Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 21: Chương 21: Tham món lời nhỏ




Âm nhạc nhảy vọt lên nốt cao rồi dừng lại, Mễ Tiểu Bạch còn chưa kịp phản ứng, liền thấy con người đen nhánh của Viêm Cẩn Du nhìn về phía cô, cả người cô đã hoa si triệt để...

“Êm tai không?”

Viêm Cẩn Du tà mị cười một tiếng: “Êm tai gấp vạn lần so với thứ âm nhạc vũ nhục trí thông minh kia đúng không?”

“Được...Êm tai.”

Mễ Tiểu Bạch nói với bản thân phải lý trí, thế nhưng con mắt không khỏi dính chặt trên khuôn mặt anh tuấn mê người của Viêm Cẩn Du.

Viêm Cẩn Du nhìn Mễ Tiểu Bạch, chợt phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.

Ánh nắng buổi chiều chiếu lên trang sức hoa lệ và quần áo diễn xuất của cô, bờ môi đỏ mê người, ánh mắt lấp lánh.

Cô giống như sự kết hợp hoàn mỹ giữa thiên sứ thuần khiết và yêu tinh mê hoặc lòng người, khiến lòng người ta gợn sóng...

“...”

Cảm xúc xúc động vọt lên não, Viêm Cẩn Du nhịn không được duỗi tay ra, giữ chặt gáy Mễ Tiểu Bạch, Mễ Tiểu Bạch hoàn toàn ngây ngốc, mặc cho Viêm Cẩn Du muốn làm gì thì làm.

Thân thể cô không ngừng nghiêng xuống dưới, cảm giác mình đã hoàn toàn vứt bỏ tiết tháo, chìm hãm trong đôi mắt sâu như hồ nước của Viêm Cẩn Du...

Càng ngày càng gần...

Hơi thở hai người quấn quít lẫn nhau, ngón tay Viêm Cẩn Du xiết chặt, dùng sức ép Mễ Tiểu Bạch xuống, Mễ Tiểu Bạch bổ nhào vào mặt Viêm Cẩn Du, sau đó đồng thời---

“A!”

“Oành!”

Âm thanh của đàn dương cầm và tiếng kêu thảm thiết của Viêm Cẩn Du đồng thời vang lên, Mễ Tiểu Bạch tỉnh táo lại, phát hiện bởi vì động tác của mình, không cẩn thận đóng nắp đàn dương cầm xuống, tay trái của Viêm Cẩn Du bị đập trúng!

Mà trán của anh còn bị răng cô đập vào.

“A a a! Thật xin lỗi!”

“Mễ Tiểu Bạch! Cô muốn chết phải không?” Viêm Cẩn Du che tay rồi lại che trán.

“Tôi không cố ý! Viêm Cẩn Du anh sao không?! Có cần gọi bác sĩ không?”

Tâm tư lãng mạn và xúc động trong nháy mắt tan biến, Viêm Cẩn Du một lần nữa khôi phục bộ dạng phẫn nộ bá đạo.

“Cút! Cô là loại phụ nữ thành sự không có bại sự có dư! Có mỗi cái hôn cũng không biết, cút!”

Viêm Cẩn Du che lấy ngón tay bị sưng gầm ghét.

Kết quả là, ba giây sau, Mễ Tiểu Bạch bị Viêm Cẩn Du đang nổi giận đuổi ra ngoài.

Cô đi tới cửa, hơi lúng túng cười với khối băng Ân Mộc: “Thiếu gia của anh tính tình thật thất thường ha.”

Ân Mộc mặt không biểu tình, như cái pho tượng.

“...”

“Tại sao lại có người kỳ quái như vậy...”

Mễ Tiểu Bạch thở dài, vừa rời khỏi phòng nghỉ vừa véo mặt mình.

“Mễ Tiểu Bạch à, có tiền đồ chút được không? Chuyện chủ động hôn nhất định phải làm cùng người mình thích không phải sao? Sao mày có thể hoa si đến tình trạng này, bởi vì không chiếm được anh Dật Hiên nên mới sa đọa sao? Người kia mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng nội tâm chính là ác ma, vừa rồi thiếu chút nữa liền chìm hãm!”

Mễ Tiểu Bạch vừa nói thầm vừa rời đi, vừa đi được hai bước chợt nhớ ra gì đó, lại lui về phía sau hai bước.

Phó hiệu trưởng Phương mang theo con gái bảo bối của ông ta Phương Phương Phương vội vã đi đến phòng nghỉ, Phương Phương Phương còn đang không ngừng chỉnh sửa lại váy và đầu tóc.

“Bọn họ biết Viêm Cẩn Du?”

Mễ Tiểu Bạch nghĩ vu vơ, liếc mắt: “Vật hợp theo loài, đều là loại người già mồm kiêu ngạo không thể nói lý, hứ.”

...

Khi Mễ Tiểu Bạch trở lại phòng hóa trang, toàn bộ phòng hóa trang đã hoàn toàn như ong vỡ tổ.

Đại đa số người đều đang thảo luận tiền thưởng lần này, còn có một bộ phận đang đoán xem Viêm Cẩn Du lắm tiền nhiều của có bạn gái hay chưa.

Nói tóm lại, bát quái đầy trời, vô cùng náo nhiệt.

Mễ Tiểu Bạch cũng rất kích động, đương nhiên nguyên nhân cô kích động tuyệt đối là một trăm vạn kia.

Bất luận như thế nào, cô cũng phải cầm được tiền thưởng lần này!

“Tiểu Bạch à, đồ ngốc nhà cậu, sắp so tài rồi còn đi tản bộ.”

Liêu Xuân Xuân đi tới, nhìn xung quanh, biểu cảm thần bí: “Nói cho cậu biết, tin tức ngầm, Phương Phương Phương cùng mấy người có bối cảnh muốn chen ngang.”

“Chen ngang?”

“Bình thường không phải rất khinh thường tham gia giải thi đấu trường học sao? Lần này nghe thấy có khách quý, cố ý dựa vào quan hệ để chen vào, thật ra trước đó trường học cũng thông báo, qua thời hạn báo danh cuối cùng không được phép báo danh nữa, xem ra quy củ chỉ là nói tượng trưng thôi.”

“Oa...”

Mễ Tiểu Bạch che miệng: “Xong đời, nghe nói Phương Phương Phương là vũ đạo quốc tế, ghế quán quân của mình sắp bị...”

“Không sai, nhưng Tiểu Bạch của mình là tuyệt nhất, nếu cậu có tiền xuất ngoại dự thi, chỉ sợ sớm đã nổi danh rồi.” Liêu Xuân Xuân an ủi nói: “Cậu đừng khẩn trương, cứ phát huy như bình thường là được.”

“Nhưng, dù sao cô ta cũng là con gái hiệu trưởng, khả năng...”

Mễ Tiểu Bạch nhớ tới cảnh phó hiệu trưởng Phương mang theo con gái Phương Phương Phương đi vào phòng nghỉ của Viêm Cẩn Du, hơi thấp thỏm nói: “Thật ra, không được quán quân thì á quân cũng được, mình cũng không phải muốn tranh cao thấp với ai, mình chỉ muốn số tiền kia...”

“Cho nên mới nói a, không nên quá để ý đến người khác, đạt được mục đích của chúng ta là được rồi.”

Liêu Xuân Xuân nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, vừa rồi nghe người ta nói, nhân phẩm của Phương Phương Phương so với tưởng tượng ác liệt hơn rất nhiều, cô ta mà cố ý nói gì đó kích thích cậu, cậu đừng quá để ý, ảnh hưởng đến phát huy.”

“Được.”

Mễ Tiểu Bạch nở nụ cười xán lạn: “Mình cam đoan bất luận cô ta nói cái gì cũng không ảnh hưởng đến khí thế, ha ha ha.”

Hai cô gái thoải mái cười to, không phát hiện cách đó không xa, một đôi mắt mỹ lệ đang nhìn các cô: “Người tên Tiểu Bạch này hình như rất có lòng tin, bộ dạng rất thoải mái.”

“Chị Phương Phương, chị luôn diễn ở bên ngoài, khả năng không rõ lắm, Mễ Tiểu Bạch vẫn luôn là quán quân trường ta, nói đến khiêu vũ, thiên phú tốt, còn bỏ rất nhiều công sức.

“Luôn là quán quân? Ha ha...”

Phương Phương Phương cười lạnh một tiếng: “Ếch ngồi đáy giếng, tôi tham gia tranh tài, còn có chỗ cho cô ta sao?”

“Chị Phương Phương sao lại để ý lần tranh tài này? Cũng là bởi vì món tiền thưởng hấp dẫn sao?”

“Ha ha, bạn trai tôi tùy tiện mua cho một chiếc túi xách cũng đã trăm vạn, tôi sẽ để ý món tiền này sao?”

Phương Phương Phương khinh thường nói: “Tôi nhìn trúng chính là quá trình trao giải nhất của Viêm Cẩn Du biết không? Cha tôi nói, ông cụ Viêm và người cháu trai anh tuấn này đều rất thưởng thức vũ đạo, tôi muốn nhờ vào việc này có được sự tán thưởng của Viêm Cẩn Du...”

Trong mắt Phương Phương Phương lóe lên tia say mê: “Nếu như tôi có thể hẹn hò với đương thiếu gia Viêm thị, thậm chí là kết hôn, như vậy tôi...”

“A? Chị Phương Phương không phải có bạn trai rồi sao, chính là Lạc Tử thiếu...”

“Ngậm miệng! Bạn trai không thể đổi sao?! Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng! Đồ không có tiền đồ!”

Cô gái bên cạnh không dám nói lại, đôi mắt đẹp của Phương Phương Phương quét lên người Mễ Tiểu Bạch, thấy cô cười hi hi ha ha chân liên tục xoay vòng, giống như con thiên nga thướt tha mỹ lệ, ánh mắt không khỏi âm u.

Phải biết, mặc dù cô ta có thể làm động tác có độ khó cao, nhưng tuyệt đối không có khả năng xoay chuyển nhẹ nhàng liên tục không ngừng như vậy...

Chẳng lẽ Mễ Tiểu Bạch ngay cả giải thi đấu quốc tế cũng không tham gia có thể khiêu vũ tốt hơn cô ta?

Không có khả năng! Cô ta quyết không cho phép!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.