Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Á! Đau —— “
Mễ Tiểu Bạch hét lên, dùng sức đẩy Mễ Lộ Lộ ra, Mễ Lộ Lộ hơi lảo đảo rồi đụng vào khung cửa bên cạnh, cô ta thét lên, trong phòng lập tức vang lên tiếng gầm của Mễ Nghiệp An: “Con nhãi chết tiệt này, mày dám đánh chị mày hả?!”
“Không, con không có.”
Mễ Tiểu Bạch thấy Mễ Nghiệp An đứng lên, cô biết nếu cứng đối cứng thì hôm nay mình chắc chắn sẽ xong đời, cô bị dọa sợ nhanh miệng giải thích: “Anh Dật Hiên chỉ giúp đưa tôi đến bệnh viện, hơn nữa còn là lấy thân phận anh rể, các người có thể chứng thực điều này với bên trường học, tôi vô tội! Tại sao lại đánh tôi?”
“Vậy sao anh ấy lại hôn cô?!”
“Anh ấy không hôn tôi, anh ấy chỉ đứng sát lại gần nói chuyện với tôi, khuyên tôi đừng cử động mà thôi.”
Mễ Tiểu Bạch đau đớn cuộn tròn người lại, vội vàng nói dối để tự vệ: “Không phải mấy tên paparazzi đều thích chụp mấy bức ảnh có góc chụp mờ áp để tạo tin giật gân hay sao? Cố tình tìm góc chụp mập mờ mà thôi, ngay cả điều này chị cũng không tin tưởng anh Dật Hiên hay sao?”
Mễ Lộ Lộ nghe vậy, ánh mắt của cô ta lóe lên, cúi người xuống nắm lấy cằm của Mễ Tiểu Bạch nói: “Cô thật sự không quyến rũ Dật Hiên?”
“Không có!” Mễ Tiểu Bạch trả lời không do dự.
Mễ Lộ Lộ nheo mắt nói: “Thế nhưng cô đã chăm sóc anh ấy hơn nửa năm, cô cam tâm từ bỏ như vậy?”
“Tôi không cam lòng, nhưng người anh ấy lựa chọn là chị.”
Mễ Tiểu Bạch nhìn vào đôi mắt phượng cao cao tại thượng của Mễ Lộ Lộ, đau lòng nói: “Không phải sau khi tỉnh lại, anh ấy trực tiếp ở cùng một chỗ với chị sao? Anh ấy không thích tôi, cho dù tôi chăm sóc tôi bao nhiêu lâu, anh ấy cũng không thích tôi!”
Mễ Lộ Lộ nghe xong đáp án này, dường như rất là hài lòng, cô ta đứng thẳng người dậy, khoanh tay lạnh lùng nói: “Mễ Tiểu Bạch, vậy cô thề đi, bắt đầu từ hôm nay, nếu cô còn dám có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với Dật Hiên, cô vĩnh viễn sẽ không có được hạnh phúc. “
Mễ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Mễ Lộ Lộ, trái tim đau đớn như bị dao đâm vào.
Khuôn mặt đẹp trai dịu dàng của Hàn Dật Hiên không ngừng thoáng qua trước mặt cô, cô bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay.
Kết thúc, tất cả hy vọng đều rơi vào khoảng không, cô không thể tranh với Mễ Lộ Lộ, hạnh phúc của cô cũng đã dần cách xa…
Mễ Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt chảy xuống: “Tôi thề, nếu tôi còn có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với anh Dật Hiên nữa, tôi sẽ vĩnh viễn không có được hạnh phúc “
Mặt trời ngả về tây.
Lúc Mễ Tiểu Bạch trở lại trang viên Viêm thị lần nữa, đã là 4 rưỡi chiều.
Không ngờ rằng, bình thường sớm nhất là 6 giờ tối Viêm Cẩn Du mới về, bây giờ đã đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Mễ Tiểu Bạch sửng sốt nói: “Viêm Cẩn Du, sao hôm nay anh đi làm về sớm vậy “
“Ông nội bảo tôi về sớm để ở cùng em.”
Viêm Cẩn Du ngồi ở trên ghế sa lon, đặt máy vi tính xách tay trên đùi, mười đầu ngón tay múa nhanh ở trên bàn phím, anh cũng không ngẩng đầu, rõ ràng là đang bận rất nhiều việc: “Em đi thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm tối, lát nữa ông nội mới về, hôm nay chỉ có hai chúng ta.”
Mễ Tiểu Bạch mím môi, tay ôm lấy vết thương bị đá ở bụng, khập khễnh đi lên tầng: “Anh tự ăn đi, bây giờ tôi không muốn ăn.”
“Bộp.”
Viêm Cẩn Du đập chiếc máy vi tính trong tay, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Có ý gì? Không phải sáng nay em còn muốn ăn cả phòng bếp sao, làm sao, vừa nhìn thấy tôi đã không muốn ăn?”
Mễ Tiểu Bạch tiếp tục bước lên cầu thang: “Không liên quan đến anh.”
“Mễ Tiểu Bạch, em có thái độ gì vậy?”
Viêm Cẩn Du đứng lên, nhanh chóng bước lên cầu thang, Mễ Tiểu Bạch nhìn thấy tình hình không ổn, tăng nhanh tốc độ bước chân, sau đó thành công chặn anh ở ngoài cửa phòng.
Cửa bị đẩy mạnh ra, làm Mễ Tiểu Bạch ngã ngồi trên đất.
Thấy Viêm Cẩn Du trầm mặt tiến vào, Mễ Tiểu Bạch biết bây giờ tai họa lại ập xuống lần nữa, thế nhưng bây giờ Viêm lão gia lại không có ở nhà, không ai có thể làm chỗ dựa cho cô.
Xem ra cho dù tránh thoát được quả đấm của Mễ Nghiệp An, cô cũng không thoát khỏi bàn tay của Viêm Cẩn Du.
Vì vậy, cô tuyệt vọng ngồi dưới đất lớn tiếng khóc “Hu…“.
“Sao lại khóc?”
Viêm Cẩn Du vốn đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy Mễ Tiểu Bạch đột nhiên khóc lớn, anh hơi không giải thích được: “Không phải chỉ là ngã đập mông xuống đất thôi sao? Trên sàn nhà có thảm, đau đến vậy sao?”
Vừa nói anh vừa tiến lên, định kéo Mễ Tiểu Bạch lên: “Đừng khóc, tôi bảo bác sĩ Tần khám cho em xem thế nào.”
“Á á á á!” Mễ Tiểu Bạch hét rầm lên như chạm phải điện, cô sợ hãi hất mạnh Viêm Cẩn Du ra: “Anh cút ngay đi! Đừng đụng vào tôi!”
“Cút? Mễ Tiểu Bạch, cho em chút ánh mặt trời mà em nghĩ rằng mình đã rực rỡ, có phải em tự tìm cái chết hay không?!” Viêm Cẩn Du hét lên: “Đứng lên!”
“Tôi không đứng lên, tôi tự tìm cái chết đấy!”
Mễ Tiểu Bạch suy sụp nói: “Tất cả mọi người đều có thể đánh tôi mắng tôi, bắt nạt tôi, làm đau tôi, Viêm Cẩn Du, không phải anh rất lợi hại sao?”
Mễ Tiểu Bạch hoàn toàn không kiêng kỵ gì nữa, cô nằm dài trên sàn nhà, bày ra tư thế hình chữ đại (大) nói: “Giết chết tôi đi! Tới đây! Giết chết cái con côn trùng người gặp người hận là tôi đi!”
Viêm Cẩn Du tự nhận là đã lõi chuyện đời.
Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy hành vi của “Phụ nữ đanh đá”, anh gần như hoàn toàn không phản ứng kịp, bị shock nói: “Mễ Tiểu Bạch! Em bị bệnh gì vậy, ra ngoài bị chó cắn hả…”
“Sau khi đạp chết tôi xong thì nhớ băm nát thi thể của tôi, rồi ném vào trong biển!”
Mễ Tiểu Bạch nhào lên: “Để kiếp sau tôi không cần phải đầu thai chuyển thế nữa! Tôi cũng không cần phải làm người nữa! Làm người con mẹ nó quá cực khổ!”
Rốt cuộc Viêm Cẩn Du cũng phát hiện ra sự khác thường của Mễ Tiểu Bạch——
Từ nãy đến giờ, mặc kệ là lăn lộn thế nào, cô vẫn luôn lấy tay che phía xương sườn bên phải.
Sau đó là đến mặt? Tại sao khóe miệng lại bị rách? Hình như má cũng bị sưng lên?
“Này! Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?”
Viêm Cẩn Du cũng không khách khí, cường ngạnh kéo Mễ Tiểu Bạch dậy, giữ mặt cô nói: “Mặt em bị làm sao vậy?”
“Không liên quan gì đế anh, á! Anh làm gì?!”
Viêm Cẩn Du vén áo của Mễ Tiểu Bạch lên, lập tức nhìn thấy có vết bầm tím lớn, ở nơi cô vẫn để tay che chắn, anh tức giận nói: “Buổi chiều em đi ra ngoài đánh nhau hả? Tại sao vậy?!”
“Anh đừng đụng tôi! Đau lắm!”
Viêm Cẩn Du vừa chạm tay vào phần xương sườn bị thương của Mễ Tiểu Bạch, cô đã cảm thấy đau đến nỗi nhe răng toét miệng, nước mắt giàn giụa.
Viêm Cẩn Du rụt tay về, ánh mắt như dao sắc, phát hiện ra ngay cả cổ chân sáng nay đã hết sưng của cô cũng lại đang ứ máu.
Viêm Cẩn Du không nói gì cả, ôm Mễ Tiểu Bạch lên giường, nhanh chóng gọi bác sĩ Tần tới.
Mười phút sau.
“Là vết thương mới.”
Bác sĩ Tần cau mày nói: “Tôi sẽ lập tức đi kê toa thuốc, không tới 6 tiếng là sẽ có tác dụng.”
Viêm Cẩn Du đi tới bên mép giường, nghiêm khắc chất vấn cô: “Nói, chiều nay em đi đâu làm gì?”
Mễ Tiểu Bạch không lên tiếng, cô chôn toàn bộ mặt ở trong chăn, không dám nhìn Viêm Cẩn Du.
“Không nói rõ thì không cho ăn cơm!” Viêm Cẩn Du kéo ra chăn, tức giận nói: “Tối nay cũng không cho phép ăn!”
“Không ăn thì không ăn!”
Mễ Tiểu Bạch nhìn ánh mắt như sắp muốn giết người của Viêm Cẩn Du, cô đột nhiên hiểu ra, anh tức giận như vậy có thể là do sợ bị ông nội biết mình bị thương lần nữa, sẽ liên lụy anh ta bị mắng.
Vì vậy cô trầm mặc một lúc lâu, rồi nhỏ giọng nói: “Tôi bị té, nếu ông nội hỏi tới, anh cứ nói tôi bị ngã là được.”