Nhìn ra được Lương Dần cũng không muốn đoán, Tào Lan cười nói cho hắn biết: Còn có thể thay đổi gì nữa? Đương nhiên là Nhược Hàm.
Tào Lan tương đối thỏa mãn về Lý Nhược Hàm, cái nhà này có thể yên ổn được hay không vốn là dựa vào Lý Nhược Hàm. Bây giờ Lý Nhược Hàm đồng ý quay đầu, bà ta cũng thấy yên tâm.
Nghe thấy Tào Lan nói vậy, Lương Dần cũng không tỏ ra quá hài lòng, đương nhiên cũng không khó chịu, vẻ mặt thản nhiên, giống như bà đang nói chuyện không liên quan tới mình.
Mẹ, lát nữa con còn có buổi họp. Lương Dần Vừa mơi về không lâu, vừa nghe bà ta nói xong đã cầm áo khoác chuẩn bị đi.
Tào Lan thoáng nhíu mày khi thấy con trai muốn đi, vẻ mặt không vui nói: Sao con mới về đã muốn đi? Mẹ không muốn nói con, nhưng bây giờ trong nhà không giống trước kia, con cũng nên ở bên cạnh Nhược Hàm nhiều hơn mới phải? Dù sao bây giờ con bé cần con nhất.
Thật sao? Khóe miệng Lương Dần hơi cong lên, nhưng không phải là hài lòng, mà cười lạnh: Mẹ, mẹ đừng ôm hy vọng quá lớn.
Con thật là, đang yên đang lành sao lại nói vậy? Tào Lan hơi sốt ruột, cũng không cho phép Lương Dần nói gở.
Lương Dần chỉ cười, nói vài lời mà vừa nãy mình che giấu.
Nhìn Lương Dần ra cửa, trong ánh mắt Tào Lan đầy lo lắng.
Lời Lương Dần nói giống như một sợi dây đáng sợ quấn lấy trái tim của Tào Lan.
Bà ta thở dài nhìn về phía đầu cầu thang, ở đó có ảnh chụp của Lương Dần và Lý Nhược Hàm, sát bên cạnh là ảnh của Kha Kha cách đây đã lâu.
Sau khi Lương Dần và Vạn Tố Y cưới, hai người chưa từng chụp ảnh nên trong nhà chỉ toàn treo ảnh của Kha Kha. Cho dù khi đó Vạn Tố Y luôn ở nhà này, nhưng lại giống như chưa từng sống ở đây vậy, hoàn toàn không có dấu vết gì chứng tỏ cô từng sống cả. Bây giờ Lý Nhược Hàm thành bà chủ của cái nhà này, gần như khắp nơi đều là ảnh chụp của Lý Nhược Hàm, nhưng Tào Lan mơ hồ cảm thấy cô ta như người đứng sát bên ngoài của cái nhà này, không hoàn toàn dung nhập vào cái nhà này, về phần cuối cùng có thể dung nhập không thì còn phải xem ý của Lương Dần và Lý Nhược Hàm ý.
Tào Lan nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp rất lâu, bà ta nhìn là Lý Nhược Hàm và Lương Dần, nhưng trong đầu nghĩ tới Vạn Tố Y và Lương Dần.
Cho dù Lương Dần và Vạn Tố Y ly hôn, hắn chưa từng nhắc tới cô, nhưng Tào Lan hiểu rõ trong lòng hắn có bóng dáng của cô.
Trước kia, trong lòng Vạn Tố Y yêu sâm đậm nhất chính là Lương Dần, nhưng bây giờ lại không phải. Trong lòng cô hoàn toàn không có hắn, đã bắt đầu hòa nhập với cuộc sống mới.
Không có Lương Dần, mỗi ngày Vạn Tố Y đều sống vô cùng vui vẻ.
Nhìn Yến Yến trưởng thành, Vạn Tố Y luôn thấy rất vui mừng, gia đình này không chỉ hoàn chỉnh mà còn khiến cô thấy hạnh phúc.
Từ nhà cũ dọn về Hải Viên, Dương Thục Nghi thường xuyên tới đây rất nhiều, đặc biệt là sau bữa tiệc trăm ngày của đứa trẻ, gần như một tuần ít nhất có ba lần bà tới đây, có đôi khi là đi cùng Mạnh Niên Nguyên, có đôi khi là tự mình tới. Chỉ cần gặp Yến Yến, cơ bản một ngày bà cũng không rời đi.
Dương Thục Nghi tới là chuyện tốt đối với Vạn Tố Y, cô đã bắt đầu đi làm lại, bình thường bà qua chăm sóc cho con, cô càng yên tâm hơn.
Dương Thục Nghi không nói gì về chuyện Vạn Tố Y đi làm lại. Bây giờ phụ nữ không giống với trước kia, cô muốn lựa chọn thế nào, bà cũng không ép. Cô là một người hiểu chuyện, nên làm như thế nào, bản thân cô biết rõ ràng nhất. Hơn nữa, trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, không lo không có người chăm sóc đứa trẻ.
Vạn Tố Y đi làm lại, nhân viên trong công ty đều rất vui mừng, bầu không khí làm việc cũng tích cực hơn trước.
Dương Tổng, chúc mừng cô đi làm lại. Thư ký đặt một xấp tài liệu lên trên bàn làm việc của Vạn Tố Y và nói.
Sắc mặt Vạn Tố Y rất tốt, mỉm cười đáp lại: Được, tôi biết mọi người cực khổ rồi.
Đợi sau khi thư ký ra ngoài, Vạn Tố Y mở tài liệu và khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may, cô mới chỉ nghỉ có mấy tháng, tiến độ công việc còn tạm được, không đến nỗi quá xa lạ.
Nhưng chỉ sợ mấy ngày tới, cô sẽ phải bận rộn rồi.
Sau khi cô vào đi tới văn phòng, thư ký không ngừng đưa tài liệu vào. Đến trước giờ nghỉ trưa, cô vẫn không hề dừng tay.
Cô đã quên mất bữa trưa, cũng không có ai vào đây nhắc nhở, mãi đến khi một vật nặng được đặt ở trước mặt cô, cô mới có cơ hội ngẩng đầu.
Sao anh lại tới đây? Vạn Tố Y thấy gói đồ ở trước mặt mình thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mạnh Kiều Dịch đang thản nhiên cúi đầu nhìn cô.
Mạnh Kiều Dịch đút hai tay ở túi tiền, động tác cũng không thân thiết nhiều với cô, nhưng đôi mắt đầy vẻ quan tâm nhìn cô: Anh đến xem tình hình ngày đầu tiên đi làm của em thế nào? Liệu có ổn không em?
Rất rõ ràng, Mạnh Kiều Dịch tới thị sát công việc.
Vạn Tố Y khẽ gật đầu, vẻ mặt có hơi khó xử: Vâng, vẫn không thành vấn đề.
Cho dù xem như xử lý thuận lợi, nhưng cũng tốn sức, lượng công việc quá nặng nên Vạn Tố Y cũng không nói mạnh miệng.
Nghe Vạn Tố Y trả lời như vậy, trên mặt Mạnh Kiều Dịch thoáng cười, ngồi xuống trước mặt Vạn Tố Y nói: Em ăn trước đi, để anh xem giúp em cho.
Anh mang đồ cho em à? Nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy, Vạn Tố Y mới để ý tới thức ăn trước mặt.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu, mở hộp cơm cho cô, sau đó liền trực tiếp cầm lấy tài liệu trước mặt cô.
Không biết có cơm trưa thì Vạn Tố Y cũng không thấy đói, nhưng vừa mở nắp hộp cơm ra, cô đã thấy bụng mình kêu vang.
Từ trước tới nay, Mạnh Kiều Dịch đưa cơm qua đều được cô ăn sạch. Anh luôn nhớ sở thích của cô. Nếu như để cô gọi cơm trưa, cô có thể sẽ do dự trước mấy món mình thích. Nhưng cơm do anh đưa đến trước mặt cô, cô lại giơ hai tay tán thành, có lẽ chính điều này khiến cô và Mạnh Kiều Dịch ở cùng rất hợp nhau, một quyết đoán, một hay do dự.
Vạn Tố Y ăn trưa rất ngon miệng, mỗi một miếng đều khiến cô thấy rất thỏa mãn. Cô vừa ăn vừa Mạnh Kiều Dịch: Có lẽ đây chính là lợi ích đi làm, tốn đầu óc và sức lực xong, ăn gì cũng thấy ngon miệng.
Được rồi, en thích là tốt rồi. Nghe Vạn Tố Y vừa nói vừa cười, Mạnh Kiều Dịch cũng không nhịn được cười.
Vạn Tố đang Y yên tâm ăn cơm, không để ý tới công việc nữa. Mãi đến khi cô ăn xong, cô mới phát hiện ra Mạnh Kiều Dịch cơ bản đã xem xong tài liệu.
Sao anh làm nhanh vậy? Trong giọng nói của Vạn Tố không giấu được sự giật mình, dù sao anh cũng xem xong lượng công việc cô làm tới tận trưa.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, đầy vẻ tự tin: Đây là mười năm kinh nghiệm, chờ em làm được mười năm cũng sẽ như vậy thôi.
Vạn Tố Y nhún vai, cũng không dám bảo đảm mình cũng có thể làm được như vậy: Hi vọng được như lời anh nói.
Vạn Tố Y cười rất quyến rũ.