Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 12: Chương 12: Đại gia nhà anh!




Phong bì mỏng dính, sờ không ra thứ bên trong là gì, Mễ Tiểu Bạch tò mò mở ra.

Một tấm chi phiếu một triệu nằm gọn trong phong bì.

“Không được, cháu không thể nhận tiền của ông nội được.”

Mễ Tiểu Bạch lập tức nhét tấm chi phiếu vào trong phong bì.

“Chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.” Viêm Khôn Sơn híp mắt cười nói: “Cháu là bạn gái của cháu ông, ông nội cho cháu tiền tiêu vặt là chuyện rất bình thường.”

Mễ tiểu ác ma:

Thật là nhiều tiền! Thật là nhiều tiền! Mễ Tiểu Bạch... mau cầm đi!

Sau khi cầm lấy có thể mua được một căn nhà lớn, rồi cô có thể đón mẹ ra khỏi hố lửa đó, rồi không còn phải phụ thuộc vào Mễ gia, mỗi ngày không phải nươm nướp lo sợ bị đánh bị mắng nữa!

Mễ tiểu thiên sứ:

Không được! Không được! Không có công không được nhận thưởng, cầm xong chắc chắn sẽ phải trả giá rất lớn!

Mễ tiểu ác ma:

Không sao cả! Không sao cả! Đây không phải là mua bán, cũng không phải là dùng tự ái để đổi lấy!

Rõ ràng là do vừa rồi cô nịnh bợ vuốt đuôi ngựa chính xác, khiến Viêm lão gia tâm hoa nộ phóng mà!

Mễ tiểu thiên sứ:

Thật sự không được mà Mễ Tiểu Bạch! Cắn người miệng ngắn, bắt người tay mềm(*)!

(*)Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tayNghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Có thể tương đương:Ăn cơm chúa, (phải) múa tối ngày. Ăn của chùa phải quét lá đa, Ăn xôi chùa quét lá đa

Trong khoảng khắc, thiên sứ cùng ác ma trong đầu Mễ Tiểu Bạch không ngừng đánh nhau mày chết tao sống.

Viêm Cẩn Du khoanh hai tay trước ngực, lạnh mắt nhìn Mễ Tiểu Bạch, cũng nhìn được ra chút dấu vết từ vẻ mặt vi diệu của cô, cố tình nói: “Ông nội cho, em cứ cầm đi.”

Mễ Tiểu Bạch liếc nhìn dáng vẻ âm dương quái khí của Viêm Cẩn Du, càng chắc chắn cầm tiền này sẽ phỏng tay, vì vậy cô quyết định đẩy chi phiếu tới trên bàn trà nhỏ, mỉm cười nói: “Cục cưng còn không hiểu em sao, hay là anh giúp em khuyên ông nội lấy lại đi.”

Viêm Cẩn Du thoáng vẻ giễu cợt trong mắt: “Hiểu? Đúng rồi, không phải em thật sự rất thích tiền sao? Nếu lát nữa em hối hận muốn sống muốn chết thì phải làm thế nào?”

“”

Mễ Tiểu Bạch giật giật khóe miệng—— lão đại gia Viêm Cẩn Du kia, bà cô tôi đây đang giúp anh diễn kịch, mà anh còn dám kéo chân sau của bà đây hả.

“Đã như vậy, vậy cứ như vậy đi “

Mễ Tiểu Bạch cầm chi phiếu lên, mỉm cười ngọt ngào, rồi đưa cho lão người hầu bên cạnh Viêm Khôn Sơn, khôn khéo nói: “Lão tiên sinh, cháu không biết gì về khẩu vị của ông nội, cháu có thể nhờ ông giúp cháu mua mấy món điểm tâm cho ông nội hay không? Đây là của cháu biếu ông nội.

Lão người hầu sửng sốt, nhìn về phía Viêm Khôn Sơn.

Khuôn mặt nghiêm túc của Viêm Khôn Sơn từ từ lộ ra nụ cười.

Một lát sau, cả đại sảnh đều vang vọng tiếng cười sang sảng của Viêm Khôn Sơn: “Ha ha ha! Tốt tốt tốt! Ông hiểu rồi! Không thích nhận ân huệ, lấy tiền tài của người khác, cháu đúng là đứa bé ngoan vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện! Mới đầu gặp ông đã cảm thấy tiểu Bạch khác với những người khác, quả nhiên như vậy!”

Ha ha, quả nhiên Viêm lão gia điều hành tập đoàn Viêm thị không phải là cái đèn cạn dầu, ông lấy tiền bạc ra để thử thăm dò cô.

May mà vừa rồi tiểu thiên sứ đâm chết tiểu ác ma, nếu không Mễ Tiểu Bạch cô sẽ bị cài cái mũ “Tham tiền” hoặc là “Nịnh nọt “ .

Cả nhà Viêm gia đúng là quỷ khôn khéo!

“Nếu đây là tâm ý của tiểu Bạch... vậy lão Khâu, ông hãy thu đi.”

Viêm lão gia mỉm cười vui vẻ đứng lên: “Cẩn Du, cháu mang tiểu Bạch đi dạo thăm thú xung quanh đi, ông nội đi thay quần áo trước, chờ lát nữa lại cùng ăn cơm với tiểu Bạch!”

“Dạ!”

“Ông nội đi chậm thôi ạ.”

Mễ Tiểu Bạch và Viêm Cẩn Du cùng đứng lên, kính cẩn lễ độ đưa mắt nhìn Viêm Khôn Sơn rời đi.

“Tôi đúng là đã đánh giá thấp em, ông nội đều bị em dụ cho quay vòng vòng.”

Chờ Viêm Khôn Sơn đi qua khúc quanh cầu thang, Viêm Cẩn Du lại ngồi ở trên ghế sa lon lần nữa, vắt chéo hai chân lên, từ chàng công tử nhẹ nhàng nhanh chóng biến thân thành người đàn ông cao lãnh tà nịnh.

Mễ Tiểu Bạch dùng ngón cái và ngón trỏ ước lượng kích thước, phản kích lại: “Chỗ nào, tôi còn kém xa anh rất nhiều, tôi nghĩ nếu Viêm thiếu gia anh không thừa kế gia sản của Viêm gia, anh đi đóng phim cũng có thể tự nuôi mình đấy.”

Viêm Cẩn Du khinh thường nói: “Thật ra thì vừa rồi nhìn thấy tờ chi phiếu một triệu, em rất động tâm phải không? Đôi mắt kích động đến nỗi sắp đỏ lên rồi.”

Mễ Tiểu Bạch không ngờ rằng mắt quan sát của Viêm Cẩn Du lại bén nhạy như vậy, cô hơi mất mặt phản bác: “Động tâm thì là sao? Ai thấy tiền mà không động tâm? Tuy nhiên tôi biết tiền nào nên lấy tiền nào không nên lấy!”

“Ông nội có nhiều tiền lắm, em có lấy hay không thì cũng không có vấn đề gì cả.” Viêm Cẩn Du chống cằm tà khí nhìn Mễ Tiểu Bạch: “Bởi vì ông ấy không quan tâm.”

Mễ Tiểu Bạch sáng rực mắt lên nói: “Nếu tôi thật sự muốn cầm, anh sẽ không lấy lại sao?”

Sau đó cô kích động kéo tay áo của Viêm Cẩn Du: “Viêm thiếu gia, chờ lát nữa tôi đóng kịch nịnh nọt Viêm lão gia, anh phối hợp với tôi được không?!”

Viêm Cẩn Du nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Mễ Tiểu Bạch, trong mắt thoáng vẻ nghiền ngẫm, anh đưa tay nắm lấy eo thon của Mễ Tiểu Bạch, cúi người thấp giọng nói ở bên tai cô: “Dĩ nhiên có thể, tuy nhiên em phải ngủ với tôi một lần, coi như là báo đáp.”

“......... “

Mễ Tiểu Bạch dùng sức đẩy Viêm Cẩn Du ra, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Viêm Cẩn Du! Anh đúng là kẻ lưu manh!”

“Ha ha, người làm kinh doanh không bao giờ làm mua bán lỗ vốn.”

“Anh.....”

Mễ Tiểu Bạch vừa định phát tác, bỗng liếc thấy Viêm Khôn Sơn đi xuống tầng dưới, cô lập tức nhào vào trong ngực Viêm Cẩn Du, làm nũng nói: “Anh nói bậy gì đấy! Ghét ghê!”

Viêm Cẩn Du không phòng bị, bị cô đụng mạnh vào, thiếu chút nữa thì chảy máu tại chỗ, anh biết Mễ Tiểu Bạch đang cố ý trả thù anh, anh tức giận nhéo mạnh ở eo của cô.

Tay nhéo, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hoàn mỹ cưng chiều vô biên: “Tiểu Bạch chỉ thích nghe tán dương? Vậy không được đâu.”

“Người ta muốn nghe lời khen mà!”

Mễ Tiểu Bạch nhịn đau, đưa tay kéo cà vạt của Viêm Cẩn Du, Viêm Cẩn Du lập tức bị siết chặt cổ, mặt dần trở nên tím tái.

“Ai ôi, các cháu đúng là ngọt ngào, mau tới dùng cơm đi.”

Viêm Khôn Sơn không nhìn thấy hai người đang ngầm ăn miếng trả miếng, ông mỉm cười phân phó nói: “Quản gia Khâu, ông cho người mang đồ ăn lên! Hôm nay chúng ta phải đón tiếp tiểu Bạch thật long trọng!”

“Dạ!”

Viêm Cẩn Du và Mễ Tiểu Bạch đều hếch cằm lườm nhau.

Viêm gia không hổ là nhà giàu lâu đời, chỉ một bữa ăn trưa cũng hội tụ đủ các món ăn được chế biến bày biện đẹp mắt của sáu nước, làm Mễ Tiểu Bạch được mở rộng tầm mắt.

Cô thật sự hận không thể cắm đầu vào bàn.

Làm cho Viêm Cẩn Du ngồi ở phía đối diện lại thỉnh thoảng ném cho cô ánh mắt nghiêm nghị và khinh bỉ, như nói với cô——

Phải duy trì phong thái thùy mị! Mỗi một món chỉ được nếm một miếng nhỏ mà thôi!

Trong thời gian dùng bữa trưa, Viêm Khôn Sơn rất cao hứng, ông và Mễ Tiểu Bạch trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Viêm Cẩn Du ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng nói chen vào, mặt như gió xuân, vừa nhìn đã khiến người ta nghĩ đến một chàng hoàng tử tràn đầy hơi thở quý tộc.

Ha ha, ở trước mặt ông nội thì làm ra vẻ mình là cháu trai tốt, đúng là nhân mô cẩu dạng.

Một giờ sau, cuối cùng bữa trưa phong phú cũng đã kết thúc, Viêm Khôn Sơn đi lên phòng nghỉ trưa, Mễ Tiểu Bạch thay lại quần áo bình thường chuẩn bị trở về trường học.

“Mễ tiểu thư có muốn mang theo điểm tâm đến trường học hay không?”

Quản gia Khâu mặc bộ vest đuôi én theo phong cách quản gia kiểu Anh, mái tóc hoa râm được cắt tỉa gọn gàng.

Lúc này, ông xách hộp đựng thức ăn hai tầng màu hồng, cười híp mắt nói: “Lúc dùng bữa trưa, tôi thấy dường như cô đặc biệt thích món này, nếu cô không ngại, tôi gói phần còn dư lại cho cô làm bữa ăn nhẹ buổi chiều, thế nào?”

“Tôi thật sự có thể lấy sao?!”

Mễ Tiểu Bạch chợt cảm thấy như có pháo hoa nở rực rỡ trong lòng mình, cô phấn khích đến nỗi cả người đều muốn tan chảy, kích động nói: “Cám ơn ông, quản gia Khâu, tôi thật sự rất thích mấy món điểm tâm này, nhìn nó như tác phẩm nghệ thuật vậy.”

Viêm Cẩn Du đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tài liệu được cấp dưới đưa tới, nghe thấy đoạn đối thoại giữa Mễ Tiểu Bạch và quản gia Khâu này, anh không khỏi ngẩng đầu lên.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn nịnh hót nhiệt tình bắn ra bốn phía của Mễ Tiểu Bạch.

“Trang viện Viêm thị thuộc danh nghĩa của tôi, Mễ Tiểu Bạch, em đã được sự cho phép của tôi hay chưa mà dám mang đồ ra khỏi đây?!” Viêm Cẩn Du bỗng cảm thấy khó chịu, chen miệng vào nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.