Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 25: Chương 25: Khéo léo nịnh hót




“Quan hệ cạnh tranh?”

“Hôm nay ngài đã từng gặp qua cô ta, là con gái của phó hiệu trưởng Phương, cũng là tuyển thủ dự thi giải thi đấu nghệ thuật lần này.”

Viêm Cẩn Du nghĩ ngợi: “Tôi biết rồi, cô ta còn gia nhập hiệp hội vũ đạo quốc tế.”

“Vâng.”

Viêm Cẩn Du dừng lại một chút, nhả một ngụm khói, thản nhiên nói: “Gọi điện thoại cho George, bảo anh ta xóa tên của cô ta đi.”

Ân Mộc sững sờ: “Mặc dù Viêm thị chúng ta tài trợ cho hiệp hội vũ đạo quốc tế, nhưng trực tiếp can thiệp vào tình hình hội viên của bọn họ có phải kiêu căng quá không...”

“Không quan trọng.”

Ánh mắt Viêm Cẩn Du lóe lên tia sắc bén, khinh thường nói: “Nói là tôi chán ghét cô Phương Phương Phương này, để George tự mình xử lý.”

“...Được, thuộc hạ hiểu rồi.”

Ân Mộc nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Viêm Cẩn Du, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng không dám lau đi, lập tức thận trọng lui ra...

“Cẩn Du, Tiểu Bạch thế nào?”

“Ông.”

Nhìn thấy ông cụ Viêm lên lầu, Viêm Cẩn Du lập tức dập tắt điếu xì gà, kính cẩn cúi đầu: “Đã ngủ rồi, bác sĩ Tần nói đã khôi phục chân bị trật khớp, nhưng cần thời gian để tĩnh dưỡng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Viêm Khôn Sơn đánh giá Viêm Cẩn Du, thở dài: “Cháu không cần quá lo lắng, chuyện công ty mấy ngày nay giao cho nhân viên hoặc phó tổng giám đốc là được rồi, chăm sóc Tiểu Bạch nhiều một chút, vừa rồi khi trở về, ông thấy sắc mặt nó không tốt lắm.”

“Vâng.”

Ông cụ Viêm lo lắng rời đi, Viêm Cẩn Du quay người định vào phòng.

Tay đặt lên nắm cửa, đột nhiên nhớ ra hôm nay ở bệnh viện anh nhìn thấy cảnh Hàn Dật Hiên ôm Mễ Tiểu Bạch, không biết tại sao lập tức nổi giận.

Anh buông tay ra, hung hăng đá một cái, tức giận phân phó người hầu bên cạnh: “Đêm nay các cô trông coi người phụ nữ này, đừng để chết là được!”

“Vâng.”

Mấy người hầu nhìn nhau, không biết tại sao thiếu gia trước đó hết sức quan tâm Mễ tiểu thư, đột nhiên lại...

...

Sự thật chứng minh, cổ chân bị trật không ảnh hưởng đến sức sống ngoan cường của Mễ Tiểu Bạch.

Sáng sớm, Mễ Tiểu Bạch co một chân lên, như cương thi nhảy nhót xuống lầu, dọa quản gia đang ưu nhã pha hồng trà nhảy mấy cái: “Mễ tiểu thư?! Tại sao cô xuống được thế?!”

Ông cụ Viêm đang ngồi trên ghế salon đọc báo chờ điểm tâm, nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Bạch cháu không sao chứ?”

“Chân vẫn hơi sưng, nhưng không có vấn đề gì khác.”

Mễ Tiểu Bạch xoắn ngón tay, ánh mắt liếc qua phòng ăn, sắc mặt đỏ hồng: “Cháu ngửi thấy mùi thơm trong phòng ăn, từ trưa hôm qua đến giờ cháu chưa ăn gì...”

“Ai ya! Thì ra là thế!”

Ông cụ Viêm đầu tiên sững sờ, sau đó bừng tỉnh đứng dậy, tự mình chỉ huy nói: “Lão Khâu! Trước tiên mang cho Tiểu Bạch một cốc sữa bò nóng! Đầu bếp trưởng! Giục phòng bếp nhanh chóng bưng thức ăn cho Tiểu Bạch!”

“Rõ!”

Cân nhắc Mễ Tiểu Bạch đi đứng không tiện, ông cụ Viêm đích thân sai người bưng thức ăn đến bàn trà, mãi cho đến khi thấy Mễ Tiểu Bạch ăn như hổ đói, mới lộ ra nụ cười: “Ăn từ từ a, ông còn sai người nấu canh tẩm bổ, xong ngay thôi.”

Mặc dù là bởi vì thân phận “bạn gái của Viêm Cẩn Du” mới được ông cụ quan tâm như vậy, nhưng đã nhiều năm rồi Mễ Tiểu Bạch không cảm nhận được sự ấm áp như thế, không khỏi cảm động lệ nóng doanh tròng: “Cảm ơn ông! Ông đối với cháu tốt quá.”

“Ai ya, đứa nhỏ ngốc, nói cảm ơn gì chứ, ăn từ từ, đừng nghẹn.”

Ông cụ Viêm cười hiền lành, Mễ Tiểu Bạch vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa chua xót hồi tưởng lại---

Từ lúc năm tuổi cô bắt đầu đến Mễ gia, bây giờ đã ròng rã mười bảy năm.

Đã bao giờ có người quan tâm cô ăn no chưa, có bị nghẹn không?

Khi Mễ Nghiệp An không vui, đánh chửi là chuyện thường ngày, ăn ít một hai bữa cơm càng không đáng kể.

Hứa Ứng Như thường xuyên ôm cô khóc thút thít, nhưng căn bản bất lực.

Cũng may mệnh Mễ Tiểu Bạch cô đủ cứng, ngoan cường vượt qua mười bảy năm, nếu không có phải đã sớm chết yểu rồi không?

Nghĩ đến đây, nhìn cuộc sống hạnh phúc hiện tại...

Cô rất muốn được ông cụ Viêm quan tâm bảo vệ, dù ấm áp này chỉ tựa như một giấc mơ...

Khi Viêm Cẩn Du chạy bộ sáng sớm trở về, thấy được một cảnh khiến anh vô cùng kinh dị---

Mễ Tiểu Bạch tóc tai bù xù ngồi ở bàn trà ăn như hổ đói, vừa ăn vừa nói giỡn cùng đám người hầu.

Cái gì mà đoan trang ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm đều ném đến vực Mariana.

Sau khi quay đầu nhìn thấy anh, còn vô cùng kinh ngạc cười nói: “Viêm Cẩn Du, anh chạy bộ sớm như vậy sao, chăm chỉ quá, anh có muốn nếm thử canh tẩm bổ này không? Ăn ngon lắm!”

Lúc nói chuyện, cơm trong miệng liền phun ra ngoài.

Viêm Cẩn Du cảm giác gân xanh trên huyệt thái dương trong nháy mắt nổi lên, vội vàng đi đến trước mặt Mễ Tiểu Bạch, cả giận nói: “Tại sao cô lại không có quy củ như vậy?! Đứng lên!”

“A không! Anh đừng kéo tôi! Chân đau!” Mễ Tiểu Bạch gào thét.

“Chân đau cũng không được! Ai bảo cô ăn cơm ở chỗ này?”

“Ông cho con bé ăn ở chỗ này, thế nào?”

Viêm Khôn Sơn vừa tiếp điện thoại xong, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Viêm Cẩn Du đang lôi kéo Mễ Tiểu Bạch đi đứng không tiện, vô cùng không vui: “Cháu túm con bé làm gì?”

“...”

Viêm Cẩn Du tự nhận mình đầu óc thông minh, giờ phút này lại im bặt.

Kéo cô làm gì? Ông nội cháu ơi, là ông nghiêm khắc quy định ăn không nói, ngủ không nói, ăn cơm nhất định phải ăn ở phòng ăn, làm chuyện gì đều phải đoan trang nhã nhặn, ưu nhã hào phóng mà!

Vì sao có mấy ngày, vì nha đầu chết tiệt này, cái gì cũng có thể phá lệ?

“Thế nào?” Viêm Khôn Sơn nhìn sắc mặt âm tình bất định của Viêm Cẩn Du, nhíu mày: “Cháu có ý kiến?”

“Không...Không phải.”

Viêm Cẩn Du buông Mễ Tiểu Bạch ra, ngữ khí lập tức “dịu dàng”: “Cháu chỉ cảm thấy Tiểu Bạch ăn ở chỗ này, dễ dàng...dễ dàng chán ăn.”

Mễ Tiểu Bạch không biết sống chết phản bác”Chán ăn gì chứ? Hệ tiêu hóa của tôi rất tốt a! Khâu quản gia, có thể cho cháu chén nữa không?”

Viêm Cẩn Du: “...”

Viêm Khôn Sơn cười tủm tỉm đánh giá Mễ Tiểu Bạch: “Đương nhiên có thể, rất lâu rồi ông không thấy có người ăn nhiều như vậy, mấy năm gần đây người trẻ, nhất là con gái, một hạt gạo hận không thể tách ra thành hai nửa để ăn, thật ra lúc ông bằng tuổi cháu, ăn cơm cũng nhiều như vậy a.”

“Hóa ra ông không ghét người ăn như hổ đói!”

Mễ Tiểu Bạch vui mừng nói: “Cháu vẫn sợ ông chê cháu không có quy củ. Cháu ăn nhiều như vậy, đương nhiên chủ yếu là bởi vì đầu bếp của ông nấu ăn cực kì ngon! Đúng rồi đúng rồi, điểm tâm của Khâu quản gia cũng rất tuyệt! Mỗi ngày cháu đều có thể ăn một hộp lớn!”

Khâu quản gia nghe vậy, nở nụ cười vui mừng.

Mà đầu bếp trưởng đứng ở một bên cũng lập tức kiêu ngạo tự hào hếch cổ lên...

Viêm Cẩn Du im lặng: “...” Thật đúng là đồ khéo léo nịnh hót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.