Kha Kha đã sống cùng Lý Nhược Hàm một thời gian, nên trong lòng rất đề phòng Lý Nhược Hàm.
Thấy Nhìn Lý Nhược Hàm tới gần mình, cô bé theo bản năng dịch sang bên cạnh.
Lý Nhược Hàm vẫn biết cô bé không chịu chủ động thân thiết với mình nên không tức giận, chỉ cười và nhìn cô bé nói: Dì biết cháu không thích dì, nhưng dù sao dì cũng là dì nhỏ của cháu, nói cho cùng, cho dù dì không lấy A Dần, dì cũng là người nhà của cháu, cháu còn muốn lạnh lùng với dì như vậy sao?
Kha Kha liếc nhìn về phía Lý Nhược Hàm với vẻ kỳ quái, cô ta nói ra những lời này làm cô bé phải giật mình.
Trước đó, cho dù Lý Nhược Hàm có tâm trạng thế nào đi nữa, từ trước đến nay cũng chưa từng nói ra những lời tình cảm như vậy.
Dì muốn làm gì? Kha Kha cũng không phải là đứa trẻ mấy năm trước nữa, bây giờ trong lòng cô bé đầy tâm sự, gia đình liên tục thay đổi lớn như vậy, đã sớm khiến cho cô bé có thể trưởng thành tiếp nhận tất cả.
Sao? Dì không thể đối xử tốt với cháu à? Lý Nhược Hàm khẽ xoa đầu Kha Kha, chợt phát hiện thật ra muốn tiếp nhận một đứa bé cũng không phải một là chuyện khó.
Bây giờ, Lý Nhược Hàm tiếp nhận Kha Kha dễ dàng hơn trước nhiều. Lúc này, cô ta thật lòng muốn tốt với cô bé chứ không có tâm tư gì khác.
Nhưng bình thường Lý Nhược Hàm cho Kha Kha ấn tượng không tốt lắm, bây giờ cô ta chủ động lấy lòng khiến cô bé không thích ứng được, theo bản năng né tránh bàn tay của cô ta, nói những lời phân rõ giới hạn: Tôi không biết dì nói vậy có ý gì, nhưng tôi và dì vẫn duy trì quan hệ bây giờ là được rồi, tôi không cần dì thương tôi.
Kha Kha đã độc lập, có cha và bà nội là đủ rồi, cô bé không cần gì khác nữa.
Lý Nhược Hàm nhìn Kha Kha, cũng tức giận vì lời nói của cô bé, kiên nhẫn hơn trước rất nhiều: Cháu yên tâm, về sau dì sẽ tốt với cháu, bất kể cháu nói gì, dì cũng sẽ tốt với cháu.
Nói xong, Lý Nhược Hàm cầm lấy hoa quả trên bàn và đi vào phòng bếp.
Kha Kha cũng không để tâm tới lời cô ta nói, chỉ chăm chú xem phim hoạt hình.
Lý Nhược Hàm ở trong phòng bếp gọt hoa quả, ánh mắt vô thức nhìn về phía Kha Kha. Cô bé ngồi im xem phim hoạt hình hoàn toàn khác với dáng vẻ người lớn từ chối cô ta vừa rồi.
Mấy năm qua, đứa trẻ này thay đổi quá nhanh, đã không còn nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cô nhóc trước đó nữa.
Ôi, Nhược Hàm, con làm gì ở đây vậy?
Lý Nhược Hàm vừa gọt được một quả táo, Tào Lan đã đi từ trên tầng xuống, thấy Lý Nhược Hàm cầm dao trong tay thì lập tức kích động đi tới, trên mặt còn lộ vẻ lo lắng: Bây giờ con đang mang thai, sao có thể cầm dao được? Con cứ để đấy cho mẹ, để mẹ.
Không sao, con có thể làm được. Lúc này, Lý Nhược Hàm thấy rất hạnh phúc khi được người nhà quan tâm, nhưng chuyện này thì không cần, cô ta có thể tự mình làm được.
Cho dù Lý Nhược Hàm từ chối Tào Lan, Tào Lan vẫn cầm con dao trong tay cô ta: Con muốn ăn thì rửa qua là được, muốn gọt cứ nói cho mẹ biết, bây giờ con cần phải chú ý, mẹ cũng không nỡ để con làm.
Lý Nhược Hàm nhìn Tào Lan mỉm cười, giải thích: Con muốn gọt cho Kha Kha ăn, con thấy môi con bé gần đây hơi khô, lại không thích uống nước, ăn chút trái cây là tốt nhất.
Nghe Lý Nhược Hàm nói làm cho Kha Kha, Tào Lan vẫn có hơi giật mình, dù sao căn cứ vào tính cách của cô ta thì không thể làm ra chuyện như vậy được.
Con nghĩ, con cũng mang thai rồi, sau khi đứa trẻ ra đời, Kha Kha chính là chị cả trong nhà. Cho dù con bé không phải là do con sinh ra, nhưng cũng không thể không để ý tới con bé được. Trong nhà thêm người mới thì càng phải để ý tới cảm nhận của con bé. Lý Nhược Hàm mỉm cười, hiếm khi lộ ra dáng vẻ của vợ tốt mẹ hiền như vậy.
Nghe Lý Nhược Hàm nói vậy, Tào Lan càng thấy khó tin, thậm chí có chút cảm động.
Lý Nhược Hàm có tính cách gì? Cho dù có chịu thua cô ta cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Bất kể lời này thật hay giả, cô ta nói được ra miệng cũng khiến Tào Lan rất cảm động rồi.
Tào Lan hiện ra vẻ tươi cười không thể nào giấu được, bà nặng nề thở ra một hơi, cảm giác về sau nhà bọn họ sẽ tốt hơn, bây giờ thật sự có chút cảm giác gia đình rồi.
Nhược Hàm cám ơn con, Kha Kha cho dù không hay nói nhiều, nhưng tâm tư rất tinh tế. Con ở lâu, con bé sẽ thích con thôi. Vạn Tố Y không phải cũng vậy sao? Cho dù nó với con bé không có chút liên hệ máu mủ nào, nhưng khi nó ở đây, Kha Kha vẫn thích nó. Con là dì nhỏ của con bé, chỉ cần con thật lòng quan tâm tới con bé, con bé cũng sẽ tốt với con.
Tào Lan vừa gọt hoa quả, vừa khuyên bảo Lý Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm chỉ gật đầu mà không nói gì, nhưng trong lòng rất chú ý với việc bà ta vừa nói tới Vạn Tố Y.
Cô ta không thích nhất là bị so sánh với Vạn Tố Y, nhưng lần này xem như là một ngoại lệ nhỏ, tối thiểu cô ta vẫn có ưu thế ở trên người Kha Kha,.
Con cầm đi. Tào Lan đã gọt xong hoa quả thì đưa cho Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm nhận lấy hoa quả, lại cắt nhỏ và đặt ở trong đĩa, cuối cùng cầm ra ngoài và đặt ở trước mặt Kha Kha: Bà nội tự tay cắt, cháu ăn chút đi.
Kha Kha nghe Lý Nhược Hàm nói chuyện nhiệt tình thì không khỏi nhìn về phía Tào Lan, thấy Tào Lan khẽ gật đầu, cô bé mới cầm quả đưa đến trong miệng.
Lý Nhược Hàm thỏa mãn cười nhìn Kha Kha ngoan ngoãn ăn. Trên mặt Lý Nhược Hàm mặc dù là vẻ tươi cười của người mẹ hiền, nhưng suy nghĩ trong đầu lại không liên quan gì tới cô bé cả.
Cô ta đang suy nghĩ, nếu như lần này cô ta sinh ra một cậu con trai, vậy địa vị của cô ta ở nhà sẽ hoàn toàn vững chắc.
Tất cả mọi người đều sẽ tập trung chú ý vào con mình mà không phải là Kha Kha. Nghĩ như vậy, cô ta có hơi áy náy với Kha Kha, muốn bù đắp cho cô bé.
Lý Nhược Hàm nhìn Kha Kha ăn một lát lại ngồi xuống bên cạnh cô bé nhìn.
Ở phòng bếp, Tào Lan ngược lại không quấy rầy, đã lâu rồi bà ta không nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy.
Lúc này, nếu như đổi lại là Vạn Tố Y, bà ta sẽ không có gì ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy đây là chuyện Vạn Tố Y phải làm, nhưng đổi lại thành Lý Nhược Hàm, tâm trạng bà ta lại thay đổi, đây chính là thứ gì dễ nhận được thì không quý trọng, thứ gì không dễ lấy mới nhớ mong.
Bây giờ, bà ta đối với Lý Nhược Hàm như thế, không chỉ đơn giản là thuận theo cô ta, cũng càng nhìn cô ta càng thấy thỏa mãn.
Ngay cả Lương Dần về nhà, bà ta cũng không nhịn được nói với Lương Dần: Con trai, con có cảm giác trong nhà thay đổi rồi không?
Thay đổi cái gì? Lương Dần nhấp một hớp nước nóng, cũng không rõ Tào Lan nói gì.
Tào Lan lắc đầu, khóe mắt cười đầy nếp nhăn: Không phải, mẹ nói là Nhược Hàm, con có thấy con bé đã khác rồi không?
Thật sao? Cụ thể là gì vậy? Lương Dần không rõ, cũng không muốn suy đoán, nghe Tào Lan nói cho hắn biết là trực tiếp nhất.