Ông Xã Hợp Đồng

Chương 485: Chương 485: Chương 496




Những chuyện liên quan giữa cô ta và Lương Dần đều kết thúc từ hôm nay...

Lý Nhược Hàm quay đầu nhìn về phía Lương Dần, cuối cùng trong ánh mắt là yêu hay hận thì chính bản thân cô ta cũng đã không phân biệt được.

Lương Dần lặng lẽ nhìn cô ta cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt đã đại biểu tất cả. Hắn không quan tâm tới sự sống chết của Lý Nhược Hàm, cô ta cuối cùng sẽ nhận sự trừng phạt thế nào, hắn cũng không quan tâm.

Lúc này Vạn Tố Y đang nhìn Lương Dần, đã rất lâu rồi cô không nhìn Lương Dần quá ba giây, lần này ngược lại đã quá ba giây, nhưng cũng không phải là thưởng thức.

Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra, Lương Dần là người đầy mưu kế như vậy. Lúc đầu cô thật sự cho rằng hắn đến với Lý Nhược Hàm là vì tình yêu, cô không ngờ được hắn vì tài sản của nhà họ Lý mới có thể ở bên cạnh cô ta lâu như vậy.

Lúc này, Lương Dần cũng đang nhìn Vạn Tố Y, cho dù hai người không nói gì, nhưng hình như chỉ cần liếc mắt lại có thể nhìn ra được đối phương đang suy nghĩ gì,.

Ông xã, về nhà thôi. Lúc này, người vợ Lương Dần đứng ở bên cạnh kéo tay hắn nói.

Rất nhanh, Lương Dần không nhìn Vạn Tố Y nữa mà gật đầu với vợ mình.

Không phải là của hắn, hắn đã không mơ ước nữa rồi. Nếu không được, vậy thì tìm một kẻ thay thế, hắn chưa bao giờ nói rõ với người vợ thay thế của mình bây giờ, nhưng cô ta cũng là người rất thông minh, chưa bao giờ mở miệng hỏi qua.

Có lẽ có thể bởi vì sự ăn ý như vậy, hai người này ở với nhau tới giờ phút cuối cùng.

Ánh mắt Vạn Tố Y không nhìn Lương Dần và vợ của hắn nữa, mà nhìn về phía nhà kho của mình.

Quan hệ giữa cô và Lý Nhược Hàm còn có Lương Dần hình như chủ yếu chính là dây dưa, ngay cả cô ta phóng lửa đốt nhà kho cũng có thể kéo mình vào, cô thấy mình đúng thật là oan uổng.

Xem xử lý thế nào, có bảo hiểm thì báo bảo hiểm đi. Vạn Tố Y nặng nề thở dài, cô đã đánh mất năng lực quyết định xem cuối cùng nên đối mặt như thế nào, giao tất cả cho người của công ty.

Khi lên xe về nhà, Vạn Tố Y hình như bị chuyện này ảnh hưởng nên tâm trạng không tốt, vẫn không nói gì.

Mạnh Kiều Dịch lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Vạn Tố Y. Anh cầm lấy tay Vạn Tố Y, an ủi: Không có chuyện gì đâu, nếu như không giải quyết được, anh sẽ bảo Chu Hầu qua giúp em. Trong giọng nói của Mạnh Kiều Dịch rất ôn hòa, anh luôn biết cô đang lo lắng chuyện gì, đang suy nghĩ gì.

Vạn Tố Y cầm ngược tay anh, trên mặt cố cười và gật đầu: Em không sao, em chỉ cảm thấy... có chút đáng tiếc. Nếu không có chuyện này, có thể tình hình sẽ không phức tạp như vậy.

Nếu đã xảy ra, vậy phải nghĩ xem làm thế nào để giải quyết, những chuyện khác thì không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Trong ánh mắt Mạnh Kiều Dịch có vẻ dịu dàng, bình tĩnh nhìn Vạn Tố Y nói.

Vạn Tố Y nhận được niềm an ủi lớn từ trong ánh mắt của anh, cô mỉm cười cầm tay anh, giờ phút này cô cười hình như có phần thư thái hơn, cũng không còn quá tâm trạng như trước.

Chuyện đã xảy ra, cho dù cô mất hứng thì có thể làm thế nào? Nếu không tìm cách thì chuyện này vĩnh viễn không có cách nào được giải quyết.

Lúc về đến nhà, người giúp việc trong nhà đều đã nghỉ ngơi. Trận hỏa hoạn này nhìn như được xử lý rất nhanh, trên thực tế cũng tốn không ít thời gian.

Vạn Tố Y về nhà còn chưa thấy buồn ngủ, lật mở tài liệu và suy nghĩ xem có thể có cách nào nhanh chóng giải quyết vấn đề thiếu nguồn cung cấp không.

Vào lúc Vạn Tố Y đang nghiêm túc kiểm tra, Nhạc Nhất Nhạc đã gọi điện thoại cho cô.

Tố Y, mình nghe nói chỗ bạn xảy ra hỏa hoạn? Có thật không vậy? Nhạc Nhất Nhạc đặc biệt kích động hỏi Vạn Tố Y, cô ấy rất lo lắng chứ không có ý khác.

Đúng, là xảy ra hoả hoạn. Vạn Tố Y thẳng thắn thừa nhận, lúc nói chuyện, cô không nhịn được khẽ thở dài.

Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được! Có chuyện gì không? TRời ạ, sẽ không có chuyện gì chứ? Nhạc Nhất Nhạc nói giống như một khẩu pháo liên châu vậy, còn không chờ Vạn Tố Y nói xong, cô ấy đã không ngừng bắn ra những vấn đề khác, hoàn toàn không để cho người ta kịp trả lời.

Vạn Tố Y nhéo mi tâm của mình và có phần lo lắng nói: Tạm thời không có việc gì, về phần giải quyết... mình đã nghĩ được cách rồi, bạn không cần lo lắng đâu.

Được, không có việc gì là tốt rồi... Bạn cũng không cần lo lắng quá mức, nếu như có gì cần giúp đỡ thì nhớ tìm mình đấy. Nhạc Nhất Nhạc hiểu rõ Vạn Tố Y, nếu cô thật sự có việc thì sẽ nói ra, không cần cô nói tỉ mỉ, chỉ cần cô mở miệng, cô ấy liền hiểu có ý gì.

Bây giờ, điều Vạn Tố Y cần chính là giải quyết như thế nào, làm bạn, Nhạc Nhất Nhạc tất nhiên hiểu rõ tâm trạng của cô, cho dù biết cô có việc cũng không hỏi nhiều, khi nào cô bằng lòng nói, tất nhiên sẽ nói cho mình biết.

Vạn Tố Y vừa cúp điện thoại lại nhận được WeChat của Nguyễn Ca, thấy tin nhắn của Nguyễn Ca gửi qua, còn chưa xem nội dung mà cô đã cười, cô thật sự không biết mình nên vui mừng vì nhiều bạn, hay nên may mắn vì xảy ra chuyện còn có người đứng ở bên cạnh mình.

Vạn Tố Y đã bình tĩnh lại, nhắn qua hai chữ không sao.

Đến lúc đó cô mới thấy hơi tò mò, rốt cuộc hai người kia nhận được tin tức của mình từ đâu vậy. Về Nhạc Nhất Nhạc thì có thể hiểu được, vì cô ấy là cảnh sát, muốn biết chỗ nào xảy ra chuyện vẫn rất đơn giản, nhưng... Nguyễn Ca thì sao? Người này thậm chí còn lười xem tin tức của bản thân, làm sao có thể biết những chuyện này?

Vạn Tố Y tạm thời không nghĩ về cách ứng phó nữa. Trong cuộc họp ngày hôm sau, cô tới tham dự đúng giờ, hi vọng các phòng ban trong công ty đều có thể đưa ra được ý kiến. Cô không ngờ được trong công ty có người chuyên nghiệp, rất nhanh đã cho cô một phương án hoàn chỉnh, xem xong, Vạn Tố Y mới thật sự thả lỏng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Vạn Tố Y vừa trở lại phòng làm việc của mình thì thấy Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc xuất hiện.

Sao hai người lại tới đây? Vạn Tố Y thoáng giật mình khi nhìn thấy hai người.

Cô có chuyện cũng không nói cho tôi biết, tốt xấu tôi cũng là một cổ đông cơ mà. Công ty xảy ra chuyện, tại sao không nói một tiếng, nếu không phải Nhất Nhạc nói, có thể tôi còn không biết đâu. Nguyễn Ca khoác một tay lên vai Nhạc Nhất Nhạc vai, dáng vẻ hỏi tội nhìn Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nhìn về phía hai người phụ nữ, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Nguyễn Ca lại biết chuyện hỏa hoạn.

Xin lỗi, lúc đó tôi còn chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó, nên chưa định nói cho cô biết. Vạn Tố Y rất áy náy, cầm đồ trong tay đưa cho Nguyễn Ca: Cái này cho ngươi, bây giờ tôi xem như đã an tâm rồi.

Nguyễn Ca nhìn đồ Vạn Tố Y đưa tới và đẩy trở lại: Cô đưa thì tôi phải cầm à? Cô biết, tôi có xem cũng không hiểu những phương án khẩn cấp này là gì, công ty giao cho cô là tôi yên tâm rồi, tôi muốn sau này có khó khăn thì cô nhớ liên hệ với tôi.

Nói xong, Nguyễn Ca vỗ nhẹ vào ngực mình, giống như mình chính là chỗ dựa lớn nhất của Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nhìn hành động của cô ấy thì thấy ấm lòng, lại cảm thấy buồn cười, cuối cùng chỉ đành bật cười lắc đầu: Cô đúng là giỏi làm ông chủ biết giao hết việc cho người khác làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.