Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 11: Chương 11: Nằm không cũng trúng đạn




Viêm Cẩn Du nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt chuyển từ xương quai xanh lả lướt hơi lộ ra xuống đến bộ ngực đầy đặn của cô, cuối cùng lại chuyển xuống đến vòng eo thon gọn của cô.

Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên, có cảm xúc hơi khác thường cào loạn dâng lên trong lòng anh.

“Đã vào cửa rồi, mười phút sau sẽ đến nơi.”

Viêm Cẩn Du cau mày, cảm thấy thân thể của mình nóng ran lên, anh vội vàng xoay người: “Tôi đi vào phòng vệ sinh trước.”

Mễ Tiểu Bạch chẹp miệng: Đi kiểu gì mà từ cổng ngoài cho đến cửa nhà mất tận 10 phút, chẳng lẽ người có tiền đều sợ chết, nên phải đặt một đống trạm gác an ninh quanh nhà?

Nghĩ như vậy, cô liền nhảy tới trước một bước, nhìn về phía sân

ĐM, hàng cây xanh vô tận cô vừa nhìn thấy là cái quỷ gì vậy?

Không gian trước mặt cô là sân hả?

Chắc chắn không phải là công viên trưng bày triển lãm thực vật đấy chứ?!

“Khụ “

Mễ Tiểu Bạch thu hồi lại đôi mắt thiếu chút nữa rơi xuống của mình, cô hắng giọng, hỏi người đàn ông có vẻ mặt băng sơn vẫn luôn đứng bên cạnh: “Này, anh này, sân Viêm gia to thế này, các anh đi không mệt mỏi sao?”

“Nơi này là trang viện Viêm thị, tính luôn nhà trước, nhà sau, đài quan sát và sân vườn, diện tích tổng thể là bằng một nửa khu ngoại ô phía nam.”

Anh chàng mặt băng sơn lanh lẹ đáp lại: “Vậy nên nếu cô cần đi ra ngoài, cô cần thông báo trước cho quản gia hoặc là người giúp việc biết, muốn đi từ sân này ra ngoài cần phải có xe.”

Được rồi, còn rộng hơn cả sở thú nữa...

Rốt cuộc cô cũng biết tại sao Mễ Nghiệp An được coi là người có tiền, nhưng vẫn còn muốn dùng con gái mình lấy lòng hội viên câu lạc bộ mười tỉ.

Bởi vì nếu so sánh với người này, Mễ Nghiệp An chắc chắn chỉ là một ông nhà giàu mới nổi! Kẻ nhà quê chưa thấy qua việc đời!

Tuy nhiên người có tiền cũng quá là mệt mỏi, về nhà mình còn phải đi quanh co thế này, không trách nuôi ra được một kẻ khốn kiếp mặt người dạ thú không bình thường như Viêm Cẩn D.

“Biểu tình của em nói cho tôi biết, em đang nguyền rủa một người nào đó.”

Viêm Cẩn Du không biết đã trở lại lúc nào, anh dựa người vào cạnh cửa nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt bất thiện.

“Làm sao có thể?!”

Đầu tiên là Mễ Tiểu Bạch sợ hết hồn, sau đó cô lập tức chuyển sang biểu tình vui vẻ: “Tôi đang cảm thán trang viện Viêm gia nhà anh thật sự quá nguy nga tráng lệ, không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có được như thế này! Không tin anh cứ thử hỏi anh chàng này đi! Chúng tôi vừa mới nói chuyện phiếm với nhau!”

Viêm Cẩn Du khẽ cau mày: “Ân Mộc, cậu vừa mới tán gẫu với cô ấy?”

“Không, tôi chỉ trả lời câu hỏi của Mễ tiểu thư mà thôi.” Mặt đá cục thẫn thờ đáp.

“À.”

Viêm Cẩn Du khinh thường hừ lạnh nói: “Nói như kiểu mình có sức quyến rũ lắm vậy, em muốn quyến rũ thuộc hạ của tôi? Tôi nói cho em biết, Ân Mộc sẽ không bị dính bẫy này của em đâu!”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi quyến rũ thuộc hạ của anh?” Mễ Tiểu Bạch vô tình bị trúng đạn, hơi tức giận nói.

“Tốt nhất là không có.”

Viêm Cẩn Du nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm: “Nếu trong khoảng thời gian này em dám cấu kết với người đàn ông khác, vậy em cứ chờ thi thể của mình bị chìm xuống đáy hồ đi.”

“.... Chúng ta cũng không thật sự...”

Mễ Tiểu Bạch lạnh toát cả sống lưng, cô yếu ớt nói: “Ngươi quản ta?”

“Giả thì cũng phải giả cho thật nhất, tôi đã nói trong điều kiện của mình, em phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.”

Viêm Cẩn Du cười lạnh nói: “Hay là ngay cả một tháng tịch mịch em cũng không chịu được? Định khơi dậy cơn thèm ăn của tôi, sau đó tiếp tục lêu lổng với đàn ông khác ở bên ngoài, phải không?”

“Viêm Cẩn Du, anh đúng là cặn bã! Anh dựa vào cái gì dám làm nhục tôi?!”

“Em nói ai là người cặn bã?”

Viêm Cẩn Du thấy Mễ Tiểu Bạch không nghe lời, anh nổi giận bước lên kéo lấy cổ tay của Mễ Tiểu Bạch nói: “Có phải em... “

Còn chưa dứt lời, Mễ Tiểu Bạch đã nhìn thấy Viêm Cẩn Du quay ngoắt 180 độ, thay đổi sang biểu tình có độ khó cao.

Sau đó cô bị anh kéo ngay vào trong ngực, dịu dàng cưng chiều nói: “Tiểu bại hoại, không cho phép em mất bình tĩnh!”

Cả người Mễ Tiểu Bạch nổi hết cả da gà, cùng lúc đó, cô nhìn thấy một cây quải trượng xuất hiện dưới chân mình.

“Ông nội!”

Mễ Tiểu Bạch nhanh chóng hiểu ra tất cả, cô cũng lập tức chuyển sang chế độ diễn xuất, đẩy Viêm Cẩn Du ra, đỏ mặt nói: “Ông đã về.”

“Ha ha “

Viêm Khôn Sơn nhìn thấy hai người vừa mới tương tác với nhau, ông cười híp mắt nói: “Hai cái miệng nhỏ của các cháu đúng là ngọt ngào, xem ra ông già này xuất hiện không phải lúc rồi.”

“Nào có ạ.” Mễ Tiểu Bạch làm nũng nói: “Cẩn Du luôn chẳng để tâm đến xung quanh gì cả, đúng là mất mặt.”

“Còn không phải là vì em không nghe lời, tiểu bại hoại.”

Viêm Cẩn Du nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt mang theo sự cưng chiều xen lẫn với đe dọa nói: “Lần sau em còn mất bình tĩnh thế này nữa, anh sẽ ôm em không thở nổi.”

Mễ Tiểu Bạch thầm nôn ọe trong lòng.

“Đôi lông mày điểm màu khói nhạt, giọng nói vẻ mặt vui cười lộ vẻ dịu dàng.” Viêm Khôn Sơn nhìn Mễ Tiểu Bạch từ trên xuống dưới: “Hôm nay cháu rất xinh đấy, tiểu Bạch.”

“Cám ơn ông nội.” Mễ Tiểu Bạch cười đáp lại: “Ông nội thích nghe kịch ạ?”

“Làm sao cháu biết?”

“Đây là câu miêu tả Lâm Đại Ngọc trong trích đoạn vở kịch Hoàng Mai của Hồng Lâu Mộng, hình như là lúc cô ta mới vào phủ, đúng rồi đúng rồi, gọi là Trên trời rơi xuống Lâm muội muội!”

Viêm Khôn Sơn thoáng lộ ra vẻ bất ngờ trong ánh mắt nói: “Không ngờ rằng cháu còn nhỏ tuổi, mà cũng thích xem thể loại đó, không tệ, không tệ.”

“Ông nội quá khen, bởi vì trước kia mẹ cháu rất thích nghe, vậy nên cháu hơi ấn tượng.”

Mễ Tiểu Bạch khôn khéo nói: “Ông nội mới là chuyên gia thật sự, cháu cảm giác ông vô cùng tinh thông văn hóa cổ đại Trung quốc.”

“Ha ha, cái miệng nhỏ này thật là ngọt.” Viêm Khôn Sơn cười rộ lên: “Sao cháu thấy?”

“Có ba lý do: Đệ nhất, trang viện Viêm thị được bày trí cực kỳ sang trọng, nhưng vẫn lấy kiến trúc viên lâm(*) làm chủ, mang theo hơi hướm phục cổ; thứ hai là trong nhà có rất nhiều nơi treo thư pháp của ông nội, nét chữ kia già dặn có lực, vừa nhìn đã biết là được tính lũy và nỗ lực nhiều năm; còn lý do thứ ba, hì hì... cũng là lý do chủ yếu nhất...”

(*)Viên lâm là hình thức nghệ thuật của nền văn hóa Trung Hoa truyền thống, bắt nguồn từ văn hóa “Lễ nhạc” của Trung Quốc, thông qua các tải thể như cỏ cây hoa lá v.v làm nổi bật văn hóa tinh thần của nhân loại.

“Là gì?” Viêm Khôn Sơn đã sớm bị khơi gợi hoàn toàn hứng thú, ông lập tức truy hỏi.

Ngay cả Viêm Cẩn Du cũng tò mò nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch.

“Tên của Cẩn Du.”

Mễ Tiểu Bạch che miệng cười nói: “Hoài cẩn ác du hề, xuất phát từ {Sở Từ}, ý là phẩm đức cao thượng, nói cách khác, ông nội hy vọng Cẩn Du sẽ trở thành một người có tính cách cao thượng, được người ta tôn kính phải không!”

(*)Hoài cẩn ác du hề-懷瑾握瑜兮: Mang châu chừ cầm ngọc, nằm trong bài Hoài Sa của Khuất Nguyên

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Viêm Khôn Sơn không nhịn được vỗ tay khen ngợi: “Tiểu Bạch này, cháu đúng là làm ông nội phải nhìn bằng cặp mắt khác, ông còn sợ Cẩn Du lại tìm về một bình hoa, không ngờ rằng...”

Viêm Cẩn Du chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ Mễ Tiểu Bạch cười một cách tự nhiên, anh cũng hoàn toàn không phát hiện ra, khóe miệng của mình đang không tự chủ cong lên...

Viêm Khôn Sơn hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Viêm Cẩn Du nói: “Cẩn Du này, gặp được cô gái ngoan ngoãn như tiểu Bạch không phải là dễ đâu, cháu phải nắm chặt lấy biết chưa? Ông nói cho cháu biết, nếu thằng nhóc cháu dám bắt nạt con bé, ông sẽ đánh gãy chân cháu!”

Viêm Cẩn Du mỉm cười nói: “Ông nội quá lo lắng rồi, cháu yêu cô ấy còn không kịp, sao có thể bắt nạt cô ấy được?”

Mễ Tiểu Bạch ngầm đảo mắt trắng dã 360 độ ở sau lưng của Viêm Khôn Sơn.

Viêm Cẩn Du nhíu mày, ném cho cô một ánh mắt hung tợn cảnh cáo.

“Được, không bắt nạt là được, tiểu Bạch này, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, ông nội muốn tặng cháu quà ra mắt.”

Viêm Khôn Sơn kéo Mễ Tiểu Bạch ngồi vào trên ghế sa lon: “Nhưng ông không biết mấy người tuổi trẻ các cháu thích gì, vậy nên cũng chỉ có thể cho cháu cái này.”

Vừa nói, vừa ra hiệu cho một người giúp việc trung tuổi bên cạnh, đưa một phong bì cho Mễ Tiểu Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.