Mễ Tiểu Bạch nở nụ cười xinh đẹp: “Thật ra rất đơn giản, ai thua, hôm nay phải rửa bát.”
Người trong nhà im lặng tập thể ba giây.
“Ha ha ha!” Viêm Khôn Sơn nở nụ cười to: “Hay hay hay! Bảo sao Cẩn Du lại liều mạng như vậy! Hóa ra là người thua phải rửa bát! Được, tối nay Cẩn Du rửa bát! Ông làm chủ cho!”
Bữa cơm tối dưới sự vuốt mông ngựa ‘vừa đúng’ của Mễ Tiểu Bạch mà trôi qua bình yên.
Viêm Khôn Sơn hoàn toàn không nghi ngờ nguyên nhân thật sự Mễ Tiểu Bạch ngã từ thang xuống nữa.
Có điều nội tâm của Viêm Cẩn Du cũng như khuôn mặt anh, càng lúc càng đen...
Quả nhiên, sau bữa cơm tối, dưới sự dặn dò chu đáo của Mễ Tiểu Bạch “Anh yêu anh đừng quên rửa bát” ------------
Viêm Cẩn Du rốt cuộc không nhịn được bẻ chuôi thìa bạc trong tay thành góc 90 độ...
Đại khái là chuyện Viêm Cẩn Du rửa bát là một sự kiện trọng đại trong trang viên Viêm thị, cho nên, sau bữa cơm tối, ông cụ Viêm vui vẻ sai người bê ghế đặt trước cửa phòng bếp ngắm nghía, mà Khâu quản gia, Ân Mộc cùng hơn mười vijd dầu bếp trong phòng, cũng chen chân đứng ở một bên.
Sự tò mò tăng thêm kinh ngạc khiến biểu cảm trên mặt mỗi người rất đặc sắc.
Viêm Cẩn Du mặc đồ thể thao màu xanh đậm, giang cánh tay, hai nữ hầu đeo tạp dề và bao tay cho anh xong, kính cẩn lui qua một bên.
Khâu quản gia bước lên trước, chỉ đạo vị đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân này rửa bát chính xác như thế nào.
Cắt, phô trương quá rồi, người không biết còn tưởng rằng phải hầu hạ vị đại thiếu gia này mặc long bào đăng cơ làm Hoàng đế đó.
Có người nói: “Mễ tiểu thư đúng là chân mệnh thiên nữ của thiếu gia a, người kiêu ngạo bất tuân như thiếu gia cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, tự mình rửa bát.”
Có người nói: “Trang viên Viêm thị lớn như thế, tôi chỉ nhìn thấy thiếu gia từ xa, không ngờ thật sự rất anh tuấn, bảo sao nhiều cô gái thích ngài ấy như vậy.”
Có người nói: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, chẳng phải là đang nói người đàn ông chất lượng tốt là thiếu gia của chúng ta sao?”
Nhìn đi, mọi người chỉ còn thiếu nước bê ghế cắn hạt dưa mà tám chuyện.
Từ đầu đến cuối, Mễ Tiểu Bạch đều đứng bên cạnh ông cụ Viêm, vừa đấm lưng bóp vai cho ông, vừa cười đắc ý.
Ha ha!
Viêm Cẩn Du ơi Viêm Cẩn Du, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, tâm trạng bà đây rất đẹp a, tôi biết tôi không đánh lại anh, cũng không chống lại được anh...
Nhưng ai bảo anh có điểm yếu là ông cụ đâu?
Dù sao tư duy sắc lang của anh cũng không dừng lại, vậy Mễ Tiểu Bạch tôi vì sao lại phải làm dê con chờ làm thịt?
Vạch mặt với anh sẽ bị đưa về nhà họ Mễ ăn đánh, còn không bằng ở đây ‘khoe ân ái’ với anh, để cho anh biết bà đây không dễ chọc vào đâu!
“Choang -----“
Mễ Tiểu Bạch đang đắc ý nghĩ, chợt nghe thấy tiếng vỡ.
Cái bát trong aty Viêm Cẩn Du trượt một cái, rơi trên mặt đất, vỡ nát.
“Đại thiếu gia không bị thương chứ?”
Đám người lập tức lo lắng, bác sĩ gia đình cầm hộp cấp cứu đứng bên cạnh lập tức tiến lên nhìn, Mễ Tiểu Bạch liếc mắt ---------
Thật đúng là một người đàn ông được nuông chiều, chẳng phải chỉ là làm rơi cái bát thôi sao, sao phải căng thẳng vậy...
Cũng may tam quan của ông cụ Viêm không bị méo mó, cười tủm tỉm nói: “Tuy nói rửa bát là việc nhỏ, nhưng là người lãnh đạo một tập đoàn phải có tố chất cơ bản, gặp khó khăn thì phải dựa vào năng lực của bản thân mà vượt qua, mấy người lui xuống trước đi, Cẩn Du là đàn ông, dù đứt tay thì cũng có làm sao.”
“Vâng.”
Đám người lo lắng lui ra, Viêm Cẩn Du nhìn về phía Viêm Khôn Sơn cúi đầu: “Ông nội dạy phải, là bọn họ quá căng thẳng, cháu cũng không bị thương.”
Sau đó nén giận ngồi xổm xuống, tự mình thu dọn mảnh vỡ...
Mễ Tiểu Bạch thấy Viêm Cẩn Du trước đó còn giương nanh múa vuốt, giờ lại có dáng vẻ uất ức này, thật sự là tâm hoa nộ phóng.
“Ừm, Tiểu Bạch cháu nói rất đúng, ông cũng cảm thấy việc giáo dục Cẩn Du còn nhiều chỗ thiếu sót, loại chuyện này...”
“Lão gia, chi nhánh công ty bên Mỹ có hội nghị từ xa khẩn cấp.”
Một người phục vụ đột nhiên đi từ ngoài cửa vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, sốt sắng báo cáo.
“Chuyện gì muộn như này rồi còn phải để tôi tự mình giải quyết...”
Viêm Khôn Sơn ngừng cười, chống quải trượng đứng dậy: “Được rồi, mọi người giải tán đi, Tiểu Bạch ở đây chỉ đạo Cẩn Du rửa xong chén bát, nếu nó dám không làm, cháu cứ nói với ông, ông sẽ làm chủ cho cháu!”
“Ách? Cháu ở lại chỉ đạo ạ?”
Nụ cười của Mễ Tiểu Bạch cứng đờ, cảm thấy Viêm Khôn Sơn vừa xoay người một cái, một luồng sát khí từ chỗ rửa bát bỗng vọt tới...
“Khoan đã, ông...”
Mễ Tiểu Bạch còn chưa kêu cứu xong, đã bị Viêm Cẩn Du từ sau lưng nhào tới như hổ vồ mồi, chắc là sợ Viêm Khôn Sơn nghi ngờ, Viêm Cẩn Du bắt lấy cổ Mễ Tiểu Bạch, đồng thời nở nụ cười rạng rỡ lớn tiếng nói về phía ngoài cửa: “Ông nội yên tâm đi, cháu và Tiểu Bạch nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Viêm Khôn Sơn không nghi ngờ gì, lên lầu. Đám người hầu thấy tình hình không ổn, trong một giây cũng rút lui sạch sẽ...
Trong phòng bếp to như vậy, nháy mắt chỉ còn lại Viêm Cẩn Du và Mễ Tiểu Bạch.
Cửa đóng lại...
“Ha ha, ai thua người đó rửa chén?”
Viêm Cẩn Du dồn Mễ Tiểu Bạch vào góc tường, tháo tạp dề và găng tay vướng víu ra, cười âm trầm: “Cô có thủ đoạn thật đấy, Mễ Tiểu Bạch.”
Mễ Tiểu Bạch ngồi xổm ở góc tường, tự biết hôm nay mình chơi lớn rồi, đành làm bộ thỏ trắng đáng thương, co lại cầu xin tha thứ: “Tôi là vì giải vây cho anh mà, Viêm Cẩn Du, anh phải hiểu khổ tâm của tôi.”
“Ha ha, Cẩn Du yêu dấu, về sau chắc là phải rửa bát thêm mấy lần?”
Viêm Cẩn Du học giọng điệu của Mễ Tiểu Bạch, sau đó bóp khớp tay, khớp nối lập tức kêu lên răng rắc: “Mễ Tiểu Bạch, đề nghị của cô rất không tệ, ông nội thật sự là càng ngày càng thích cô a.”
“Còn không phải là vì tôi biết nịnh nọt ông cụ sao?”
Mễ Tiểu Bạch cười lấy lòng: “Anh đừng nhìn tôi như vậy ra, rửa bát có gì không tốt đâu? Anh xem anh đi, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế, người thừa kế tập đoàn Viêm thị, ngay cả bát cũng không biết rửa, nói ra rất mất mặt đúng không? Hi hi...”
“Đúng vậy a, thật là mất mặt.”
Viêm Cẩn Du cười nhấc Mễ Tiểu Bạch lên, vẻ mặt đầy ‘rạng rỡ’ nói: “Cho nên, phải để Mễ tiểu thư không gì không làm được tự mình chỉ đạo một chút mới tốt đúng không?”
Vừa mới nói xong, trong mắt lóe lên tia sắc bén, thô lỗ đẩy Mễ Tiểu Bạch đến bên thùng nước.
Sau đó dí dầu cô xuống: “Bước tiếp theo có phải là xả nước rồi rửa không? Hả?!”
“Khoan đã! Khoan đã!”
Hai tay Mễ Tiểu Bạch chống thùng nước, lo lắng nói: “Tôi cho anh biết, nếu anh dám nhấn xuống, tôi sẽ mách ông, khiến anh chết không toàn thây!”