lần nữa…
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra bàn tay đang giữ chặt lấy tay cô buông lỏng ra, đồng thời có người chửi nhỏ “Không thể chịu nổi nữa, em đúng là cô gái giảo hoạt.”, rồi đặt cô trở về trên giường, chật vật chạy trốn
Một đêm say giấc nồng.
Ngày hôm sau, lúc Mễ Tiểu Bạch tỉnh lại đã là gần trưa, cô bò dậy, ngửi thấy mùi thuốc bôi nồng nặc đang tràn ngập trong không khí, cô nhìn lại trên người mình.
“Mễ tiểu thư, rốt cuộc cô cũng đã tỉnh, quá tốt rồi…..” Cô hầu gái hoạt bát bưng đĩa trái cây đi vào: “Cô có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Người?” Mễ Tiểu Bạch dừng lại, rồi nói: “Thuốc trên người tôi… “
“Là thuốc bôi do bác sĩ Tần đặc chế.”
Cô hầu gái cười nói: “Bác sĩ Tần là bác sỹ cực kỳ giỏi, kiểu thuốc đến là hết bệnh ấy.”
“À!”
Mễ Tiểu Bạch che kín mặt, nhớ tới giấc mộng cấp độ hạn chế người nhìn tối hôm qua kia, không biết tại sao, cô luôn cảm giác như nam chính trong giấc mộng kia là Viêm Cẩn Du, bởi vì giọng nói trầm thấp mang theo sự bá đạo và tà nịnh đó, khó có thể tìm ra được người thứ hai trên cõi đời này.
Nhưng cái tên Viêm Cẩn Du Viêm Đại thiếu gia này trêu cợt cô còn không kịp, sao có thể tự tay xức thuốc cho cô, hơn nữa còn dễ dàng tha thứ cho hành động lưu manh vừa nhớ tới cũng đã rất dọa người của cô được.
Mễ Tiểu Bạch mấp máy khóe môi, quyết định vẫn nên uyển chuyển hỏi, giả vờ như vô tình hỏi: “Đúng rồi, ai bôi thuốc cho tôi vậy, mùi của nó nồng nặc thế này, sợ rằng rất khó chịu phải không? Tôi phải cám ơn người đó mới được.”
“Không sao, đây là chuyện chúng tôi phải làm.” Cô hầu gái cười nói: “Lời dặn dò của thiếu gia, chính là trách nhiệm của chúng tôi.”
“À!”
Mễ Tiểu Bạch gãi gãi đầu: “Thì ra là thiếu gia nhà cô dặn hả, vậy anh ta có tới thăm tôi không?”
“Không có.”
Cô hầu gái đặt đĩa trái cây ở trước mặt Mễ Tiểu Bạch: “Thiếu gia bận rộn nhiều việc, tối hôm qua vẫn luôn làm việc ở trong thư phòng, nhưng có dặn dò chúng tôi phải hầu hạ cô thật tốt.”
“À.”
Không thể nói là thất vọng hay là vui mừng, Mễ Tiểu Bạch khẽ thở dài, sau đó cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhảy từ trên giường xuống: “Xong đời rồi! Hôm nay tôi không xin nghỉ!”