Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, cảm thấy kiêu ngạo và đắc ý vì con gái.
Vạn Tố Y cười khẽ, nhưng không biết phải nói thế nào về cảnh tượng trước mặt.
Đứa trẻ rõ ràng thân thiết với Mạnh Kiều Dịch hơn, nhưng cô không hề ghen.
Yến Yến thương mẹ, không muốn làm mẹ mệt đúng không. Vẫn là Dương Thục Nghi biết ăn nói, mỉm cười nói đỡ.
Vạn Tố Y chỉ mỉm cười gật đầu, xem như là đồng ý.
Dương Thục Nghi đón lấy cô bé từ trong tay của Mạnh Kiều Dịch, chuyển động xe lăn vào vị trí của mình: Mọi người chọn món ăn đi, Tố Y chưa từng tới đây thì hôm nay có thể nếm thử, cũng không tệ lắm.
Vạn Tố Y ngoan ngoãn cười mở miệng: Mọi người chọn đi, con lần đầu tiên tới đây nên cũng không biết gì.
Vạn Tố Y nói như thế, Dương Thục Nghi cũng không làm cô khó xử, gật đầu đồng ý.
Dương Thục Nghi khen thức ăn không tệ thì chắc chắn rất ngon, bà là một người kỹ tính mà.
Quả nhiên, thức ăn không tệ, có phần đặc sắc.
Buổi tối Dương Thục Nghi và Mạnh Niên Nguyên còn có việc nên bữa cơm kết thúc rất sớm. Bọn họ nói muốn về trước nhưng Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đều về cùng.
Ra khỏi phòng, bọn họ nhìn thấy một gia đình quen thuộc đang cười cười nói nói đi tới.
Vạn Tố Y ngẩng đầu lên, thấy một tay Tào Lan nắm lấy Kha Kha, một tay đỡ Lý Nhược Hàm, bên cạnh còn có Lương Dần.
Lương Dần cũng nhìn thấy Vạn Tố Y, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Kha Kha thấy Vạn Tố Y rất kích động nhiều: Mẹ nhỏ...
Kha Kha còn chưa nói hết đã bị Lương Dần che miệng, Lý Nhược Hàm nhìn về phía hắn với vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì.
Tố Y, con mặc áo khoác vào đi, bên ngoài rất lạnh đấy. Dương Thục Nghi cầm áo khoác trên chân của mình lên và khoác cho Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y đi vội nên quên cầm áo khoác.
Cảm ơn mẹ. Vạn Tố Y lập tức nhận lấy và nhìn Dương Thục Nghi cảm ơn.
Lý Nhược Hàm thấy cảnh tượng trước mặt thì khẽ cười lạnh: Xem ra cô sống tốt hơn trước đây.
Tào Lan nghe được Lý Nhược Hàm nói vậy cũng không nói gì.
Lương Dần liếc mắt Lý Nhược Hàm, mở miệng: Anh đặt phòng riêng ở phía sau, đi thôi.
Lương Dần dẫn cả nhà đi đến, cả nhà Vạn Tố Y cũng không dừng lại. Nói chính xác, vợ chồng Dương Thục Nghi căn bản không quen biết bọn họ.
Vạn Tố Y và Lương Dần sớm không có vấn đề gì, khi đi lướt qua bên cạnh hắn cũng không hề liếc nhìn hắn cái nào. Nhưng Lương Dần cuối cùng không nhìn chế được, vẫn nhìn cô.
Cho dù đã sinh con nhưng nhìn cô còn không có gì thay đổi. Nếu như nhất quyết phải nói tới thay đổi, chính là bây giờ trông cô ôn hòa hơn, khiến người ta khó quên, thậm chí muốn nhìn thêm vài lần.
Vì người nhà ở bên cạnh nên hắn không nhìn nhiều, nhưng không quên bất kỳ chi tiết nào về Vạn Tố Y.
Bây giờ cuộc sống của cô không tệ, không chỉ từ quần áo và cách trang điểm của cô, hay người bên cạnh, đều có thể nhìn ra, người nhà họ Mạnh rất thương cô.
Còn nữa... cô bé đang được Mạnh Kiều Dịch bế rất xinh, nhìn qua cũng biết đó là con của Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, vừa giống cô lại vừa giống Mạnh Kiều Dịch.
Chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ kia, trong lòng Lương Dần lại có chút ghen tỵ. Nếu như chuyện trước đây không hỏng bét như vậy, bọn họ đã không có cơ hội, đứa bé kia có thể là của hắn!
Đứa trẻ xinh đẹp bao nhiêu... Đáng tiếc lại không có quan hệ gì với hắn.
Hắn không quan tâm đó là con trai hay con gái, hắn quan tâm vẫn là mẹ của đứa bé, đây chính là nguyên nhân hắn vẫn rất thương yêu Kha Kha.
Khi Vạn Tố Y đi ngang qua Kha Kha, cô vẫn có chút do dự, cô nhìn Kha Kha và muốn giơ tay ra, nhưng trước khi chạm vào cô bé, cô đã rụt tay lại.
Cô đã nói qua, sau này sẽ cố gắng không liên hệ với Kha Kha. Bất luận là đối với Kha Kha hay cô thì đây đều là chuyện tốt, nhưng... Bọn họ dù sao đã có ba năm sớm chiều ở chung, muốn cô gặp Kha Kha mà không có cảm xúc gì thì rất khó khăn.
Ra khỏi nhà hàng, Vạn Tố Y cảm thấy nặng nề,
Chúng ta nên về nhà thôi. Mạnh Kiều Dịch đặt tay lên vai cô và chỉ nói một câu như vậy.
Vạn Tố Y không suy nghĩ nữa, nhìn anh mỉm cười rồi lên xe.
Mà lúc này, bên trong phòng ăn, Kha Kha lại bám vào cửa và nhìn chằm chằm theo hướng Vạn Tố Y rời đi.
Bọn họ đã vào phòng riêng, Lương Dần mượn cớ đưa Kha Kha đi rửa tay để ra ngoài. Hai người đều không đi tới nhà vệ sinh, mà qua cửa kính, nhìn xe của Vạn Tố Y rời đi.
Trong mắt Kha Kha đầy mất mát và khổ sở: Cha... có phải sau này mẹ nhỏ sẽ không trở lại nữa đúng không...
Lương Dần không thể nào trả lời được vấn đề của Kha Kha, trong lòng cũng bối rối.
Nhưng Lương Dần càng tránh né, Kha Kha lại càng muốn biết: Có phải bởi vì mẹ đã có con của mình... nên không thích con nữa... cũng không cần con nữa...
Ánh mắt Kha Kha đỏ hoe, vô cùng tủi thân.
Cô bé chưa bao giờ hỏi qua, cũng không trực tiếp thể hiện tâm trạng của mình ở trước mặt Lương Dần như vậy.
Mấy năm nay, Lương Dần cố gắng hết sức dành cho Kha Kha những điều tốt nhất trên phương diện vật chất và giáo dục, nhưng không có thời gian quan tâm tới thế giới nội tâm của cô bé. Hắn chưa từng nghĩ tới, Vạn Tố Y lại là tồn tại đặc biệt đối với Kha Kha như vậy. Trước đây Kha Kha từng khóc quấy đòi tìm Vạn Tố Y, lúc đó hắn cho rằng chỉ là nhất thời không muốn rời, nhưng bây giờ con gái đã không còn đòi tìm cô, mỗi ngày đều yên lặng tới mức kỳ lạ, Lương Dần mới phát giác mình đã gây ra tổn thương lớn cho đứa trẻ.
Bất luận là trong lòng hay trong mắt Lương Dần đều đầy áy náy. Hắn cúi người nhìn con gái: Xin lỗi Kha Kha, cha luôn cho rằng con vẫn nhỏ nên có rất nhiều chuyện không muốn giải thích với con... Nhưng bây giờ cha mới phát hiện... Con gái của cha đã lớn, đã hiểu rất nhiều chuyện.
Cho nên, cha... mẹ nhỏ... thật sự không cần con sao... Kha Kha rất quan tâm câu trả lời cho vấn đề này.
Mà cô hỏi cũng chính là điều Lương Dần muốn tránh né nhất, nhưng cô bé hỏi thẳng trước mặt, hắn không tránh được đành xấu hổ nói với con gái: Là do cha, là cha làm sai... Mẹ nhỏ không cần con chỉ vì cha làm sai, lựa chọn sai, vứt bỏ mẹ nhỏ, mẹ nhỏ hận cha nên cũng không muốn về nữa...
Nhưng cô giáo con nói, sai chỉ cần sửa là được mà. Ở trong thế giới của Kha Kha, tất cả câu trả lời đều từ sách giáo khoa.
Lương Dần nhìn Kha Kha đầy cay đắng, hắn cũng hi vọng tất cả đều đơn giản giống như lời cô giáo đã nói với con: Kha Kha, con phải nhớ kỹ, trên đời này có rất nhiều chuyện đều không thể tha thứ, rất nhiều chuyện... cũng không có cách nào quay đầu...
Kha Kha không hiểu được lời Lương Dần nói, cô bé khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lương Dần: Vậy sau này mẹ của con chỉ có thể là dì nhỏ sao?
Không tốt sao? Lương Dần xoa đầu con gái giống như thầm chấp nhận câu trả lời của con.