Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 31: Chương 31: Làm ra con nít?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mặc dù 10 giờ sáng mới có tiết học, nhưng lúc Mễ Tiểu Bạch mặc xong quần áo xuống tầng dưới, đã là 9 giờ 25 phút, thậm chí ngay cả nước Mễ Tiểu Bạch cũng không kịp uống lấy một ngụm, đã chạy thẳng ra ngoài cửa.

Quản gia Khâu mặc bộ âu phục đuôi én màu đen, đang đứng ở trong phòng ăn ưu nhã căn dặn người hầu bày bát đĩa, thấy Mễ Tiểu Bạch khoác túi sách khập khễnh bước xuống tầng, ông mỉm cười nói: “Mễ tiểu thư, hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô…. “

“Sắp trễ giờ học rồi!”

Mễ Tiểu Bạch gấp đến nỗi sắp muốn khóc lên: “Hôm nay tôi không xin nghỉ, nếu không đến kịp tiết học lúc 10 giờ, tôi sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp, quản gia Khâu, tôi van cầu ông đấy, ông mau âm thầm tìm giúp tôi một chiếc xe đi, tôi sẽ suốt đời không quên đại ân đại đức này của ông đâu!”

“10 giờ có tiết học?”

Quản gia Khâu lấy đồng hồ bỏ túi ra, nghiêm túc nhìn nói: “Còn 35 phút 18 giây nữa là đến 10 giờ, nhưng cho dù không kẹt xe, nhanh nhất cũng phải mất 50 phút mới đến được đại học nghệ thuật Mộ Lan,.”

Mễ Tiểu Bạch chán nản nói: “Tới muộn còn đỡ hơn so với cúp cua!”

“Là quản gia số một của Viêm thị, mà tôi lại để chủ nhân gặp phải rắc rối vì không để mắt đến lịch trình của chủ nhân …”

Quản gia Khâu như biến thành một người khác, sấm rền gió cuốn nói: “Không sắp xếp tốt cho lịch trình của cô là do tôi thiếu trách nhiệm, tôi muốn đền bù sai lầm của mình! Vãn hồi lại tôn nghiêm của mình!”

Mễ Tiểu Bạch phấn khích nói: “Quản gia Khâu chuẩn bị ra mặt giúp tôi xin nghỉ lần nữa?! Vậy thì tốt quá rồi!”

“Không! Người đâu! Chuẩn bị tia chớp màu đen cho tôi!”

Mễ Tiểu Bạch sửng sốt hỏi: “Tia chớp màu đen?!”

Mười phút sau, Mễ Tiểu Bạch ngồi ở trên chiếc moto phân khối lớn màu đen với tốc độ nhanh như điện chớp, nước mắt nước mũi đều tung tóe hết cả ra.

Quản gia Khâu đúng là quản gia vạn năng số một, tóc cũng đã trắng đến mức không thấy bờ bến đâu, ông còn có thể tiêu sái chạy xe moto phân khối lớn chở Mễ Tiểu Bạch cô vượt núi băng đèo, nếu ông ấy trẻ ra 30 tuổi, chắc phong cách ngầu lòi này của ông có thể giết chết tâm hồn thiếu nữ của biết bao cô gái chỉ trong giây lát…

Đúng vậy, vượt núi băng đèo.

Để tiết kiệm thời gian, quản gia Khâu trực tiếp lựa chọn phương thức thô bạo nhất, đi xuyên qua đủ các con đường tắt, Mễ Tiểu Bạch đầu tiên là hưng phấn kích động đến nỗi nước mắt giàn giụa, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị lắc lư hoàn toàn lệch ra khỏi vị trí ban đầu, nên sau đó là nước mắt giàn giụa vì chấn động mạnh.

“Két —— “

9 giờ 58 phút, chiếc moto phân khối lớn màu đen trực tiếp nhảy lên tầng hai, hoàn mỹ thắng xe ở cạnh phòng học.

“Mễ tiểu thư, đã đến đích rồi, trang viện còn cần tôi dẫn dắt, tôi đi trước đây.”

“Được.”

Mễ Tiểu Bạch nhìn quản gia Khâu phóng xe đi mất, không nhịn được vịn vào lan can nôn ọe.

“Oa —— “

Liêu Xuân Xuân đi từ dưới cầu thang lên, phấn khởi nói: “Không tệ đâu, Mễ Tiểu Bạch, mình còn tưởng rằng cậu lại sắp đi muộn, đây là bạn trai cậu mới kết giao hả? Quá khốc, chân dài này! Mặc bộ âu phục đen cấm dục này! Mình chỉ có thể nói được ba chữ thôi, khốc chết mất!”

Mễ Tiểu Bạch xua xua tay, rồi lại tiếp tục nôn ọe.

“Là người rất có tiền hả.”

Trương Thiên Lỗi nhìn bóng lưng đã đi xa của quản gia Khâu, hơi kích động nói: “Mình đã nhìn thấy chiếc moto đó ở trong tạp chí, của thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, động cơ xe gần như có thể đuổi kịp chiếc Lamborghini, đây chắc chắn là chiếc moto chiến đấu! Mễ Tiểu Bạch, lần này ánh mắt của cậu không tệ đâu, kiếm được người đàn ông có tiền đấy.”

Mễ Tiểu Bạch thầm mắng hai con hàng ngu xuẩn này cả trăm ngàn lần ở trong lòng, nhưng lục phủ ngũ tạng đều sắp nhảy ra hết, cô nào còn khí lực trả lời bọn họ?

Quả nhiên, óc bằng quả nho của Liêu Xuân Xuân trực tiếp chập điện,cô ấy hoảng sợ nói: “Này, Mễ Tiểu Bạch, sao từ nãy đến giờ cậu chỉ có nôn thôi vậy? Đừng nói là đã làm ra con nít với anh đẹp trai đi xe gắn máy kia rồi chứ?!”

“Làm ra cái em gái cậu ấy!”

Cuối cùng Mễ Tiểu Bạch cũng nôn xong, cô nhảy cỡn lên gõ vào đầu của Liêu Xuân Xuân: “Miệng chó không mọc được ngà voi, ông ấy cũng có thể làm ông nội của cậu đấy!”

“Hả? Ông nội?”

“Là một ông lão thích đi xe phân khối lớn mà thôi!” Mễ Tiểu Bạch liếc mắt nói: “Thấy mình sắp đến muộn, thương mình quá nên mới đưa mình tới trường học mà thôi!”

“Oa “

Đôi mắt của Liêu Xuân Xuân sáng lên: “Đúng là khẩu vị nặng nha, nhưng mình thích, mình tin rằng ẩn sau thân thể già yếu kia là một linh hồn trẻ trung căng tràn sức sống!”

“Liêu Xuân Xuân!”

“Reng reng reng…”

Chuông vào học vang lên, Liêu Xuân Xuân cười hì hì, đi vào phòng học trước, Mễ Tiểu Bạch biết cô ấy đang cố tình trêu ghẹo cô, bất đắc dĩ theo sau, chợt một túi khăn giấy đưa đến trước mặt cô: “Em sao vậy, không thoải mái hả?”

Giọng nói dịu dàng mà quen thuộc bất chợt vang lên khiến Mễ Tiểu Bạch sửng sốt, cô quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Hàn Dật Hiên.

“Anh Dật Hiên, sao anh lại….”

“Anh sẽ dạy tiết biểu diễn nghệ thuật hôm nay.”

Hàn Dật Hiên cười nói: “Em không xem chương trình học hả? Là trường học đặc biệt mời đến.”

Hai ngày nay Mễ Tiểu Bạch chỉ chuyên tâm đấu trí so dũng khí với Viêm Cẩn Du, nào còn tâm tư xem chương trình học gì, vì vậy cô cười hì hì, tùy cơ ứng biến nói: “Có lẽ nhà trường sợ gây ra hỗn loạn, nên khong viết tên anh vào, dù sao anh cũng là ngôi sao nổi tiếng, nếu công khai sẽ dễ dàng gây ra hỗn loạn.”

“Đúng rồi, chân em thế nào rồi, hôm đó ở bệnh viện…”

Hàn Dật Hiên cười hỏi, chỉ chỉ vào trán của Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt hơi lóe lên: “Trong tin tức giải trí có mấy tin tức thừa thãi, mặc dù anh đã bảo công ty đè xuống, nhưng có vẻ như vẫn lộ ra một số tin tức, không biết nó có gây rắc rồi cho em hay không…”

“Không có không có!”

Mễ Tiểu Bạch vội vàng xua tay: “Em biết ngày hôm đó anh làm vậy để phân tán sự chú ý của em, ha ha ha, anh cũng muốn tốt cho em mà.”

Hàn Dật Hiên nhìn Mễ Tiểu Bạch, ánh mặt trời nhu hòa buổi sáng phủ lên đôi mắt của anh ta, mang đến cho người ta cảm giác rung động khó đoán ra được.

“Ha ha ha.”

Mễ Tiểu Bạch phát hiện ra Hàn Dật Hiên đang chăm chú nhìn mình, cô tiếp tục cười khan, rồi xoay người: “Mau đi vào lớp thôi, mặc dù anh là anh rể của em, nhưng nếu chúng ta cứ đứng nói chuyện ở chỗ này, các bạn học sẽ nói này nói nọ đó, ha ha ha….”

Nói xong, cô nhanh chóng lê cái chân đang bị thương của mình đi vào phòng học.

“Trời ơi, là tiết học của Hàn tra nam.” Liêu Xuân Xuân ai oán nói: “Mình muốn treo cổ chết đây.”

“Muốn treo thì treo đi, không cho phép cậu nói anh ấy như vậy!” Mễ Tiểu Bạch huých cùi chỏ vào Liêu Xuân Xuân.

“Người ta đều đã ôm ôm ấp ấp Mễ Lộ Lộ rồi, cậu còn che chở cho anh ta, cậu có phải là Thánh mẫu hay không?!”

“Cho dù anh ấy có nằm trong vòng tay của thầy hiệu trưởng đầu hói trường mình, mình cũng không để cậu nói xấu anh ấy!”

“Ai nha, được được được, không nói thì không nói, bạn học Mễ Tiểu Bạch thanh thuần yêu đơn phương này, lại nói, nối chuyển mười tám vòng không phải là sở trường của cậu sao? Sao hôm đó cậu lại ngã chổng vó vậy?” Liêu Xuân Xuân nằm nhoài trên bàn nhỏ giọng nói.

“Haizzz, nói ra rất dài dòng, vì tham tiện nghi nhỏ, nên bị thua thiệt lớn.”

“Đúng vậy, ném 100 vạn chứ ít gì.”

“Đừng nói nữa, nói nữa mình sẽ khóc mất, bởi vì chưa hoàn thành điệu múa, nên ngay cả cọng lông mình cũng không nằm trong top 6 người.”

“Nghe mình kể bát quái này xong, có lẽ cậu sẽ không muốn khóc nữa.”

Liêu Xuân Xuân thần thần bí bí nói: “Phương Phương Phương bị vũ đoàn quốc tế loại bỏ tên rồi, sau này chắc cũng không có cơ hội tham gia đề cử giải thưởng nữa.” “Hả?!”

Quả nhiên, Mễ Tiểu Bạch rất kinh ngạc: “Đang êm đang đẹp tại sao lại bị loại? Không phải lần này cô ta được giải nhất cuộc thi trường mình sao? Mặc dù mình không xem, nhưng chắc kỹ thuật múa cũng không quá kém đấy chứ?!”

“Nghe nói là vì đắc tội với một nhân vật có máu mặt, nên bị cưỡng chế loại bỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.