Lý Nhược Hàm thoáng ngẩn người ra. Cô ta luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý của khác. Cô ta vừa chột dạ vừa khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lương Dần, chú ý thấy rõ ràng vẻ lạnh lùng của hắn, nụ cười trên môi hắn gần như có thể khiến tất cả biểu tình trên gương mặt của cô ta đông cứng lại.
Anh nói vậy là có ý gì? Trong lòng Lý Nhược Hàm cũng không đoán được hắn rốt cuộc muốn nói gì.
Lương Dần rút tay ra và ném tờ báo trong túi mình vào mặt Lý Nhược Hàm: Không phải mỗi ngày em đều bận ký hợp đồng sao? Tại sao vẫn có thời gian làm giả hợp đồng cho Vạn Tố Y hả?
Hắn và Lý Nhược Hàm làm cùng một công ty, hắn muốn làm rõ một chuyện mà bản thân thấy đáng nghi, vẫn rất dễ dàng.
Làm sao anh biết được? Lý Nhược Hàm không nhìn nội dung trên tờ báo, mà nhíu mày nhìn hắn: Vạn Tố Y tố cáo với anh à?
Ở trong mắt của Lương Dần, bộ dạng Lý Nhược Hàm nhíu mày, cố nhẫn nhịn thật sự quá nực cười. Bây giờ, cô ta ngược lại còn làm ra vẻ chất vấn, có đôi khi tính đa nghi của cô ta thật sự làm cho người ta thấy không chịu nổi.
Tố cáo à? Lương Dần lạnh lùng cười, hỏi ngược lại một câu.
Nếu như Lý Nhược Hàm không làm gì chuyện quá đáng, cô ta chắc chắn sẽ không hắt nước bẩn lên người mình, cũng sẽ không nói ra hai chữ tố cáo.
Chẳng lẽ không đúng sao... Lý Nhược Hàm rướn cổ, thái độ rất đương nhiên, nhưng hình như nhớ ra điều gì, giọng nói dần dần nhỏ xuống.
Cô ta suy nghĩ một lát. Không phải là Vạn Tố Y, Vạn Tố Y căn bản cũng không biết bản chấm dứt hợp đồng là giả thì làm sao có thể tố cáo được?
Thế nào, không nói được nữa à? Lương Dần cởi áo khoác trên người mình ra, trong lòng càng thêm phiền não và tức giận, cuối cùng không khống chế được mà ném cái áo khoác trong tay mình tới trước mặt Lý Nhược Hàm: Mỗi ngày em đều bận những chuyện này sao?
Động tác của Lương Dần quá đột ngột làm Lý Nhược Hàm giật mình, theo bản năng lùi lại phía sau. Cô ta cũng nổi giận: Anh làm gì vậy hả?
Cô ta không rõ, vì sao mỗi lần có chuyện dính đến Vạn Tố Y, thái độ của Lương Dần đều thay đổi lớn như vậy.
Làm gì à? Không phải em có thể nhìn thấy sao? Lương Dần vẫn luôn chịu đựng Lý Nhược Hàm, nhưng hôm nay hắn xem như đã hoàn toàn nổi nóng, gân xanh trên trán không ngừng giật mạnh.
Trong tính cách, hai người bọn họ thật sự không hợp nhau. Nếu không phải Lý Nhược Hàm vẫn luôn liều mạng lôi kéo hắn, giữa bọn họ tuyệt đối không có ngày này.
Lương Dần thích Lý Nhược Hàm sao? So với thích bản thân cô ta, hắn càng thích dòng họ của cô ta hơn.
Bây giờ anh đang nổi giận với em sao? Ngón tay Lý Nhược Hàm chọc vào áo của Lương Dần mà nghiêm túc hỏi.
Lương Dần không thích Lý Nhược Hàm, nhưng bản thân cô ta lại không biết, vẫn cho rằng hắn yêu mình nên không hề sợ hãi.
Lương Dần lạnh lùng cười, thái độ rất thẳng thắn, hoàn toàn không che giấu: Em biết rất rõ rồi, cần gì phải lừa mình dối người chứ?
Lý Nhược Hàm nuốt nước bọt, nhìn Lương Dần với vẻ không thể tin được: Cho nên, bây giờ anh dự định thành khẩn nói với em là anh thích Vạn Tố Y, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô ta thì anh sẽ không bỏ qua sao?
Không cần chuyện gì cũng phải nhắc tới Vạn Tố Y! Đây là một điểm khiến Lương Dần ghét cô ta nhất, bất kể chuyện gì cô ta cũng có thể kéo Vạn Tố Y vào được.
Lương Dần vốn có thể quên được Vạn Tố Y, nhưng cô ta không ngừng nhắc tới làm hắn muốn quên, chỉ sợ cũng không quên được.
Nếu không phải vì cô ta thì còn có thể là ai chứ? Lý Nhược Hàm cao giọng chỉ trích Lương Dần: Từ sau khi có Dương Chi Thủy, tình cảm giữa chúng ta lại dần phai nhạt. Sau khi biết Vạn Tố Y là Dương Chi Thủy, anh luôn cãi nhau với em. Nếu không phải vì cô ta thì còn có thể là ai nữa?
Trên đời này, chỉ cần là người khiến cho Lương Dần nhớ thương thì chính là kẻ địch của Lý Nhược Hàm, cô ta sẽ không cho phép!
Vì sao em không suy nghĩ nguyên nhân là bản thân em chứ? Lương Dần trực tiếp nói cho Lý Nhược Hàm biết đáp án, nhưng bản thân cô ta lại quên mất, liều mạng kéo Vạn Tố Y vào trong chuyện này.
Em không có vấn đề gì cả. Lý Nhược Hàm mở miệng bác bỏ lời Lương Dần nói. Cô ta ở trước mắt Lương Dần không thấy thẹn với lương tâm, vẫn luôn rất tốt với hắn, nếu không nhờ cha chống đỡ, chỉ sợ hắn đã sớm gặp rắc rối.
Lý Nhược Hàm không cảm thấy mình có vấn đề, như vậy Lương Dần liền trực tiếp nói cho cô ta biết: Trước khi chúng ta cưới nhau, em đã hứa với anh sẽ coi Kha Kha là con gái ruột, cũng là em nói sẽ chăm sóc cho con bé, làm cho con bé quên đi Vạn Tố Y. Em có làm được không? Em thậm chí còn chưa từng kể chuyện cho con bé lần nào.
Đó là con của anh, anh thương nó là chuyện bình thường, nhưng nó không phải con gái của em, em có thể thương nó, nhưng nó cũng phải xem em là mẹ chứ! Nhưng nó có làm vậy sao? Nó nhìn thấy em thì giống như thấy kẻ địch vậy. Anh bảo em làm sao thân thiết được với nó chứ? Nói đến chuyện này, Lý Nhược Hàm lại thấy tức giận. Ban đầu Kha Kha đã có ý kiến với cô ta. Cô ta còn tưởng sau khi ở cùng nhau, con bé sẽ không khó chịu với mình nữa. Nhưng không phải như vậy. hình như càng lâu, con bé lại càng không thích cô ta.
Con bé chỉ là trẻ con, em còn muốn con bé dỗ em à? Lương Dần tương mình nghe nhầm. Lời hứa hẹn của Lý Nhược Hàm lúc đầu hoàn toàn khác với bây giờ.
Lý Nhược Hàm hít sâu một hơi, cố gắng nén cơn giận xuống: Vậy tại sao em phải chiều theo con bé? Em là một thiên kim tiểu thư gả cho anh, không chỉ phải giúp anh chăm sóc con nhỏ, còn phải để ý tới người già. Anh có từng nghĩ tới chuyện em là một thiên kim tiểu thư không? Con gái thế nào anh có biết không? Tuy nó còn nhỏ nhưng rất xảo quyệt. Khi em ở nhà, nó có thể ăn cơm rất ngon, nhưng anh vừa về nó lại nói em ngược đãi nó. Nó từ nhỏ đã giống hệt với mẹ nói, rất giỏi giả vờ. Đầu tiên là giả vờ ngây thơ, sau lại giả vờ vô tội...
Bốp!
Lý Nhược Hàm đang lải nhải, không ngừng chỉ trích Kha Kha, nói Tào Lan một trận, thậm chí ngay cả chị ruột của mình cũng không buông tha.
Lương Dần không nghe nổi Lý Nhược Hàm nói Lý Nhược Tình đã tát một tát vào mặt Lý Nhược Hàm.
Ngay lập tức, Lý Nhược Hàm ngừng nói, nhìn Lương Dần với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tôi không cho phép cô sỉ nhục Nhược Tình. Lương Dần nhìn Lý Nhược Hàm cảnh cáo.
Lý Nhược Hàm che mặt mình và lạnh lùng cười: Thế nào? Bây giờ nhớ tới cái tốt của chị ta rồi à? Nhưng ở trong lòng tôi, chị ta chính là người như vậy, chị ta là kẻ đê tiện, chị ta là con điếm, chị ta là người phụ nữ buồn nôn nhất trên đời này. Chuyện liên quan tới chị ta, dù là nên nói hay không nên nói, tôi đều sẽ nói, anh có bản lĩnh thì đánh tiếp đi...
Lương Dần căn bản không cho Lý Nhược Hàm có cơ hội nói hết lời, lại tát cô ta thêm một cái: Tôi cảnh cáo cô!
Lương Dần ra tay không hề nhẹ, lập tức làm cho mặt Lý Nhược Hàm lệch sang một bên. Cô ta không thể tin được nhìn Lương Dần, không ngờ hắn lại đánh tới.
Trong lòng Lý Nhược Hàm rất không cam lòng, cho dù bị đánh cũng không dừng lại. Mà lần này Lương Dần cũng không định tha cho cô ta.
Lương Dần nói không ra tay với phụ nữ, nhưng bắt đầu ra tay thì mỗi lần đều rất nặng, gần như muốn đánh chết Lý Nhược Hàm. Cho dù sau đó cô ta có nhịn xuống, không nói tiếp nữa, nhưng hắn không hề dừng tay.