Đại khái là bởi vì nguyên nhân hôm nay có khách quý siêu cấp dự thi, giải thi đấu nghệ thuật vốn đơn giản trở nên vô cùng phức tạp.
“Tiểu Bạch, có thể giúp một chút hay không?”
Mễ Tiểu Bạch đang buồn chán, cẩn thận tính toán sau khi cầm tiền làm thế nào để thoát khỏi sự khống chế của Mễ gia, nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu, thấy một cô gái mặt tròn.
Hai người mặc dù không quen thuộc lắm, nhưng thấy mặt vẫn sẽ chào hỏi.
“Gì thế?”
“Chị Phương Phương không hài lòng với trang sức thi đấu, đang phát cáu đây.”
Cô gái mặt tròn khó xử nói: “Cậu có thể đi đến phòng đạo cụ lấy bộ trâm hoa sen tới đây không, mình thật sự không đi được, xin nhờ.”
Mễ Tiểu Bạch nháy mắt, không có động tác.
“Được rồi, mình biết quy tắc của cậu, khi quay về mình sẽ đưa phiếu ăn của mình cho cậu được chưa? Cứu mạng a!”
Mễ Tiểu Bạch lập tức lộ ra hai hàm răng trắng: “Không có vấn đề, mình lập tức đi lấy cho cậu.”
Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.
Cô gái mặt tròn nhìn theo bóng lưng của Mễ Tiểu Bạch, ánh mắt áy náy, Phương Phương Phương bên cạnh vỗ vai cô, cười khẩy nói: “Không ngờ Mễ Tiểu Bạch lại tham món lời nhỉ như thế, tôi còn tưởng cô ta rất có triển vọng...”
Cô gái mặt tròn nhỏ giọng nói: “Nghe nói mẹ của cô ấy tái hôn, cha dượng của cô ấy không tốt lắm, cho nên...”
“Ây ya, làm sao thế? Đồng tình sao?”
Phương Phương Phương hừ lạnh một tiếng: “Cô mà dám nói chuyện này ra, xem tôi xử lý cô thế nào!”
“Không, em không dám!”
...
Vừa nghĩ đến tương lai có thể cầm phiếu ăn của người khác, còn có thể cầm tiền thưởng hậu hĩnh kia thoát khỏi sự khống chế của Mễ Nghiệp An, cả thể xác và tinh thần của Mễ Tiểu Bạch rất thoải mái, nhún nhảy đi về phía phòng đạo cụ.
“Đinh đinh đinh...”
Chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại đến từ [Đại Ma Vương].
Mễ Tiểu Bạch lạnh mặt, nhận điện thoại, khẩu khí dịu dàng vô cùng: “Viêm đại nhân?”
“Mễ Tiểu Bạch cô chết ở đâu rồi?!”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng gầm gừ của Viêm Cẩn Du: “Chẳng phải cô tham gia trận đấu sao? Rốt cuộc cô số mấy? Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy!”
“Còn chưa đến lượt tôi mà.”
Mễ Tiểu Bạch đưa điện thoại cách xa mình một chút, khó xử nói: “Đây là trình tự bốc thăm, tôi đâu có cách nào?”
“Bây giờ lập tức tìm những tuyển thủ khác đổi đi, lạp tức ra sân!” Viêm Cẩn Du tiếp tục gào thét: “Đừng lãng phí thời gian của tôi!”
“Không thể đổi a...”
Mễ Tiểu Bạch nhíu mày: “Nhiều nhất còn nửa tiếng nữa, Viêm đại thiếu gia chớ vội đi, dù sao, a---”
Mễ Tiểu Bạch vừa gọi điện thoại vừa tiến vào trong phòng đạo cụ, cũng không biết là bởi vì ánh sáng lờ mờ, hay quá tập trung gọi điện thoại, vừa vào cửa cô liền giẫm lên thứ gì đó: “Bịch” một tiếng té ngã trên mặt đất.
Viêm Cẩn Du đang tức giận, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mễ Tiểu Bạch không khỏi giật mình: “Này! Cô sao thế? Gặp quỷ à?”
“Hu hu hu...” Mễ Tiểu Bạch bị đau liên tục kêu thảm: “Cứu mạng a!”
“Cô ở đâu?” Viêm Cẩn Du lập tức áp điện thoại vào tai: “Chưa chết thì trả lời tôi!”
“...Phòng đạo cụ.”
Mễ Tiểu Bạch thét lên trong điện thoại: “Viêm Cẩn Du van cầu anh, mau tới cứu tôi! Tôi xong đời rồi, hình như tôi tàn phế rồi!”
5 phút sau, cửa phòng đạo cụ.
Viêm Cẩn Du nhìn thấy Mễ Tiểu Bạch nằm nghiêng quay lưng về phía cửa không nhúc nhích, hơi nhíu mày.
Ánh sáng lờ mờ và tư thế kì quái của Mễ Tiểu Bạch khiến nhịp tim anh hơi hỗn loạn.
Ân Mộc muốn tiến lên xem xét, Viêm Cẩn Du đưa tay ngăn cản, anh nghĩ ngợi, tiến lên phía trước, dùng mũi giày da nhọn nhẹ nhàng đá vào bắp chân Mễ Tiểu Bạch.
“Oa---Đau quá! Đừng đụng vào tôi!”
Mễ Tiểu Bạch đột nhiên phản ứng khiến mọi người đều sững sờ.
Viêm Cẩn Du thờ phào nhẹ nhõm một hơi, anh tiến lên ngồi xổm bên cạnh Mễ Tiểu Bạch, chọc chọc bờ vai cô: “Mễ Tiểu Bạch, cô ở đây chơi xác chết vùng dậy sao? Không chết lập tức đứng lên cho tôi!”
“Hu hu hu, Viêm Cẩn Du, anh có thể dịu dàng chút được không, tôi thật sự tàn phế rồi.”
Mễ Tiểu Bạch nước mắt giàn dụa: “Anh mau nhìn xem dưới người tôi có phải là dao hay không, tôi không dám cử động.”
Viêm Cẩn Du nhíu mày, Ân Mộc lập tức dùng điện thoại chiếu sáng cho anh, anh cầm lấy đồ vật trên mặt đất, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ...
5 phút sau, phòng nghỉ khách quý.
Bác sĩ Tần kiểm tra toàn thân cho Mễ Tiểu Bạch xong, đưa ra kết luận: “Chân khẳng định bị thương, nhưng không tổn thương xương cốt.”
“Thế nhưng toàn thân tôi đau nhức, nhất là cái mông, chuyện gì xảy ra vậy?”
Mễ Tiểu Bạch nằm lỳ trên giường, giỗng như một bãi bùn nhão: “Tôi cảm giác toàn thân giống như bị dao đâm.”
“Có thể là khi ngã...”
Bác sĩ Tần cẩn thận nhìn Viêm Cẩn Du: “Nếu như Viêm tổng không ngại, tôi cũng có thể kiểm tra một chút.”
Viêm Cẩn Du từ sau khi khiêng Mễ Tiểu Bạch trở về, vẫn luôn im lặng hút thuốc lá, sau khi nghe bác sĩ Tần nói cuối cùng cũng có phản ứng.
“Kiểm tra? Kiểm tra thế nào? Cởi quần cô ấy để cho một người đàn ông xa lạ nhìn mông?”
Bác sĩ Tần lập tức không dám nói lời nào, vô tội cúi thấp đầu.
Mễ Tiểu Bạch lại nhào lên: “Cho anh nhìn! Tôi không ngại! Bác sĩ xem bệnh thì làm sao! Mau xác định xem tôi có vấn đề gì không! Sau này tôi còn có thể khiêu vũ không?!”
Bác sĩ Tần nhìn Viêm Cẩn Du, chờ đợi chỉ thị.
Viêm Cẩn Du liếc mắt nhìn Mễ Tiểu Bạch, nhẹ nhàng thở ra một vòng khói: “Được rồi, các anh đi ra ngoài trước đi, để tôi xem một chút, sau đó sẽ chụp ảng cho bác sĩ Tần nhìn.”
“Vâng.” Bác sĩ Tần và đám người Ân Mộc lập tức kính cẩn lui ra.
“Cái gì?”
Mễ Tiểu Bạch thét lên: “Viêm Cẩn Du anh nhìn? Có lầm hay không? Anh không phải bác sĩ, đừng làm chậm trễ thương thế của tôi, tôi còn muốn kiếm cơm bằng khiêu vũ...A! Anh làm gì thế?!”
Mễ Tiểu Bạch chưa gào xong, Viêm Cẩn Du đã dập điếu thuốc lá, đi đến cởi quần áo cô.
“Tôi làm gì? Chẳng phải là muốn xem vết thương của cô sao?”
Viêm Cẩn Du thấy Mễ Tiểu Bạch giãy dụa, cũng không khách khí trực tiếp ngồi bên cạnh cô, bắt cô nằm ghé lên đùi mình, nhanh chóng vén váy cô lên, sau đó dùng ngón tay xẹt qua mông cô...
“A a! Viêm Cẩn Du!”
Mễ Tiểu Bạch bị Viêm Cẩn Du đụng một cái, cảm thấy vô cùng mất mặt, cô đơn giản muốn điên rồi: “Tôi kháng nghị, tôi hoài nghi anh đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi! Anh biến đi! Cứu mạng a! Lưu manh đùa nghịch!”
“Có thể yên tĩnh một lát hay không! Kiếp trước là quạ đen sao?! Ồn ào không chịu nổi!”
Viêm Cẩn Du tức giận đánh lên cặp mông trắng của Mễ Tiểu Bạch: “Nơi này mỡ dày, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là bị đồ vật đập vào, có nhiều vết xanh tím.”
“A! Anh đánh tôi?! Tôi sắp chết rồi anh còn đánh tôi?! Anh có phải đàn ông hay không?”
Mễ Tiểu Bạch kêu rên tuyệt vọng, Viêm Cẩn Du không thèm để ý, nghiêm túc chụp ảnh, sau đó vén lên phần lưng cô...