Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 26: Chương 26: Giành đàn ông với tôi?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi thời gian dùng bữa sáng vui vẻ kết thúc, Viêm Cẩn Du đi làm, Viêm lão gia đi ra ngoài xã giao, Mễ Tiểu Bạch thì ở lại trang viên Viêm thị nghỉ ngơi ——

Viêm lão gia bảo quản gia Khâu xin nghỉ một ngày cho cô, để cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Mễ Tiểu Bạch nhìn tầng tầng lớp lớp đồ ăn ngon trong phòng bếp, vui vẻ tiếp nhận.

“Ông nội đi thong thả.”

Ông nội Viêm có quy tắc vô cùng nghiêm ngặt, trước khi Viêm lão gia ra khỏi cửa, Viêm Cẩn Du cùng Mễ Tiểu Bạch và tất cả người giúp việc đều phải đứng ở cửa đưa mắt nhìn, thẳng đến khi bóng người của Viêm lão gia biến mất, Viêm Cẩn Du mới quay đầu đi lên phòng thay âu phục.

Mễ Tiểu Bạch đứng ở cửa, đang chuẩn bị đi vào nhà, chợt nhìn thấy một con mèo nhỏ có hoa văn lông hổ chạy nhanh xuyên qua bụi cỏ.

“Uả? Trong trang viên còn nuôi mèo?” Mễ Tiểu Bạch hỏi.

“Không phải là nhà nuôi.”

Quản gia Khâu cũng nhìn thấy con mèo nhỏ chạy xuyên qua bụi cỏ, cười híp mắt nói: “Là mèo hoang ở bên ngoài chạy vào kiếm ăn, trang viện này rất lớn, xung quanh đây lại là vùng ngoại ô không có nhiều người ở lắm, nên rất hay mấy con động vật nhỏ này ra ra vào vào.”

“Thì ra là như vậy.” Mễ Tiểu Bạch hưng phấn nói: “Chờ lát nữa tôi lẻn đi ra ngoài, xem còn có thể nhìn thấy hay không, tôi rất thích mấy con động vật nhỏ à.”

Lúc cha Tang Kính Tin còn sống, Mễ Tiểu Bạch nhớ nhà mình đã từng nuôi một con mèo nhỏ.

Sau đó nhà xảy ra chuyện, cô phải dời đến Mễ gia cùng mẹ, hình như con mèo kia đã bị ném đi hoặc là tặng cho người khác rồi.

Dù sao lúc ấy cô cũng đã thương tâm rất lâu.

“Nếu Mễ tiểu thư thích động vật, cô có thể đi đến vườn thú ở góc tây nam thăm thú, tôi sẽ cho người hầu gái đi cùng cô.” quản gia Khâu đề nghị.

“Vườn thú?!” Mễ Tiểu Bạch cao hứng nói: “Tôi có thể đi được sao?! Vậy tôi… “

“Đi cái gì mà đi?! Bọn chúng không thích người ngu xuẩn như em đâu!”

Viêm Cẩn Du đi từ trên cầu thang xuống, vừa mặc áo khoác, vừa lạnh lùng nói: “Chân khỏi rồi thì cút đến trường học đi, em cho rằng trang viện Viêm thị là chỗ để em thăm quan miễn phí hả?”

Mễ Tiểu Bạch nghe thấy vậy, cô tiu nghỉu cúi đầu xuống, nhưng cũng không dám cãi lại Viêm Cẩn Du đang có tâm tình không tốt, bởi vì cô hoàn toàn không biết sáng sớm ngày ra anh ta bị làm sao, vì vậy đàng hoàng nói: “Hôm nay tôi sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong phòng, không đi đâu cả.”

Viêm Cẩn Du hừ lạnh, rồi đi thẳng ra cửa.

Mễ Tiểu Bạch nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời đi, than thở nói: “Đừng nói là Viêm Cẩn Du bị tâm thần phân liệt đấy nhé, sao mỗi lần đang yên đang lành, nói trở mặt là có thể trở mặt được liền? Cho dù không thích tôi, cũng không đến nỗi cố tình đối xử cay nghiệt với tôi chứ, tôi cũng có chọc gì vào anh ta đâu.”

Quản gia Khâu cười híp mắt nói: “Từ tối hôm qua, sau khi đưa cô trở lại, cậu ấy vẫn luôn có thái độ như vậy, có thể do thấy cô bị thương nên cậu ấy hơi bồn chồn lo lắng.”

“Anh ta lo lắng cho vết thương của tôi?!”

Mễ Tiểu Bạch như nghe thấy chuyện tiếu lâm, cô khoa tay múa chân nói: “Quản gia Khâu, ông không nhìn thấy đâu, hôm qua lúc tôi vẫn còn ở trong bệnh viện đau đến chết đi sống lại, anh ta đã sậm mặt lại như thể tôi nợ anh ta tám trăm đồng vậy! Còn cho người khiêng tôi đi nữa! Cũng không thèm quan tâm xem tôi sống hay chết!”

Quản gia Khâu vẫn cười híp mắt nói: “Năng lực của bác sĩ Tần rất tốt, về đây có thể đưa ra phác đồ điều trị vết thương của cô hiệu quả hơn, cô hiểu lầm thiếu gia rồi.”

“Phốc! Hiểu lầm? Đây không phải là điểm chính! Điểm chính là thái độ!”

Mễ Tiểu Bạch tức giận lấy tay chống nạnh, quở trách nói: “Tôi cũng đã bị thương thành thế này rồi, anh ta không thể có thái độ tốt hơn được sao?! Tôi cũng không có yêu cầu cao gì cả, thế nhưng dọc đường đi anh ta đã mắng tôi n lần! Cái gì mà không tự lượng sức, bị gãy chân cho đáng đời, ngay cả mấy câu thủy tính dương hoa và tự làm bậy không thể sống gì gì đó cũng nói ra cả, có phải đời trước tôi đào mộ tổ tiên của anh ta nên đời này anh ta trả thù hay không?”

Quản gia Khâu nghẹn họng nói: “Đó có thể là…ưhm, chán nản vì mình không bảo vệ tốt cho cô “

“Hả?!”

Quản gia Khâu buộc phải thay đổi đề tài: “Lại nói, biết hôm nay Mễ tiểu thư không cần phải đi học, tôi đã làm rất nhiều điểm tâm cho cô “

“Oa! Thật sao, tôi có thể trực tiếp đi đến phòng bếp chọn sao?” Quả nhiên đã thành công dời đi sự chú ý của Mễ Tiểu Bạch.

“Dĩ nhiên.” Quản gia Khâu cười nói.

Buổi trưa, Viêm Cẩn Du và Viêm lão gia đều không thể trở lại ăn cơm trưa, Mễ Tiểu Bạch tiêu sái vượt qua hơn nửa ngày.

Đầu bếp trong phòng bếp, người giúp việc trong nhà, thậm chí là cả quản gia Khâu, đều vô cùng thích cô gái hoạt bát tràn đầy năng lượng này.

Đại khái là vì bình thường, bầu không khí trong Viêm gia thật sự quá ngột ngạt, bây giờ đột nhiên xuất hiện một nữ chủ nhân lúc nào cũng vui vẻ cười đùa thế này, nên mọi người đều vô cùng thoải mái.

Tuy nhiên ngày vui ngắn ngủi, cơm trưa còn chưa tiêu hết, vận xui của Mễ Tiểu Bạch đã phủ xuống đầu ——

Mễ gia gọi điện thoại tới, bảo cô lập tức trở về nhà một chuyến.

Người gọi điện thoại tới là Hứa Ứng Như, lúc nói chuyện âm lượng bà nói hơi nhỏ.

Mễ Tiểu Bạch suy nghĩ rất lâu, sau khi chắc chắn gần đây mình không làm chuyện gì có thể chọc tới Mễ Nghiệp An, cô mới xin quản gia Khâu phái xe đưa cô đến con đường gần đó.

Sau đó cô khập khễnh trở lại Mễ trạch.

Nhưng vừa vào cửa, cô đã lập tức cảm giác được bầu không khí không đúng.

Mễ Lộ Lộ mặc bộ đồ công sở màu đen, khoanh hai tay trước ngực, mặt lạnh như băng ngồi ở trên ghế sa lon.

Hiển nhiên là cô ta vừa về thẳng nhà từ công ty.

Sắc mặt Mễ Nghiệp An cũng có cái gì đó rất không đúng.

“Chị cũng ở đây à!” Mễ Tiểu Bạch cẩn thận chào hỏi.

“Rốt cuộc cũng đã trở lại?”

Mễ Lộ Lộ cười lạnh, còn không chờ Mễ Tiểu Bạch thay giày, cô ta đã đứng lên, giận đùng đùng đi tới, chẳng phân biệt được đúng sai, đạp mạnh vào trên chân phải đang bị thương của Mễ Tiểu Bạch!

“Chị làm gì vậy?!”

Mễ Tiểu Bạch đau đớn hét lên, Hứa Ứng Như lập tức đứng lên, lo lắng nói: “Tiểu Bạch!”

“Tôi làm gì à?!”

Mễ Lộ Lộ nắm lấy mái tóc buộc đuôi ngựa của Mễ Tiểu Bạch nói: “Tôi cũng muốn hỏi xem cô muốn làm gì?!”

Vừa nói, cô ta vừa cầm một tờ báo, đập vào mặt cô: “Dám giành đàn ông với tôi hả, có phải là cô không muốn sống rồi nữa không?!”

Tiêu đề trên bài báo là: “Bạn gái thần bí của tiểu sinh đang ăn khách Hàn Dật Hiên”, kèm theo bức ảnh Mễ Tiểu Bạch ôm chặc lấy Hàn Dật Hiên ở trong bệnh viện.

Dĩ nhiên, hình ảnh anh ta trao nụ hôn mang tính an ủi lên trán của cô, cũng bị đám chó săn chụp được.

Mễ Tiểu Bạch trợn to hai mắt nói: “Đây chỉ là hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?! Cô ôm Dật Hiên chặt như vậy, cô cho rằng mắt tôi mù hả?!”

Mễ Lộ Lộ dùng sức đẩy Mễ Tiểu Bạch xuống trên đất, hung hăng đá một cước vào trên bụng cô: “Tôi cũng biết cái con hồ ly tinh cô sẽ không từ bỏ ý định mà, sao cô tiện đến vậy?”

“Lộ lộ, tiểu Bạch nói là hiểu lầm, vậy nên con nghe con bé giải thích rồi mới tức giận được không?”

Rốt cuộc Hứa Ứng Như cũng không nhịn được, chạy lên trước kéo tay của Mễ Lộ Lộ lại, cầu khẩn nói: “Dật Hiên sắp đính hôn với con rồi, sao có thể có quan hệ gì với tiểu Bạch chứ?”

“Bà là cái thứ gì?!”

Mễ Lộ Lộ hất Hứa Ứng Như ra: “Đúng là mẹ nào con lấy, hai người các bà chỉ thích cướp đàn ông của người khác thôi, đúng không?!”

“Chân tôi bị thương, bác sỹ nhờ anh Dật Hiên giữ lấy tôi, nên mới có bức ảnh đó!”

Mễ Tiểu Bạch thấy Hứa Ứng Như bị đẩy ngã xuống trên đất, cô vội vàng ôm lấy chân của Mễ Lộ Lộ: “Không tin chị cứ đi hỏi anh Dật Hiên đi! Chuyện này khong liên quan gì đến mẹ tôi cả!!”

“Chân bị thương?”

Mễ Lộ Lộ xoay người, âm hiểm nhìn cô, cô ta giẫm mạnh lên cổ chân bị thương của Mễ Tiểu Bạch, hung ác nói: “Là chỗ này hả?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.