Mặc dù hai người gặp nhau rất ngọt ngào, nhưng cũng không làm lỡ công việc.
Vạn Tố Y ăn cơm trưa xong, Mạnh Kiều Dịch liền rời đi. Hắn ở đây không lâu cũng đủ cho mọi người hâm mộ. Dù đã có con nhưng tình cảm của hai người vẫn không hề giảm bớt.
Mạnh Kiều Dịch tới cũng giúp lượng công việc của cô được giảm bớt rất nhiều, gần như đã làm đỡ một nửa.
Vạn Tố Y vui vẻ làm việc tiếp, buổi chiều khi trợ lý vào nhắc nhở cô trên bàn của cô có rất nhiều thư mời chưa được chọn.
Những thư mời được đưa tới lúc cô đang nghỉ đẻ, bởi vì được thông báo không quấy rầy trong lúc cô nghỉ ngơi, nên tất cả đều tạm hoãn lại.
Cô sinh con nên cũng không tham gia được vào tuần lễ thời trang mong muốn, cô hơi do dự về chuyện này. Nhưng sinh con xong, cô không hề hối hận, không chỉ bởi vì đứa trẻ, mà tuần lễ thời trang cô thích còn có quý mùa xuân. Dù không tham dự được quý thu đông thì còn có quý xuân hè, với cô nó cũng không khác nhau lắm.
Vạn Tố Y xem hết tài liệu trên bàn, trả tài liệu cần thiết cho trợ lý và chỉ để lại một tấm thư mời, mỉm cười đáp lại: Cô thông báo giúp tôi, tôi sẽ đi tham dự quý tuần lễ thời trang này.
Giờ phút này thực hiện giấc mơ còn nhỏ, Vạn Tố Y cũng không quá kích động, chỉ cảm thấy tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Nhưng Vạn Tố Y vẫn vui mừng.
Cô lướt mạng tìm kiếm những tin tức có liên quan tới tuần lễ thời trang, trong lúc vô ý thấy tin tức về Đổng Tiểu Khiết. Lần trước Đổng Tiểu Khiết thất bại quá thê thảm, không chỉ có truyền thông trong nước phê bình cô ta, ngay cả nước ngoài cũng không buông tha.
Trước đây, cô ta là khách quen của tuần lễ thời trang, mà bây giờ không đâu có vị trí cho cô ta nữa, năm nay không một tuần lễ thời trang nào mời cô ta.
Vạn Tố Y cũng chỉ xem qua tin tức liên quan tới cô ta, cũng không quá chú ý.
Lúc này, Dương Thục Nghi còn đang ở Hải Viên, thấy sắp hết giờ làm, bà gọi điện thoại cho Vạn Tố Y.
Mẹ, sao vậy? Nhận được điện thoại của Dương Thục Nghi, Vạn Tố Y chợt lo lắng, không biết Yến Yến có chuyện gì không.
Nghe được giọng nói của Vạn Tố Y, Dương Thục Nghi rất dịu dàng và sung sướng nói: Tố Y à, bao giờ con về vậy? Tối nay cha chồng con còn có một họp quan trọng, bọn mẹ và con cùng Kiều Dịch ăn bữa cơm thôi.
Rất rõ ràng, bây giờ bọn họ cũng không chắc lúc nào thì Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch rời chỗ làm.
Nghe Dương Thục Nghi nói muốn cùng ăn cơm, tất nhiên cô sẽ về sớm. Nghe yêu cầu của bà, cô lập tức đồng ý: Con làm xong rồi sẽ về luôn bây giờ ạ. Mẹ và cha chơi với Yến Yến thêm một lát.
Được, vậy mẹ gửi địa chỉ của nhà hàng qua, đến lúc đó con tới thẳng đấy nhé. Dương Thục Nghi ôn hòa nói.
Vạn Tố Y sửng sốt, không ngờ lại tới nhà hàng ăn nên có hơi giật mình: Hôm nay có chuyện gì sao ạ?
Không, chỉ là muốn ra ngoài ăn thôi. Ăn cơm nhà có ngon mấy cũng thấy nhàm chán, không sao là? Đối với Dương Thục Nghi, rất nhiều chuyện đều không cần lý do.
Vạn Tố Y cách điện thoại khẽ cười, ngược lại cũng hiểu bà, đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Vạn Tố Y lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi chỗ làm. Cô mặc áo khoác và đi về phía công ty của Mạnh Kiều Dịch, cũng không quên gửi tin nhắn báo cho anh biết.
Cô mới gửi tin nhắn không lâu, anh đã nhắn lại: Anh ở văn phòng chờ em.
Vạn Tố Y thấy tin nhắn thì không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua. Khi đến văn phòng của anh, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào, còn tưởng chỉ có một mình anh, không ngờ lúc này trong văn phòng rõ ràng đang có một cuộc họp nhỏ.
Vạn Tố Y đang mỉm cười thì nhìn thấy mọi người trong phòng làm việc liền dừng lại, thậm chí có chút xấu hổ: Xin lỗi... Tôi không biết mọi người đang họp nên mới quấy rầy, tôi sẽ trở lại sau...
Vạn Tố Y nói xong định quay ra, lại bị Mạnh Kiều Dịch cản lại.
Vạn Tố Y còn chưa ra ngoài, lại nghe được Mạnh Kiều Dịch nói với mọi người: Vợ tôi tới đón tôi rồi, tôi đi trước một bước đây, ngày mai chúng ta lại họp tiếp.
...
Mạnh Kiều Dịch vừa nói những lời này, văn phòng lập tức yên tĩnh, không ai dám nói gì.
Vạn Tố Y cúi đầu, gương mặt thoáng cái đã ửng đỏ, thật sự không tiện đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng.
Mạnh Kiều Dịch nói giống như một đứa trẻ chờ người lớn tới đon, thấy Vạn Tố Y tới, cuối cùng có thể yên tâm về nhà.
Tất cả mọi người không dám động, trong ánh mắt đầy kinh ngạc, duy nhất chỉ có một mình Mạnh Kiều Dịch thu dọn đồ, kết thúc công việc trong ánh mắt tò mò của mọi người.
Cất xong đồ của mình, Mạnh Kiều Dịch giơ tay ra nắm tay Vạn Tố Y và đi ra cửa.
Vạn Tố Y bất lực bật cười: Sao anh cứ thích khoe ân ái như thế?
Cô phát hiện, Mạnh Kiều Dịch quả thật rất thích khoe ân ái, có đôi khi tú đứng lên quả thật làm người ta không có cách nào.
Nhưng trong mắt của Vạn Tố Y, hành động hơi ấu trĩ này của Mạnh Kiều Dịch lại rất đáng yêu, có đôi khi cô thích.
Mạnh Kiều Dịch nắm tay cô đưa lên miệng mình: Vợ anh tốt như vậy, sao anh không khoe chứ?
Vạn Tố Y mỉm cười lắc đầu, cô thật muốn phủ nhận lời anh nói, nhưng lúc này làm vậy có khác nào phủ nhận chính mình, cô quyết định không nói một lời nào, theo anh đi về.
Lên xe, Vạn Tố Y không quên nói cho Mạnh Kiều Dịch biết đi đâu ăn cơm.
Sau khi Vạn Tố Y nói địa chỉ, Mạnh Kiều Dịch rõ vị trí thì lái xe rời đi.
Dương Thục Nghi và Mạnh Niên Nguyên thường đi tới chỗ đó, cho nên Mạnh Kiều Dịch biết rất rõ.
Đây là lần đầu tiên Vạn Tố Y đi tới đó, đến nơi, cô theo sát Mạnh Kiều Dịch.
Nhà hàng này không giống với những nơi cô từng đến, tất cả trang trí và sắp xếp bên trong phòng ăn đều dựa theo phong cách đời Thanh, vừa nhìn cũng là một nhà hàng lâu năm.
Dương Thục Nghi không chỉ đi cùng Mạnh Niên Nguyên ăn cơm với Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, còn có Yến Yến.
Đây là lần đầu tiên Yến Yến đi ra ngoài nên rất tò mò về mọi thứ trong nhà hàng, đôi mắt to của cô bé chớp chớp nhìn chăm chú.
Vạn Tố Y thấy Yến Yến ở trong phòng ăn thì trái tim cũng muốn tan chảy.
Có phải hai con tới quá muộn không? Cha mẹ và Yến Yến đã chờ ở đây rất lâu rồi đấy, có phải không Yến Yến? Dương Thục Nghi vừa nói, vừa ôm Yến Yến trên tay dỗ.
Yến Yến nhìn thấy Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch thì trên mặt cười toe.
Cho dù cô nhóc còn chưa biết nói, nhưng ánh mắt đã thể hiện rất nhiều điều, cô nhóc có thể dùng mắt của mình biểu hiện niềm vui và hài lòng.
Ví dụ như Mạnh Kiều Dịch chỉ cầm tay của cô nhóc, cô nhóc đã cười rất vui vẻ.
Dương Thục Nghi nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, trên mặt không khỏi kinh ngạc: Nhóc thích cha như thế sao?