Mễ Tiểu Bạch sửng sốt nói: “Đây chỉ là mấy món điểm tâm còn dư lại lúc trưa thôi mà!”
“Vậy em có biết mấy món điểm tâm này có giá bao nhiêu tiền không hả?”
Viêm Cẩn Du hừ lạnh nói: “Em chỉ là đạo cụ dùng để dỗ ông nội vui vẻ mấy ngày ở đây mà thôi, làm sao, ăn xong còn muốn cầm đồ ra khỏi nhà tôi?!”
“.............”
Được rồi, quá nhỏ mọn, Viêm Cẩn Du rõ ràng là có rất nhiều tiền, nhưng lại là con gà trống sắt không rút được một sợi lông nào ra(*)!
(*)铁公鸡: Gà trống sắt, từ dùng để ám chỉ mấy kẻ keo kiệt bủn xỉn ở TQ
Mễ Tiểu Bạch nhìn vào hộp điểm tâm trong tay, khẽ cắn răng đưa trả lại cho quản gia Khâu: “Được rồi, tôi không cần nữa, quản gia Khâu có thể tìm cho tôi chiếc xe hay không, tôi phải về trường học.”
Quản gia Khâu lập tức kính cẩn nói: “Xe thăm quan và xe chở tiểu thư đến trường đều đã đang đợi, mời cô đi theo tôi.”
“Ai cho phép ông lấy xe cho người phụ nữ này sử dụng? Lão Khâu?”
Viêm Cẩn Du đột nhiên âm dương quái khí nói.
Quản gia Khâu sửng sốt nói: “Vậy của thiếu gia là....”
“Dùng xe thăm quan đưa cô ấy ra đến cửa trang viên là được rồi.”
Viêm Cẩn Du liếc nhìn Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt thoáng vẻ khinh bỉ nói: “Làm sao, tự cho mình là Đại thiếu phu nhân Viêm gia hả? Ra cửa quẹo trái, ở có trạm xe buýt, em tự đi đi!”
Mười phút sau.
“Viêm Cẩn Du anh đúng là kẻ biến thái, tôi nguyền rủa anh người gặp người hận, hoa thấy hoa héo, bất lực không thể làm gì được, vừa ngắn vừa nhanh cộng thêm hai quả thận bị hư!”
Mễ Tiểu Bạch nhìn cánh cửa trang viện đóng kín, cô mắng Viêm Cẩn Du từ đầu tới cuối, tiện thể mắng thêm cả tổ tông mười tám đời nhà anh ta một lần luôn thể.
Vừa nghĩ tới chuyện mấy món điểm tâm kia bị lấy đi, cô đã cảm thấy lửa giận sôi trào.
“Nếu ngày nào mình cũng phải ngồi xe buýt đi học, vậy mỗi ngày sẽ phải mất 2 đồng đi đi về về.”
Mễ Tiểu Bạch vừa nghiến răng nghiến lợi đi đến trạm xe buýt đi, vừa tính toán: “Một tháng là 60 đồng tiền, nếu ngày nào có trường hợp đặc biệt phải đi đi về về nhiều lần, vậy một tháng có thể phải lên đến hơn một trăm đồng, không được không được, một đồng cũng phải bắt Viêm Cẩn Du thanh toán, nếu không mình sẽ quá bị thua thiệt!”
Đứng trên đài quan sát cách đó nửa cây số, Viêm Cẩn Du cầm ống nhòm nhìn rõ ràng từng cử chỉ hành động của Mễ Tiểu Bạch, đến khi cô đi lên xe buýt rời đi anh mới thu hồi ống nhòm lại, khó chịu nói: “Con nhóc chết tiệt, cái dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nói vừa nãy chắc chắn là đang chửi mình!”
“Thiếu gia, chỉ là món điểm tâm còn dư lại buổi trưa mà thôi, không ăn hết cũng phải đổ đi.”
Quản gia Khâu nhìn dáng vẻ của Viêm Cẩn Du, cực kỳ không hiểu gì hỏi: “Còn nữa, tại sao cậu lại thu hồi lại xe đưa đón Mễ tiểu thư? Từ nhà chúng ta đến trường đại học nghệ thuật Mộ Lan không gần đâu.”
“Bởi vì cô ấy vừa xảo quyệt lại vừa tham lam, quan trọng nhất chính là không thích nghe lời.”
Viêm Cẩn Du đứng lên, mở hộp điểm tâm màu hồng trong tay quản gia Khâu ra, lấy một miếng bánh ngọt đưa tới cho con chim anh vũ đang ở cạnh đó, ánh mắt hơi tà ác nói: “Thú cưng nghe lời mời có điểm tâm để ăn, phải không, tiểu Thải?”
Anh vũ vỗ cánh phành phạch nhận lấy điểm tâm, phụ họa nói: “Nghe lời! Nghe lời!”
....................
Trường đại học nghệ thuật Mộ Lan.
Lúc Mễ Tiểu Bạch chạy đến, đã vào giờ học được mười lăm phút.
Cô cẩn thận chạy vào từ cửa sau, Liêu Xuân Xuân lập tức hoàn mỹ đón nhận cô: “Con nhóc chết tiệt này, cậu đi đâu cả buổi sáng đấy, lá gan đủ mập rồi, dám cúp cua?!”
“Một lời khó nói hết.” Mễ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói: “Buổi sáng mình bị tên lưu manh chặn lại.”
“Cái gì?! Vậy tên lưu manh kia có đẹp trai hay không?! Đóa hoa nhỏ mềm mại nhà cậu có bị hái xuống hay không?!”
“Nha nha phi, phủi phui cái miệng của cậu! Đúng là đồ không có nhân tính!” Mễ Tiểu Bạch tức giận nói: “Buổi sáng mình có bị giáo sư ghi tên không?”
Liêu Xuân Xuân kéo kéo cổ áo, tự hào đỡ đỡ ngực nói: “Chị đây nhanh trí, dùng sắc đẹp hối lộ trưởng lớp đại nhân, nhờ cậu ta xin nghỉ bệnh giúp cậu! Như thế nào, có trượng nghĩa hay không?”
“Trượng nghĩa cái em gái cậu ấy, sao lúc mình bị người ta bắt đi ở quán bar, cậu và Trương Thiên Lỗi chết dí ở đâu rồi?”
Liêu Xuân Xuân thoáng kinh hoàng nói: “Mấy người bắt cậu ngày hôm đó thật sự rất đáng sợ, à, không phải sau đó cậu đã trốn ra được rồi sao? Nhanh nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hừ hừ! Hừ hừ! Hai bạn học đang nói chuyện phía sau kia, gây mất trật tự trong lớp, không tôn trọng giáo viên, hai em đi ra ngoài đứng phạt đi!”
Ánh mặt trời đầu giờ chiều khá gắt, Mễ Tiểu Bạch và Liêu Xuân Xuân đứng xếp hàng ở cửa phòng học, phơi nắng
“Tiểu Bạch?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng mà quen thuộc truyền tới, một người đàn ông anh tuấn có vóc người cao lớn đứng dưới tàng cây long não ngoài hành lang.
Đó là bóng người dịu dàng dù Mễ Tiểu Bạch cầu bao nhiêu lần trong mộng cũng không xuất hiện.
Mễ Tiểu Bạch giật cả mình nói: “Anh Dật Hiên? Sao anh lại ở đây?”
“Thầy giáo cũ của anh mời anh trở về làm giám khảo trong cuộc thi nghệ thuật mấy ngày nữa, hôm nay vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, vậy nên anh đến đây trước xem thế nào.”
Hàn Dật Hiên mặc bộ âu phục màu sáng bạc, phong thái ưu nhã không mất đi vẻ thời trang, anh ta hơi nghi ngờ nhìn xung quanh nói: “Bây giờ không phải là thời gian học sao? Tại sao hai em lại đứng ở chỗ này?”
“Nghe nói hôm nay đàn anh Hàn sẽ tới đây, nên bọn em cố tình chạy đến nhiễm chút ánh hào quang của anh.”
Liêu Xuân Xuân đứng bên cạnh cười híp mắt nói: “Tiểu Bạch ngày nhớ đêm mong nam thần đến đây.”
“Cái cậu này, đừng có mà nói nhảm nữa!”
Mễ Tiểu Bạch thọc cùi chỏ vào người Liêu Xuân Xuân, sau đó đỏ mặt nói với Hàn Dật Hiên: “Hai đứa em bị giáo sư đuổi ra ngoài “
“Phì, anh cũng biết mà.”
Hàn Dật Hiên cười rộ lên, cưng chiều đưa tay vuốt ve đầu của Mễ Tiểu Bạch nói: “Rõ ràng đã là người lớn rồi, sao còn giống như trẻ con vậy, em đúng là Đào Khất Bao(*) vĩnh viễn không trưởng thành!”
(*) Đào khất bao: Biệt hiệu của nhân vật chính trong phim hoạt hình Đào khất bao Mã Tiểu Đào
Mễ Tiểu Bạch cúi thấp đầu cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót: “Ở trước mặt anh Dật Hiên, em luôn là đào khất bao không bao giờ trưởng thành đó.”
“Vậy em phải nghe lời anh Dật Hiên, sau này không nên tùy tiện đi đến những nơi như câu lạc bộ giải trí Đế Hoàng chơi nữa.”
Hàn Dật Hiên thu tay về: “Em không thích hợp đến những nơi như vậy đâu.”
“Vâng, em biết rồi.”
Mễ Tiểu Bạch không giải thích nhiều, bởi vì anh muốn trở thành anh rể của cô, nên anh có tin hay không cũng không có ý nghĩa gì với cô cả.
“Mặc dù bác Mễ hơi nghiêm khắc, nhưng đều là vì muốn tốt cho em, em đừng phản nghịch nữa.”
Hàn Dật Hiên cúi người ghé vào bên tai Mễ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói: “Nếu cần tiền tiêu vặt gì đó, em cứ tới tìm anh Dật Hiên là được, những nơi như vậy chỉ toàn là mấy kẻ lăng nhăng, không thể làm bạn bè thật sự được đâu, em biết không.”
Mễ Tiểu Bạch thoáng thất vọng nói: “Cám ơn anh Dật Hiên, em nhớ rồi.”
“Vậy anh đi trước đây.”
Hàn Dật Hiên đứng thẳng người dậy, nửa đùa giỡn dạy dỗ hai người: “Đều đứng thẳng lên, hai em không đứng thẳng cẩn thận anh mách với g!”
“Dạ! Nam thần đi thong thả!” Liêu Xuân Xuân cười đùa hí hửng đáp lại.
Hàn Dật Hiên đi xa, Liêu Xuân Xuân kéo kéo ống tay áo của Mễ Tiểu Bạch: “Sao vừa rồi cậu không nói với đàn anh Hàn là mình cũng tham gia cuộc thi nghệ thuật đó? Chỉ bằng quan hệ thanh mai trúc mã giữa hai người, chắc anh ta sẽ cho cậu đi cửa sau đúng không.”
“Thanh mai trúc mã?”
Mễ Tiểu Bạch nhìn bóng lưng anh tuấn của Hàn Dật Hiên, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, cô nói: “Xuân Xuân, sau này đừng đùa giỡn như vậy nữa, tháng sau anh ấy sẽ đính hôn với chị mình.”
“Cái gì?!”
Liêu Xuân Xuân há hốc miệng: “Đàn anh Hàn và chị cậu Mễ Lộ Lộ?! Làm sao có thể, cậu có lầm hay không?!”
“Sao mình có thể lầm loại chuyện này được....”
“Nhưng lúc anh ta xảy ra tai nạn xe cộ nửa chết nửa sống thiếu chút nữa thành người thực vật, là cậu quên ăn quên ngủ ở chăm sóc ở bên người anh ta hơn nửa năm a! Hừ, hay cho di tình biệt luyến?!”
“Không phải là di tình biệt luyến gì cả.”
Mễ Tiểu Bạch mím môi nói: “Là anh Dật Hiên chưa bao giờ thích mình.”