Ông Xã Hợp Đồng

Chương 461: Chương 461: Chương 472




Lý Nhược Hàm dường như phát giác được chuyện gì, đột nhiên nổi cáu: “Lương Dần! Anh làm gì gia đình chúng tôi rồi?!”

Lý Nhược Hàm lảo đảo muốn tù sàn nhà đứng dậy, nhưng không thành công, đứng lên nhưng vì bụng to lại ngã xuống

“Kích động đến thế?” Lương Dần cuối người ngồi xuống trước mặt Lý Nhược Hàm: “không phải cô nói, chỉ có tôi và một mình cô sao? Luôn xem tôi là người thân nhất, bây giờ lại phân biệt rõ ràng như thế?”

“Đồ đê tiện, vô liêm sĩ! Bố tôi tốt vói anh như thế, ông đã gã hai đứa con gái cho anh, sao lại đối xử với ông như thế!” mấy ngón tay của Lý Nhược Hàm chóng dưới mặt sàn nắm chặt, phát ra từng đoạn âm thanh ma sát rất khó nghe.

Lương dần không hề vì lời nói của Lý Nhược Hàm mà thay đổi cảm xúc: “tốt với tôi? Trong mắt ông ta, tôi e rằng không bằng con chó nhà cô.”

“Anh nói cái gì?”

“Lẻ nào không phải hay sao? Mấy năm nay ông ấy... trước mặt mọi người chỉ mũi mắng chửi tôi, như thế, cô nói ông ta xem tôi nhu người nhà?”

“Hưa...hưa, nửa năm nay ông đã từ tù giao lại công ty cho anh, điểm này không phủ nhận được đúng chứ,sau khi biết tôi mang thai, càng đem quyền quản lý giao lại cho anh, bây giờ anh nói ông ấy xem anh không bằng một con chó. Tại sao không thể nhớ được cái tốt của người khác.”

“Cô tưởng bố cô thương cô đến vậy? Tưởng rằng ông ấy tình nguyện đem công ty giao lại cho tôi? Đó là vì ông ta khong thể không giao cho tôi, cô là giám đốc của Kalin mà chuyện của công ty không biết chút gì cả, cô có biết bố cô đã gây ra rắc rối như thê snaof không?đưa công ty cho tôi tiếp quản, chẳng qua cũng chỉ muốn tôi đi gáng tội thay thôi, còn nũa, cô tưởng vị trí của mình trong lòng ông ấy quan trọng lắm sao? Đừng có đùa nữa, ông ấy giao lại công ty cho tôi, nhưng tôi đưa tiền cho ông ấy, có điều....ông tưởng rắc rối này tôi khong giải quyết được, ông ấy cầm tiền đi nước ngoài ăn chơi, nhưng tôi phải đối mặc với việc ngồi tù. Nhưng ông ấy lại có lẻ không biết, tai vại lần này là do tôi đào hố cho ông ấy, trên thương trường lâu như vậy rồi, không ngờ ông cũng có lần rơi vào bẫy....”

Lương Dần bình tĩnh vô đối nhìn Lý Nhược Hàm nói với cô, Lý Nhwuocj hàm muốn biết thì hắn nói cho cô biết, không một chút che giấu.

Những lời này khiến Lý Nhược Hàm căm hận hắn đến tột độ. Cô tuyệt đối không ngờ đến, vết đao đau đớn nhất trên người cô lại là do hắn đâm/

“Lương Dần!” cả khuôn mặt Lý Nhược Hàm vì tức giận mà đỏ bừng, sự hận thù gióng như ngọn núi lửa không được khống chế mà tuông trào.

“Tôi phải đến Kalin một chuyến, không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, lúc đi đừng quên thu dọn hành lý, còn nữa...đơm ly hôn cô nhớ ký tên.” Lương Dần chỉnh sửa quần áo, không có nói thêm với Lý Nhược Hàm bất kỳ lời nào.

Lúc này, ở cổng khu chung cư Tào Lan và Kha kha đang hướng về nhà mà vội vàng bước đi.

Trên mặt Tào Lan khong hề có nụ cười, chỉ vội vội vàng vàng dắt tay Kha Kha đi, bà hoang mang, dự cảm có chuyện gì xảy ra.

Một tiếng đồng hồ trước, Tào Lan đang chơi với Kha Kha ở công viên, Kha Kha hôm nay biểu hiện vô cùng vui vẻ, Tào Lan đoán Kha Kha vui là vì sắp chuyển nhà, hơn nũa ở nhà cũng có hĩ sự.

Tào Lan nói đến chuyện này là muốn Kha Kha từu trong lòng chấp nhận đứa con trong bụng Lý Nhược Hàm, khi Kha Kha hỏi Tào Lan chuyện vui gì Tào Lan đem tất cả mọi chuyện nói vói cô bé: “Dì nhỏ không phgair sắp sinh cho con một em trai sao, sau này có em chơi với con rồi. “

“Con không cần em trai, bố cũng không cần em trai.” Kha Kha có chút giận dỗi đẩy Tào Lan ra trả lời.

Tào Lan chỉ cho rằng đó là tính khí trẻ con, không hề để bụng, vừa lúc định nói lại một lần nữa thì, Kha Kha một bộ dnagj vộ cùng khẳng định nói vói Tào Lan: “Bố noi, sau này sẽ không để con phải nhìn thấy Dì nhỏ nữa!”

“Phải không? Tại sao?” Tào Lan vừa rót nước cho Kha Kha vừa nói, không hề phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc.

“Bởi vì...dì giết mẹ con.”

Khi Kha Kha từng chữ rõ ràng nói xong câu này, cố nước trên tay Tào Lan rớt lăn xuống đất, bà lập tức che miệng Kha Kha lại, dặn dò cẩn thận: “mấy lời như thế nà ai cho con nói!”

“Không phải do con nói, mà sự thật là như vậy, dì nhỏ hại chết mẹ con, mẹ có lưu lại nhật kí, bố cũng xem rồi!” Kha Kha sợ quá, phản bát lại khi Tào Lan nói nó nói dối.

Tào Lan bất ngờ sũng sốt: “mẹ con có để lại nhật kí? Bố con cũng xem rồi?’

“Đúng! Lúc trước có người gửi bưu kiện đến nhà mình, tên người nhận là con, mọi người đều không có nhà, con kí tên rồi, là chú luật sư gửi cho con nhật lí của mẹ.” Tư tưởng của Kha Kha vô cùng rõ ràng, vì để Tào Lan tin tưởng mình, một chữ cũng không xót.

Tào Lan kinh ngạc, vội vàng giữ lấy Kha Kha hỏi: “vậy bố con nói nhu thế nào?

Đối với Tào Lan, người sống quan trọng hơn người chết, hon nữa trong bụng người sống còn có con, đó là cháu bà.

“Bố nói, sau này sẽ không để dì xuất hiện trước mặt con nũa, bảo con yên tâm.” Kha Kha mặt rất tự hào khi nói về Lương Dần, cô bé biết bố cô yêu thương nhất vẫn là cô, cho dù trong bụng Lý Nhược Hàm còn có một đúa bé: “Bố thương con nhất, con hỏi bố rồi, chúng ta chuyển nhà có phải không mag theo dì nhỏ, bố nói đúng vậy, sau này chúng ta không phải sống cùng với dì nhỏ nữa, hơn nữa, con còn được đường đường chính chính đi thăm mẹ nhỏ.

Nghĩ đến sau này không phải đối diện vói Lý Nhược Hàm còn được gặp Vạn Tố Y nhiều hon, Kha Kha nghĩ thôi cũng đã thấy vui.

Chỉ là, Tào Lan khong kiềm chế được nuốt nước bọt.

Những lời nói này đối với bà là quá bất ngờ, bà biết tính khí của con trai mình, nó có thể nói dối bất kỳ ai nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối con gái mình. Những gì Kha Kha muốn, Lương Dần có thể đáp ứng được, sẽ đều cho cô bé, nếu như không làm được, cũng sẽ nói rõ với nó.

Lương dần đã năm lần bảy lượt thừa nhận sau này không sống cùng với lý Nhược Hàm, vậy có lẻ là thật, hơn nữa.....

Tào Lan không nói gì, nghĩ đến cảnh tượng Lương Dần và Lý Nhược Tinh bên nhau trước đây, tình cảm hắn dành cho Lý Nhược Tinh, Tào Lan dường như cũng đọt nhiên sực nhớ.

Tào Lan lo lắng Lương Dần sẽ không cần đứa con trong bụng của Lý Nhược Hàm, lập tức nắm lấy tay Kha Kha: “về nhà trước.!”

Tào Lan vội vội vàng vàng đưa Kha Kha về nhà, nhung chưa đến của nhà đã nghe tiếng Lý Nhược Hàm hét lên gọi Lương Dần dừng bước.

Nghe được tiếng hét này, Tào Lan cũng đứng ngay tại chỗ.

“Lương Dần.....tôi lại hỏi anh một câu hỏi cuối cùng, anh.....đã từng yêu tôi không?” Lý Nhược Hàm dường như đang run rẩy hỏi hắn, cô muốn biết đáp án, nhưng lại sợ vấn đề này.

“Không có, tôi chỉ yêu mỗi mình Nhược Tinh.” Lương Dần vô cùng chắc chắn nói với cô.

Lý Nhược Hàm cười đau khổ: “không, anh còn từng yêu Vạn Tố Y...chri là anh không chịu thừa nhận, ánh mắt không biết nói dối, tại sao anh ba lần bảy lượt không chịu thừa nhận, tôi vẫn kiếm chuyện với cô ta? Tôi không can tâm! Rõ ràng là tôi quen biết anh trước, dựa vào cái gì mà cô ta được đi vào tim anh?”’

Vậy chắc Nhược Tinh cam tâm? Rõ ràng là cô ấy quen tôi trước cô.” cổ họng Lương Dần đắng ngắt, Lý Nhược Tinh đã trở thành vết sẹo trong lòng hắn, quên không được, nhắc đến lại phát đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.