Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không ngờ rằng cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Viêm Cẩn Du càng tối hơn.
Mễ Tiểu Bạch suy nghĩ lỹ lại, cố làm ra vẻ thông minh thương lượng: “Tôi bảo đảm sẽ không để anh bị liên lụy, lúc ông nội trở lại, tôi sẽ tiên hạ thủ vi cường, rửa sạch tội giúp anh, anh xem như vậy có được không?”
Viêm Cẩn Du híp mắt nói: “Mễ Tiểu Bạch, có phải em nghe không hiểu tiếng người hay không? Tôi hỏi em chiều nay em đi đâu làm gì, gây ra họa gì, tôi hỏi em làm thế nào để bịp ông nội hả?”
Mễ Tiểu Bạch nhìn Viêm Cẩn Du, hơi do dự.
Nói thật có ý nghĩa gì không? Viêm Cẩn Du sẽ ra mặt cho cô hay là thấy cô đáng thương sẽ giúp cô?
Không thể nào.
Quan hệ giữa bọn họ chỉ là hiệp nghị một tháng, thậm chí cái quan hệ vạn bất đắc dĩ đó cũng không liên quan gì đến lợi ích kinh tế.
Sở dĩ anh tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện, là vì sợ cô gây họa mà làm lộ tẩy ở trước mặt Viêm lão gia mà thôi!
Hơn nữa, nếu để Viêm Cẩn Du biết cô thân phận của cô chỉ bằng một con kiến hôi ở trong cái nhà đó, anh sẽ còn tôn trọng cô sao?
Một cô gái, mà ngay cả người nhà cũng không tôn trọng, vậy cô còn có thể trông cậy vào ai cho cô sự tôn nghiêm ở trên thế giới này?
Huống chi đối phương lại là người đàn ông ác ma đã mấy lần thiếu chút nữa “Làm cô”? Viêm Đại thiếu gia có quyền có thế?
Nói không chừng lúc đó, cô thậm chí còn không bằng mấy người phụ nữ dùng thân thể để đổi lấy tiền ở trong hộp đêm, rồi bị rơi vào kết quả “Tự khinh tự tiện(*)“.
(*)Tự khinh tự tiện: sự thiếu tôn trọng, tự hạ thấp nhân phẩm của mình.
Mễ Tiểu Bạch trăm điều suy nghĩ, rốt cuộc cô quyết định nói: “Không gây họa gì cả, buổi chiều tôi về nhà lấy ít đồ, sau đó vô tình bị ngã ở trên đường.”
“...”
Nhìn thấy đôi mắt Mễ Tiểu Bạch không ngừng chớp chớp vì nói dối, Viêm Cẩn Du thật sự rất muốn đập một phát cho cô chết luôn ——
Đều đã bị đánh thành đầu heo rồi, còn dám nói dối anh?
Cô xảo quyệt bao nhiêu?
Mà anh lại nhàm chán, quản chuyện vớ vẩn của người phụ nữ này làm gì?!
“Được, rất tốt “
Viêm Cẩn Du cười lạnh, rồi đứng lên kéo mạnh cửa ra.
Quản gia Khâu đang đẩy xe thức ăn đứng ở bên ngoài: “Thiếu gia, nghe nói Mễ tiểu thư không được thoải mái, bây giờ tôi đưa bữa tối vào, canh băng đường ngọc lộ và món xào thập cẩm, còn cả món kho cô ấy rất muốn thử “
Viêm Cẩn Du trực tiếp nổi giận: “Ai bảo ông đưa lên? Không nghe thấy cô ta nói mình không muốn ăn sao?! Cô ta không cần ăn cơm!”
Quản gia Khâu: “…”
“Cám ơn quản gia Khâu, còn nhớ mấy món tôi muốn ăn hồi trưa.”
Mễ Tiểu Bạch giùng giằng ngồi dậy, nở nụ cười áy náy với quản gia Khâu: “Nhưng bây giờ tôi thật sự không muốn ăn lắm.”
Sau đó cô khẽ lấy tay che kín xương sườn.
Viêm Cẩn Du sắc bén nhìn động tác nhỏ này của cô.
“Không có chuyện gì, Mễ tiểu thư.”
Quản gia Khâu kính cẩn nói: “Tôi sẽ để nóng ở trong phòng bếp cho cô, lúc nào cô muốn ăn, tôi sẽ bảo người hầu đưa tới “
“Không cần để lại cho cô ấy, để tôi ăn.”
Viêm Cẩn Du đột nhiên lấy khay đồ ăn trên xe đẩy đi: “Lão Khâu, tối nay tôi sẽ dùng cơm ở chỗ này.”
“Thiếu gia muốn dùng cơm ở chỗ này?”
“Có vấn đề gì không?”
Viêm Cẩn Du ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh giường của Mễ Tiểu Bạch, bày ra tư thế thư thái: “Cho người hầu bưng bữa tối lên đây đi.”
“…Vâng.”
Thật ra thì có đôi khi, Mễ Tiểu Bạch cảm thấy ngoài khuôn mặt ra, toàn bộ của Viêm Cẩn Du đều là quái thai ——
Ví dụ như cái tính thích cười trên sự đau khổ của người khác chẳng hạn.
Cô thì nằm đau đến chết đi sống lại ở trên giường, Viêm Cẩn Du thì ăn mãn hán toàn tịch(*) ngay bên cạnh cô.
(*)Mãn Hán Toàn Tịch, hayTiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ởMãn Châuvàlịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từnhà Thanhvà văn hóangười Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa
Hương vị thơm ngon tươi mới của hải sản, mùi thơm của thịt, mùi thơm của bánh ngọt…
Tất cả những món ăn xinh đẹp kia đều tản ra mùi hương dụ hoặc tâm hồn, làm dạ dày bé nhỏ của Mễ Tiểu Bạch không ngừng cồn cào.
Không phải vì không cảm thấy đói nên cô mới không muốn ăn cơm.
Lúc đầu vì không muốn để Viêm Cẩn Du nhìn ra cô bị người ta đánh, sau đó thì vì vết thương ở xương sườn vô cùng đau đớn, dùng tư thế ngồi ngay ngắn ăn cơm rất khó khăn, vậy nên mới…
Nhưng Viêm Cẩn Du đang làm gì vậy, anh ta đang tra tấn cô mà!
“Viêm Cẩn Du, anh có thể đi đến phòng ăn ăn hay không?”
Rốt cuộc Mễ Tiểu Bạch cũng mất hết kiên nhẫn, trở mình, nhìn Viêm Cẩn Du đang ưu nhã dùng bữa, nhỏ giọng đề nghị.
“Đây trang viện của tôi, tất cả các phòng trong trang viện này đều là lãnh địa của tôi, tôi ăn ở đâu, thì liên quan gì đến cô?” Viêm Cẩn Du vừa nói, vừa nhét một miếng thịt bò bít tết vào trong miệng, nhai cẩn thận.
Mễ Tiểu Bạch nuốt nước miếng, giấu mặt ở trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt: “Nhưng tôi đang bị thương, tôi muốn nghỉ ngơi, anh ăn cơm ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến tôi nghỉ ngơi.”
“Tôi nghĩ, người ra ngoài để rồi bị ngã trong thời gian nghỉ ngơi, không có tư cách gì nói đến chuyện nghỉ ngơi đi.” Viêm Cẩn Du mỉm cười, là nụ cười mang đầy thâm ý đểu giả và có tính trả thù cao.
Mễ Tiểu Bạch tức giận xoay người đưa lưng về phía Viêm Cẩn Du, nhưng mùi thơm trong không khí và tiếng dao nĩa va chạm cứ một lần lại một lần bắt gọn trái tim cô…
Cô rất đói…
Nỗi đau thể xác và tâm tình lo sợ bị người của Mễ gia đánh dường như đã làm hao mòn hết toàn bộ thể lực của cô, cô thật sự rất muốn ăn một miếng thịt bò bít tết hoặc là món báp xào ngọt ngào kia.
Giống như làm vậy có thể khiến cô dễ chịu hơn, hoặc là tạm thời khiến cô quên bớt đi sự đau đớn.
Vì vậy, Mễ Tiểu Bạch quyết định vẫn xoay người lại, tiếp tục nhìn Viêm Cẩn Du dùng bữa——
Không thể ăn, nhìn người khác ăn… cũng được.
Viêm Cẩn Du nhận thấy Mễ Tiểu Bạch đang chăm chú nhìn mình ăn, anh khẽ cong môi, xiên một miếng thịt bò bít tết nhỏ, tán thưởng nói: “Món thịt bò bít tết sốt tiêu đen hôm nay được đầu bếp chính người Tây Ban Nha của khách sạn ngồi máy bay đến đây chế biến, đúng là vừa ngọt lại vừa mềm, ông nội vốn muốn bổ thân thể cho cô, không ngờ rằng cô lại không muốn ăn, thật là đáng tiếc.”
Mễ Tiểu Bạch nhìn miếng thịt bò bít tết phát ra ánh sáng lấp lánh kia, nuốt nước miếng nói: “Ngày mai tôi sẽ ăn, sẽ không phụ lòng quan ái của ông nội với tôi.”
“Chúng tôi không bao giờ để đồ ăn qua đêm, tất cả những đồ không dùng hết trong bữa tối, sẽ bị vứt bỏ tất.”
Viêm Cẩn Du kiêu ngạo nói: “Đầu bếp chính người Tây Ban Nha làm xong thịt bò bít tết đã bay đi rồi, cô cho rằng ông ta có thời gian phục vụ ở đây hàng ngày?”
Mễ Tiểu Bạch lo lắng nói: “Bao nhiêu đồ ngon thế này, không ăn hết liền đổ đi? Tại sao các anh có thể lãng phí như vậy?”
Viêm Cẩn Du không nói lời nào, tiếp tục ăn.
“Để lại một ít cho tôi đi.”
Mễ Tiểu Bạch biết cuộc sống ở Viêm gia còn xa xỉ hơn so với tưởng tượng của cô, nhưng vừa nghe thấy xuất xứ của món thịt bò bít tết này, cô đã hoàn toàn mất bình tĩnh: “Tôi không ngại ăn đồ để qua đêm, sáng sớm mai tôi sẽ ăn ngay.”
“Không thể nào.”
Viêm Cẩn Du bưng đĩa lên, đi đến thùng rác bên cạnh: “Tôi đã ăn xong rồi, đổ đi hết mấy thứ còn dư lại.”
“Không không không!”
Mễ Tiểu Bạch lo lắng nói: “Viêm Cẩn Du, anh Viêm đẹp trai, Viêm tổng, Viêm Đại thiếu gia, tôi xin anh đấy, đừng vội đổ đi “
Viêm Cẩn Du nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt: “Làm sao?”
“Tôi muốn ăn.”
Mễ Tiểu Bạch đúng là người có thể làm tất cả vì ăn, cô giùng giằng lấy một tay chống người dậy, đưa tay ra: “Cho tôi.”
“Thèm ăn rồi?” Viêm Cẩn Du híp mắt, nhìn như con hồ ly giảo hoạt.
Mễ Tiểu Bạch thành thực gật đầu.
“Đây là đồ ăn còn thừa của tôi, cũng không thành vấn đề?”