Ông Xã Hợp Đồng

Chương 462: Chương 462: Chương 473




“Haha, lời này của anh thật ngốc, tình yêu làm gì có trước sau!” Lý Nhược hàm cười cay đắng, trong mắt dường như đã cười đến rơi lệ.

Lương Dần cũng cười, có điều, hắn cười là do cảm thấy Lý Nhược Hàm buồn cười: “cho nên cô đừng có hỏi tôi mấy vấn đề ngớ ngẩn như thế.”

“Lương Dần!” nhìn thấy Lương Dần chuẩn bị bước đi, Lý Nhược Hàm một lần nữa gọi hắn đứng lại.

Cho dù Lương Dần có chiếm đoạt hết tài sản của Lý gia, thậm chỉ đạm cô dưới đấtm bọn họ không còn gì với nhau, Nhưng cô biết, hôm nay Lương Dần biến mất khỏi tầm mắt cô, cô sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.

Lương Dần dứng chân, lần này cũng không bước đi, vẫn đợi cô mở lời.

“Mấy năm nay, cho dù chưa từng yêu qua em, anh có giây phút nào thật lòng tốt với em chưa?” cổ họng Lý Nhược Hàm sưng tấy, cảm giác chỉ càn nuốt nước bọt cũng vô cùng đau, tất cả nổi buồn và bi thương đều dồn đọng ở cổ họng.

Lý Nhược Hàm chăm chăm nhìn bóng lwung cao to của Lương Dần, Lương Dần không nói gì, Lý Nhược Hàm ánh mắt tràn ngập thát vọng, tự mình nói tiếp lời của mình: “vì anh, mấy năm nay tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi biết lúc trước tôi không được xinh đẹp, căn bản khong xứng với anh, nhưng để vì có thể đứng bên cạnh anh, tôi đi nước ngoài làm phẩu thuật thẩm mĩ, làm những ca phẩu thuật không ai dám làm....có như thế nào đi nữa tôi cũng không nghĩ mình phải nhận được kết cục như hôm nay.”

Những lời nói này của Lý Nhược Hàm khiến Lương Dần có chút cảm động, Lương Dần quay người lại nhìn Lý Nhược Hàm, ánh mắt lại không hề cảm động, mà là chán ghét: “cô hỏi tôi thật lòng? Lý Nhược Hàm, cô đã từng trao cho tôi cái gì gọi là “thật” chưa?”

“……”

Lý Nhược Hàm không chỉ cả người cúng đờ, đến cả nước mắt cũng đông cứng vài giây.

“Khuôn mặt cô, thành tích, tình yếu tất cả đều là giả, mấy năm nay cô đều đang lừa gạt tôi, cô có cái gì là thật lòng?” Lương Dần nhìn Lý Nhược Hàm từ đầu đến cuối.

Lý Nhược Hàm vốn dĩ muốn ôm lấy bung mình nhắc đến đứa con, nhưng Lương Dần đã đi trước một bước nói: “đến cả cái bụng này cũng là con hoang.”

“Anh nói cái gì?!”

Cơ thể Lý Nhược Hàm theo phản xạ tự nhiên cứng đơ, con người giống như nhận được cái gì vô cùng kinh ngạc, bất giác mở to.

Lương dần nhìn thấy biểu cảm phong phú của cô bật cười: “xem ra, tôi dã lật tẩy bí mật của cô rồi.”

“Không, A Dần, đây là con của anh, đây là con của anh, anh có lẻ phải biết, hôm đó chúng ta....” Lý Nhược Hàm dịch chuyển về phía trước, hai tay cô muốn giữ lấy chân Lương Dần, Lương Dần vốn dĩ chán ghét nên lùi lại phía sau.

Lương Dần nhìn xuống cô, giống như một con trùng đáng thương: “tôi có thể chắc chắn 100% nó không phải con của tôi.”

Nghe Lương Dần nói thế, Lý Nhược Hàm chau chặt mày: “anh, có phải anh cho người theo dõi tôi?”

Yêu hắn bao nhiêu năm nay, hiểu cảm và ngữ khí của hắn muốn nói điều gì cô rất rõ, lúc này hắn chắc chắn với cô 100%, cô không cần phải giải thích thêm gì nữa.

“Tôi cũng không quan tâm đến cô đến mức đó.” Lương Dần ném cho Lý Nhwuocj Hàm một câu nói như thế.

Sau đó, cúi nửa người nhìn Lý Nhược Hàm nói thêm một câu khiến xương cốt cô phát lạnh: “sau khi Nhược Tinh chết, tôi đã đi triệt sản.”

“……”

Lý Nhược hàm giống như bị một ngọn núi đè lên, cả người ngã xuống nền nhà. Câu nói cuối cùng của Lương Dần, không còn nghi ngờ gì nữa chính là sợi lông hồng điểu cuối cùng áp đảo núi thái sơn.

Mấy năm nay, cô áy náy vì cho rằng mình không thể mang thai, cô cứ tưởng là do cô ở nước ngoài phá thai quá nhiều lần tạo nên, cô cứ nghĩ là do cô, cho nên cô không một lần dám nói Lương Dần đi bệnh viện kiểm tra.

Nhưng cô không ngờ đến, tất cả là do âm mưu của Lương Dần chuẩn bị sẵn. Từu đầu, hắn cũng không muốn bên cạnh cô, cũng không muốn có con với cô, chỉ là cùng cô diễn một vở kịch.

Cô cố hết sức để mang thai, hắn luôn an ủi cô giục tất bất đạt, cô còn cho rằng hắn yêu cô hơn cả muốn có con, nhưng bây giờ xem ra, hắn hoàn toàn yên tâm, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ đến một đứa con của hai người.

“Cho nên....khi biết tôi mang thai, anh vui vẻ, sự quan tâm của anh đều là giả tạo/” Lý Nhược Hàm không chỉ cổ họng đau, đến lời nói ra cũng bị tắt ngẳn.

Khi cô tuyên bố mình có thai, có phải hắn nhìn cô giống như một con hài?

“Bí mật cũng đã giúp cô bật mí rồi, tôi có thể công thành thân thoái.” Lương Dần buông tay, không muốn trả lời Lý Nhược Hàm một lời nào nữa, quay người bước đi.

Lý Nhược Hàm đã mất đi sức lực gọi Lương Dần, cô đã trải qua những gì, đối với Lương Dần, hắn dường như chưa một giây phút nào xem cô là vợ.

Cô vốn dĩ đã nghĩ, cho dù bây giờ căm hận cô về cái chết của Lý Nhược Tinh có liên quan đến cô, sau này, đợi đứa bé trong bụng cô được sinh ra, lương Dần chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến con hắn sẽ một lần nữa chấp nhận cô và con.

Nhưng bây giờ cô mới biết cô buồn cười biết chừng nào.

Cô cứ tưởng Lương Dần không tuyệt tình đến thế, nhưng không ngờ, Lương Dần không phải là tuyệt tình mà là vô tình....

Lý Nhược Hàm nằm dưới nền nhà khóc đau khổ, lúc này cô mới biết cô thất bại đến mức nào, một ván bài đẹp đã bị cô đánh thua rồi.

Lúc này, Tào Lan đứng ở ngoài cửa mặt trắng bệt.

Sau khi Lương Dần bước ra ngoài thì gặp ngay Tào Lan, biểu cảm trên mặt Lương Dần không được tự nhiên: “mẹ”

Tào Lan tay nắm khung cửa, không kiềm chế được bật run: “những gì con vừa nói đều là sự thật sao?”

“Mẹ....”

“Con nói con tiệt sản rồi, nó mang thai nhưng không phải con của con, đây là sự thật sao?!” Tào lan vô cùng kích động, bà mong đợi đứa cháu trai này đã rất lâu, không ngờ bà lại nhận được đáp án này.

Lương dần biết câu trả lời của hắn sẽ làm Tào Lan đau lòng, nên chần chừ không lên tiếng.

“mẹ, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói.” Lương Dần vùa đỡ bà vừa nói.

“Đây là nhà của ta, ta đi đâu!” Tào Lan cảm thấy mình bị lừa rất nặng, hơn nũa lại là chính con trai mình.

Lương Dần so với tưởng tượng của bà không hề gióng nhau, trước đây, bà cũng hy vọng con trai mình thành tài, có thể mang lại hạnh phúc cho bà, cho dù cưới được thiên kim tiểu thư cũng không sao, thế nhưng bà không chấp nhận con trai mình kiếm tiền trái với lương tâm.

Bây giờ Lương Dần đã có tất cả, nhưng tất cả, có khác gì với việc lừa được.

“Mẹ, con sẽ cho mẹ câu câu trả lời thích đáng, mẹ đi với con, con đảm bảo sẽ làm mẹ mãn nguyện.” Lương dần chau mày, giọng nói cao hơn.

Tào Lan nghe được giọng điệu vô cùng chắc chắc chắn của Lương Dần, Ngọn lửa trong lòng dập tắt được phần nào: “mẹ có thể đi vowis con, nhưng con phải cho mẹ một câu trả lời!”

Bà ít ra cũng phải biết, con trai bà đã làm những gì.

“Con biết rồi.” Lương Dần vô cùng chắc chắn.

Tào Lan bị thu hút bởi ánh mắt khẳng định của Lương Dần, cuối cùng cũng không màn tất cả đi với hắn. Chỉ là bà làm thế nào cũng không nghĩ đến, Lương Dần thật sự biến ra cho bà một đứa cháu trai....hơn nữa còn rất giống Kha Kha.

“Đây là....” Tào Lan kinh ngạc nhìn đứa bé vừa giống hắn vừa giống Kha Kha: “đây là con ai?”

“Con của con và Nhược Tinh.” Lương Dần trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.