Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 19: Chương 19: Thêm hai số 0




“Đừng căng thẳng.”

Hàn Dật Hiên cười ấm áp: “Chuẩn bị sao rồi? Còn một tiếng nữa là buổi diễn bắt đầu, có cần anh chỉ đạo không?”

“Vẫn ổn.” Mễ Tiểu Bạch hạnh phúc gãi mũi: “Thật ra em rất có lòng tin.”

Hàn Dật Hiên gật đầu, tán thưởng nói: “Anh biết năng lực của em, về phương diện nhảy múa, đừng nói là đại học Mộ Lan, dù là cả Tả Ninh, cũng khó có người địch nổi em, cho nên cố lên!”

“Ưm ưm! Cố lên!”

Hàn Dật Hiên cười cười, đưa tay vỗ bả vai Mễ Tiểu Bạch: “Vậy...”

“Vậy nếu không có việc gì, Hàn đại minh tinh mau đi đi.”

Liêu Xuân Xuân bỗng gạt tay Hàn Dật Hiên ra, không khách khí nói: “Không thấy bao nhiêu người đang chen lấn bên ngoài sao? Chờ lát nữa Tiểu Bạch bọn em được quán quân, người biết rõ thì cho rằng đó là thực lực của cô ấy, người không biết còn tưởng cậu ấy đi cửa sau với anh rể đấy!”

Hàn Dật Hiên đột nhiên bị công kích, hơi lúng túng dừng động tác lại. Mễ Tiểu Bạch lôi kéo Liêu Xuân Xuân, sau đó giải vây cho Hàn Dật Hiên: “Anh Dật Hiên, Xuân Xuân cũng là vì tốt cho em, anh cứ đi đi, tránh cho bị người khác nói xấu.”

“Vậy à... vậy được rồi...”

Hàn Dật Hiên cười cười, gật đầu quay người rời đi.

Liêu Xuân Xuân không khách khí đạp ghế của Mễ Tiểu Bạch: “Giả vờ cái gì?! Loại cặn bã nam này gặp lần nào phỉ nhổ lần đấy! Cậu còn cười với anh ta? Còn không bằng cậu tiết kiệm chút sức lực đi trung tâm giải trí Đế Hoàng, còn có thể đổi lấy tiền tiêu đấy!”

“Anh Dật Hiên có lỗi gì...”

Mễ Tiểu Bạch cúi đầu, có chút cô đơn thở dài: “Anh ấy có lựa chọn của anh ấy, mình không xứng với anh ấy, mình chỉ tương tư đơn phương, anh ấy có thể đến thăm mình, mình đã rất vui rồi...”

“Hầu hạ người ta hơn nửa năm, để đổi lấy tương tư đơn phương à!”

Liêu Xuân Xuân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bình thường chẳng phải cậu rất ranh ma sao? Sao vừa gặp Hàn Dật Hiên lại đột nhiên chết máy rồi?! Đúng là không có tiền đồ!”

Mễ Tiểu Bạch cười khổ: “Đều do thầm mến gây họa.”

“Các đồng chí! Tin hot tin hot!”

Một học sinh từ ngoài cửa xông vào phòng hóa trang, vui sướng hét lên: “Ngay vừa rồi, trường học thông báo hôm nay có một vị khách siêu VIP tài trợ cho giải đấu, tất cả tiền thưởng đều thêm hai số 0! Nói cách khác, quán quân á quân có thể nhận được 100 vạn, 50 vạn và 10 vạn tiền thưởng!!”

“Oa --------“

Trong phòng hóa trang vang lên tiếng thán phục, mắt Mễ Tiểu Bạch trợn sắp lồi ra ngoài: “100 vạn... cuối cùng mình... cuối cùng mình cũng có thể mua được phòng rồi!”

“Mau pha bình cà phê, lát nữa nhất định phải phát huy hết sức mình!”

Liêu Xuân Xuân vui vẻ vừa xoa vai đấm lưng cho Mễ Tiểu Bạch, vừa nói: “Mễ Tiểu Bạch hôm nay xem như cậu đổi đời rồi, ôi, không biết nhà tài trợ nào lại ra tay hào phóng như vậy? Vừa đến đã cho thêm hai số 0?”

“Oa! Cái này nói ra càng thêm chấn động a! Là chủ tịch tập đoàn Viêm thị Viêm Khôn Sơn tiên sinh! Còn có trưởng tôn của ông ấy, người thừa kế tập đoàn Viêm thị, tổng giám đốc Viêm Cẩn Du đứng đầu tập đoàn xếp vị trí thứ mười trên thế giới, là đại soái ca đứng đầu bảng nhà giàu a!”

“Phụt ---------“

Trong tiếng kinh hô của mọi người, một ngụm cà phê của Mễ Tiểu Bạch phun ra ngoài, sau đó kéo váy nhanh chóng chạy: “Xuân Xuân, mình mót quá! Đi nhà vệ sinh đã nhé!”

Mễ Tiểu Bạch vội vã xông ra ngoài cửa, từ đằng xa đã nhìn thấy lãnh đạo trường đang vây quanh Viêm Khôn Sơn và Viêm Cẩn Du vào phòng nghỉ khách quý.

Mặc dù biểu hiện của bọn họ vô cùng khiêm tiins, nhưng Viêm Cẩn Du đi theo sau Viêm Khôn Sơn, tên yêu nghiệt này dựa vào khuôn mặt tai họa chúng sinh liền thu hút rất nhiều sinh viên, khiến bọn họ tưởng nhầm là minh tinh nào đại giá quang lâm, nhao nhao vây xem.

Mễ Tiểu Bạch kiên nhẫn ngồi xổm ở góc tường 10 phút, nhìn lãnh đạo trường lui đi, sinh viên vây xem cũng tản đi bớt, che chắn đi lên trước.

Ân Mộc mặt băng nhìn thấy cô, không nói hai lời, lập tức để vệ sĩ cho vào.

“Ông!”

Mễ Tiểu Bạch vừa vào cửa đã vui sướng nhào tới, ôm đầu gối Viêm Khôn Sơn nũng nịu: “Sao ông lại tới đây?”

Viêm Khôn Sơn nhìn thấy Mễ Tiểu Bạch, vẻ mặt vốn nghiêm túc lập tức trở nên dịu dàng: “Đứa trẻ ngoan, nhìn thấy ông đến có vui không?”

“Vui ạ! Cực kỳ vui luôn!”

Mễ Tiểu Bạch cười xán lạn: “Nhưng sao ông nội không nói sớm cho cháu? Hại cháu ban nãy bất ngờ quá!”

“Cho cháu bất ngờ mà.”

Viêm Khôn Sơn cười ha ha xoa đầu Mễ Tiểu Bạch, từ ái nói: “Trước đó thật ra định bảo Cẩn Du tới thông báo cho trường trước, nhưng nó cũng đồng ý giấu cháu, sợ cháu có áp lực.”

Mễ Tiểu Bạch nhìn về phía Viêm Cẩn Du, Viêm Cẩn Du mỉm cười: “Biểu hiện cho tốt nhé, ông nội vì danh chính ngôn thuận cho cô tiền tiêu vặt mà nhọc lòng lắm đấy.”

“Tiền tiêu vặt...”

Mễ Tiểu Bạch sững sờ, lập tức sáng tỏ, cảm động nói: “Ông, ông thật quá tốt với cháu!”

Cho nên hôm nay phải thể hiện tốt nhất cho ông nhìn, biết không?”

Viêm Khôn Sơn điểm mũi Mễ Tiểu Bạch, cổ vũ nói: “Cháu dâu của Viêm gia, nhất định là tuyệt nhất!”

“Cháu dâu? ... Khụ khụ.”

Mễ Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Viêm Cẩn Du, dáng vẻ ‘dịu dàng, cưng chiều’ của Viêm Cẩn Du đập vào mắt cô: “Em yêu, biểu hiện cho tốt nhé, biết chưa?”

“Ọe...” Mễ Tiểu Bạch buồn nôn nhắm mắt lại.

“Đừng có mà liếc mắt đưa tình, ông biết vợ chồng trẻ hai đứa gặp mặt như này chắc chắn sẽ có chuyện nói không hết, hai đứa để sau đi.”

Viêm Khôn Sơn khéo hiểu lòng người nói: “Ông đi hàn huyên với hiệu trưởng của cháu, ông ta còn muốn mời ông đọc diễn văn khai mạc giải thi đấu nghệ thuật.”

“Ách... A?!”

Viêm Khôn Sơn tiêu sái rời đi, để lại Mễ Tiểu Bạch vẻ mặt bi tráng ---------

Cô và Viêm Cẩn Du hoàn toàn không có lời nào muốn nói a, hơn nữa đêm qua còn đắc tội với anh ta, nếu không có chỗ dựa này thì...

“Khụ khụ.”

Mễ Tiểu Bạch điều chỉnh biểu cảm, quay sang nở nụ cười hào phóng với Viêm Cẩn Du: “Viêm Đại Đại, ông cụ đã đi rồi, tôi không ở đây quấy rầy ngài nữa, nửa tiếng nữa là phải trình diễn rồi, ngài nghỉ ngơi đi, một ngày trăm công nghìn việc, đừng để cơ thể mệt muốn chết.

Nói xong, xách váy chạy.

“Tôi cho cô đi sao?” giọng nói lạnh lùng của Viêm Cẩn Du vang lên.

Ngữ điệu trầm thấp này, cách mấy bước, Mễ Tiểu Bạch vẫn có thể đoán được vẻ mặt anh đáng sợ cỡ nào.

Quả nhiên ông cụ vừa đi, tên này liền lộ bộ mặt thật.

“Vậy tôi ở lại đây?” Mễ Tiểu Bạch chỉ tới để vuốt mông ngực Viêm Khôn Sơn, không ngờ dê vào miệng cọp, lại còn ở chung phòng với Viêm Cẩn Du, khổ không thể tả.

“Ban nãy ông nội để hai ta trò chuyện một hồi, cô bị điếc sao?”

Ánh mắt Viêm Cẩn Du như thể có thể giết người: “Bây giờ cô định ra ngoài nói với ông, hai ta không có gì để nói?”

“Ách...”

Mễ Tiểu Bạch xoay người, tìm chỗ cách xa Viêm Cẩn Du nhất ngồi xuống: “Đã như vậy, tôi ở lại đây một lúc cũng được.”

“Cô ngồi xa như vậy, lát nữa ông nội đột nhiên quay lại nhìn thấy, cô muốn tôi phải giải thích thế nào?” Viêm Cẩn Du tiếp tục lạnh lùng nói.

“Vậy người ta đến gần anh một chút là được!”

Mễ Tiểu Bạch cười hì hì, lề mề chuyển đến gần Viêm Cẩn Du, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.