Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 18: Chương 18: Ăn nắp nồi của bà đây




“Mách đi.”

Viêm Cẩn Du cười âm trầm: “Tôi nghĩ thông rồi, cùng lắm là bị ông nội đánh một trận dưỡng thương nửa tháng trời, nhưng bị một người phụ nữ trêu đùa quay mòng mòng như đồ ngốc, loại tư vị này khiến tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã! Mễ Tiểu Bạch, hôm nay tôi muốn cô phải trả giá đắt! Để cô biết cái giá của việc trêu chọc Viêm Cẩn Du tôi!”

“Không muốn! Không muốn ------------“

Mặt Mễ Tiểu Bạch vừa chạm vào mặt nước, liền khóc rầm lên: “Van xin anh đừng dìm tôi xuống nước! Khi cha kế của tôi ngược đãi tôi sẽ dìm tôi xuống nước! Tôi thật sự không chịu được! Van xin anh!”

Nước mắt của Mễ Tiểu Bạch rơi xuống tí tách, tiếng khóc thê lương bi thảm. Viêm Cẩn Du dừng tay, nghi ngờ nói: “Mễ Nghiệp An ngược đãi cô?”

“Chỉ cần tâm trạng ông ta không tốt thì sẽ ngược đãi tôi!”

Mễ Tiểu Bạch vừa khóc vừa nói: “Ông ta sẽ nhốt tôi dưới tầng hầm không ánh mắt trời, nhấn đầu tôi vào nước lạnh, mãi đến khi tôi hôn mê! Tôi sợ nước! Tôi thật sự sợ hãi! Van xin anh, Viêm Cẩn Du, tôi sai rồi, nhưng hãy đổi cách trừng phạt tôi được không!”

Nghe tiếng khóc nghẹn ngào tuyệt vọng của Mễ Tiểu Bạch, Viêm Cẩn Du nhíu mày, buông tay ra: “Tôi có thể không dìm cô, nhưng chuyện cô trêu đùa tôi hôm nay không thể bỏ qua như vậy được, Viêm Cẩn Du tôi không phải người lòng dạ rộng lượng đâu.”

“Tôi thật sự chỉ tùy cơ ứng biến thôi mà, không cố ý trêu đùa anh!”

Mễ Tiểu Bạch vừa tội nghiệp lau nước mắt, vừa nói: “Anh còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ nhất định phải...”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên kinh ngạc trừng mắt nhìn sau lưng Viêm Cẩn Du, vẻ mặt bối rối: “Ông, khoan đã, ông nghe cháu nói! Cháu và Cẩn Du chỉ là...”

Viêm Cẩn Du lập tức quay đầu, không nhìn thấy Viêm Khôn Sơn đâu, lúc quay đầu lại, một cái nắp nồi đập vào đầu anh...

“Bốp ------------“

Viêm Cẩn Du ngã khụy xuống đất, bịt tai, vô cùng ù tai.

Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy Mễ Tiểu Bạch lau khô nước mắt, đi đến trước mặt anh đắc ý gõ mũi anh, sau đó lướt qua anh nhanh chóng mở cửa chạy đi...

Đáng chết, vậy mà quên mất, cửa không mở, sao ông cụ lại đột nhiên xuất hiện được?

Anh còn tưởng rằng cô bị cha kế của cô ngược đãi, mà có nháy mắt đã cảm thương cho cô...

Người phụ nữ chết tiệt nói láo hết lần này đến lần khác này!!

Mễ Tiểu Bạch chạy lên tầng khóa trái cửa phòng lại, lại đùn tủ đầu giường ra chắn trước cửa phòng.

Hành động ban nãy mặc dù chỉ có thể khiến Viêm Cẩn Du ù tai một hai phút, nhưng cũng đủ để cô chạy trốn lên tầng bố trí phòng ngự.

Mặc dù một cánh cửa không thể ngăn được khí thế hung hăng của Viêm Cẩn Du, nhưng ông cụ Viêm ở nhà, ‘cháu nội ngoan’ hẳn sẽ không đến mức phá cửa, về phần ngày mai...

Mễ Tiểu Bạch mệt mỏi nằm trên giường, khẽ thở dài ----------

Chuyện của ngày mai thì để ngày mai rồi nói sau, nếu hôm nay không chạy trốn, khẳng định sẽ bị Viêm Cẩn Du nổi giận dìm vào trong nước, muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong...

Haizz, bao năm như vậy, chẳng phải cô luôn sống như thế này sao?

Ăn bữa nay lo bữa mai, mỗi ngày đều tràn ngập lo âu và sợ hãi, chỉ cần không thể sống độc lập, thì cô vĩnh viễn không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này...

Mà ban nãy dù giả vờ khóc để thoát khỏi ma trảo của Viêm Cẩn Du, nhưng cô không hề nói dối, Mễ Nghiệp An cực kỳ ngược đãi cô con gái không có quan hệ máu mủ nhưu cô.

Hợp đồng thất bại, buôn bán bị lỗ, thậm chí đi đường bị huých một cái...

Chỉ cần tâm trạng không tốt, Mễ Nghiệp An sẽ ngược đãi cô, đánh cô, lấy cô làm nơi trút giận.

Lần nào tức giận thì sẽ dìm cô xuống nước, hoặc nhốt cô trong tầng hầm dùng roi đánh cô là chuyện thường ngày, cảm giác ngạt thở đó, mỗi lần nhớ lại sẽ cảm thấy sống không bằng chết...

Mễ Tiểu Bạch nhắm mắt lại.

Bất kể thế nào, được ngày nào hay ngày ấy, cô nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng mang theo mẹ rời khỏi gia đình địa ngục đó...

Một đêm ngủ ngon.

Giường lớn mềm mại cao cấp luôn có thể khiến người ta quên đi lo nghĩ và đau khổ.

Có lẽ vì thật sự kiêng kị ông cụ ở nhà, tối hôm qua Viêm Cẩn Du không vì một cái nắp nồi mà gây phiền phức với Mễ Tiểu Bạch.

Sáng sớm hôm sau, Mễ Tiểu Bạch nhân lúc tất cả mọi người chưa thức dậy, chuồn ra khỏi trang viên Viêm thị từ sớm, cố gắng để không đối mắt với Viêm Cẩn Du ----------

Từ kinh nghiệm mà nhìn, người tức giận đều sẽ có thời kỳ bộc phát, qua thời kỳ kích động nhất thời thì sẽ tốt hơn nhiều.

Cho nên nếu như chuyện này có thể kéo dài đến tối, Viêm Cẩn Du sẽ không tức giận nữa, cho nên lúc đó mới là lúc vuốt mông ngựa, giả vờ đáng thương...

Có lẽ sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?

Bởi vì tên lưu mang Viêm Cẩn Du còn được ông cụ dạy dỗ có chút lương tri, sẽ không như Mễ Nghiệp An, không nói lời nào đã vung tay lên...

Mễ Tiểu Bạch vừa gặm bánh mì dài mò được từ phòng bếp, vừa cúi đầu tính toán hướng đi của trạm xe buýt, nhưng lại không hề phát hiện phía sau cây sồi xanh của hàng rào sắt trang viên, có một đôi mắt như chim ưng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm từng cử chỉ của cô...

Viêm Cẩn Du mặc bộ thể thao màu đen, trên trán là mồ hôi sau khi chạy bộ buổi sáng.

Ân Mộc bên cạnh đưa khăn lông cho anh, thuận theo ánh mắt anh nhìn sang, xin chỉ thị: “Viêm tổng, có cần thuộc hạ đưa Mễ tiểu thư về không?”

“Không cần.”

Viêm Cẩn Du lau mồ hôi, lạnh nhạt nói: “Ông nội muốn xem diễn xuất hôm nay của cô ta, nếu như đến muộn, làm lộ ra chuyện của tôi, thì lợi bất cập hại, để cô ta làm theo ý mình đi.”

“Hôm nay lão gia muốn đi đến đại học nghệ thuật Mộ Lan? Nhưng hôm qua không sắp xếp này với chúng ta...”

“Bởi vì ông cụ muốn cho Mễ Tiểu Bạch sự bất ngờ.”

Viêm Cẩn Du khinh thường ‘hừ’ một tiếng: “Nếu không cậu cho rằng hôm qua tôi đi phá trường học kia làm gì? Đi cua mấy cô em mì sợi kia à? Tôi không có hứng thú với họ.”

Ân Mộc gật đầu: “Xem ra ông cụ rất thích Mễ tiểu thư.”

Viêm Cẩn Du hừ lạnh một tiếng: “Người có tuổi thường thích miệng ngọt, nha đầu này hay nói dối, dĩ nhiên có thể khiến ông già xoay quanh!”

...

Đại học nghệ thuật Mộ Lan, phòng hóa trang.

“Cộp cộp cộp!”

Mễ Tiểu Bạch một chân giẫm trên ghế, xoay váy hưng phấn nói: “Các ngài Mao, chị đây đến ôm các ngài đây!”

Liêu Xuân Xuân vừa chỉnh lại quần áo diễn xuất cho cô, vừa bày tỏ xem thường: “Một vạn đồng đã khiến cậu hưng phấn thành thế này, có cần thiết không vậy?”

“Cần thiết chứ!”

Mễ Tiểu Bạch chăm chú nói: “Đây là lần đầu tiên trường chúng ta ra tay hào phóng như vậy, trước kia thi đấu nào có tiền thưởng gì? Giấy khen và sổ tay của mình đã thành một chồng, có thể thành tiền tiêu không?!”

“Vậy cậu phải tỉnh táo một chút, mặc dù cậu là quán quân của khiêu vũ hệ thường, nhưng nhỡ đâu cậu hưng phấn nhảy sai điệu, giải nhì bị giảm 50% đấy!

“Nha đầu chết tiệt kia! Không cho phép nguyền rủa mình! Một vạn đồng kia nhất định là của Mễ Tiểu Bạch mình!”

“Ài, cậu quỷ tham tiền này, dám đánh mình, mình không làm quần áo diễn xuất cho cậu nữa...”

Hai người đang hưng phấn đùa giỡn, bên ngoài phòng hóa trang đột nhiên vang lên tiếng hò hét.

Một chàng trai mặc đồ vét trắng anh tuấn, tháo kính râm xuống, nở nụ cười xán lạn: “Tiểu Bạch, hôm nay em thật xinh đẹp.”

“Anh Dật Hiên!”

Mễ Tiểu Bạch thấy Hàn Dật Hiên, lập tức biến thành thục nữ tiêu chuẩn, vội vàng nhảy xuống ghế, sửa lại váy, đỏ mặt nói: “Sao anh lại tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.