Ông Xã Hợp Đồng

Chương 486: Chương 486: Chương 497




Mạnh Kiều Dịch dường như cũng không lộ vẻ quá quan tâm đến chuyện này, ngay cả Vạn Tố Y lo lắng suốt buổi tối, anh cũng không làm gì. Cô cho rằng anh nghĩ cô có năng lực xử lý chuyện này mới như vậy, nhưng mãi đến buổi trưa, sau khi nhìn thấy báo cáo cô mới biết được, Mạnh Kiều Dịch cũng không giống như cô suy đoán.

Mạnh Kiều Dịch tất nhiên sẽ làm giúp cô, chỉ là anh chưa bao giờ nói ra. Tối hôm qua, Mạnh Kiều Dịch đã liên hệ với người bên cạnh giúp đỡ cô giải quyết chuyện này. Sáng sớm, cô nhận được phương án giải quyết từ đồng nghiệp trong công ty chính là do Chu Hầu cung cấp, cô nghiêm túc xem lại một lần mới phát hiện ra dưới tài liệu viết tên của Chu Hầu. Thấy vậy, cô đã biết, chuyện này là do anh giúp đỡ giải quyết, nhưng anh không trực tiếp mở miệng, cô cũng không hỏi.

Buổi tối sau khi về nhà, Vạn Tố Y cũng không hỏi thăm về vấn đề này, mà làm một bàn đồ ăn.

Mặc dù cô nấu ăn không ngon, nhưng đã lâu không xuống bếp, khó có được một lần nấu ăn, anh vẫn rất vui.

Xem ra đã giải quyết được chuyện kia rồi sao? Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y giống như trút được gánh nặng thì còn vui vẻ hơn cả cô.

Vạn Tố Y không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ dịu dàng cười: Nói chung, hôm nay phải khao mình một chút.

Mạnh Kiều Dịch gật đầu, hình như rất tán thành với lý do của cô. Không cần Vạn Tố Y giục, anh đã tự mình đi rửa tay và chuẩn bị ăn cơm.

Yến Yến cũng đã bước vào giai đoạn ăn thực phẩm bổ sung, Vạn Tố Y cố ý lấy cho cô bé ít thức ăn mềm. Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Yến và cha mẹ ngồi ăn cơm cùng bàn, đôi mắt xoay tròn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh, miệng không ngừng mím lại, rõ ràng rất tò mò với những thức ăn này.

Vừa nhìn cũng biết Yến Yến của chúng ta là một con mèo nhỏ tham ăn. Vạn Tố Y nhìn Yến Yến ngồi ở ghế bên bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mắt.

Vạn Tố Y nói là Yến Yến, nhưng Ui Da ngồi ở trên một cái ghế khác nhìn bọn họ ăn cơm lại cho rằng đang nói mình, lập tức kêu lên một tiếng.

Vạn Tố Y làm thức ăn, ngoại trừ Mạnh Kiều Dịch ra, từ trước đến nay đều không có người nào cảm thấy ăn ngon, nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ của Yến Yến, Vạn Tố Y chắc mình sắp có một fan nhỏ rồi.

Vạn Tố Y vẫn đưa đồ ăn cho Yến Yến trước, cũng không cần người giúp việc giúp. Lần đầu tiên ăn thực phẩm bổ sung, Vạn Tố Y vẫn hi vọng mình tự đút cho cô bé.

Yến Yến vẫn biết thìa đưa qua thì há miệng, cho dù đứa nhỏ này ăn sữa bột trong thời gian hơi dài, nhưng không ảnh hưởng tới hứng thú của cô bé đối với thức ăn, thấy Vạn Tố Y đưa cái thìa qua, cô bé lập tức há miệng thật to chờ. Chờ một lúc thấy thức ăn không đưa đến trong miệng mình, đôi mắt to còn lén nhìn phản ứng của cô. Cô thấy buồn cười, nhưng cũng không nói gì đút thức ăn đến trong miệng của cô, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Yến Yến, Yến Yến thật ra không có vẻ gì không thích nghi, trái lại rất nhanh đã lộ ra bộ dạng còn muốn ăn tiếp.

Vạn Tố Y thấy phản ứng của con gái như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức đút thức ăn qua tiếp, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Xem ra, vẫn có người có thể thưởng thức tay nghề của cô.

Vạn Tố Y không nói ra tâm trạng của mình, nhưng trên gương mặt không nén được sự đắc ý. Cô đút cho Yến Yến và chú ý thấy Mạnh Kiều Dịch cứ nhìn mình chằm chằm, cũng không ăn cơm, cô rất thích khi anh nhìn mình như vậy, đồng thời cũng móng anh có thể thưởng thức món ăn: Trên mặt em dính cơm sao?

Cơm thì thật sự không có, nhưng có thể ăn no. Mạnh Kiều Dịch đổi tư thế, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Vạn Tố Y khẽ cười nhưng cảm thấy có chỗ không đúng, trên gương mặt lộ ra nụ cười có vẻ suy tính: Đúng rồi... Vì sao lại có chỗ nào không đúng nhỉ?

Trước đây có người nói nhìn một người cũng thấy no, hình như không phải là từ hình dung tốt đẹp gì.

Cảnh đẹp ý vui, trên tinh thần được thỏa mãn, nên hình như bụng cũng không quan trọng như vậy nữa. Mạnh Kiều Dịch luôn có cách có thể khiến cho Vạn Tố Y tiếp nhận kết luận của mình, thậm chí thuyết phục cô.

Vạn Tố Y cười khẽ nhưng không nói gì nữa, im lặng đút cho Yến Yến ăn.

Lần đầu tiên cho Yến Yến ăn thực phẩm bổ sung, Vạn Tố Y cũng không dám cho ăn nhiều.

Mạnh Kiều Dịch không ăn gì, đón Yến Yến và bế vào trong lòng, mỉm cười dỗ: Ăn ít thôi, tránh không mẹ con cắn vài miếng đấy.

Em cũng không ăn con bé, chẳng ngon lành gì. Vạn Tố Y mỉm cười, tự gắp thức ăn cho mình, nhìn Mạnh Kiều Dịch bé con, cô gắp thức ăn và đưa đến miệng anh: A? Anh ăn không?

Từ trước tới nay anh chưa từng từ chối thứ Vạn Tố Y đưa cho mình, khóe miệng anh cong lên ghé sát tay Vạn Tố Y.

Về phần chuyện hôm qua, hai người hình như đều không nhắc tới. Vạn Tố Y ngoài mặt không nhắc tới nhưng trong lòng thấy ấm áp dễ chịu, người đàn ông trước mắt này đối xử tốt với cô thế nào, đã sớm không cần nói rõ nữa, cô đều biết cả.

Vạn Tố Y đang ăn cơm, bên ngoài chợt có một tiếng cười nói vọng tới: Tôi không làm phiền các người chứ?

Vạn Tố Y hơi nghiêng đầu và thấy Nhạc Nhất Nhạc đang lấy mũ xuống. Vạn Tố Y có chút sửng sốt, không ngờ Nhạc Nhất Nhạc sẽ đến, bọn họ vừa mới gặp không lâu, không phải Nhạc Nhất Nhạc nói cô ấy bận việc sao? Làm sao lại có thời gian qua đây được?

Sao bạn tới đây? Vạn Tố Y đứng dậy kinh ngạc hỏi Nhạc Nhất Nhạc.

Mình tới kiểm tra trình độ nấu ăn của bạn đấy. Nói xong, Nhạc Nhất Nhạc đã ngồi xuống bên cạnh Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y bật cười, bảo người giúp việc trong nhà chuẩn bị cho Nhạc Nhất Nhạc chén đũa: Bạn nói như vậy, mình lại thấy sợ rồi.

Ở trước mặt đầu bếp lớn Nhạc Nhất Nhạc này, Vạn Tố Y hoàn toàn không dám khoe khoang.

Nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy, Nhạc Nhất Nhạc theo bản năng bật cười, so với Vạn Tố Y, cô ấy thật sự có thể xem là đầu bếp.

Còn tạm được, không kém như trong tưởng tượng của bạn đâu. Cũng không biết Nhạc Nhất Nhạc đói, hay cố ý giữ mặt mũi cho Vạn Tố Y, sau khi nếm thử một miếng, cô ấy khẽ gật đầu nói.

Vạn Tố Y chờ lời đánh giá, nhưng khi nhìn thấy được phản ứng của cô ấy thì hoàn toàn thất bại, xem ra hôm nay cô ấy không phải tới kiểm tra tài nấu nướng của mình.

Nói đi? Rốt cuộc có chuyện gì? Trên mặt Vạn Tố Y bình tĩnh, nhưng trong lời nói đã nhìn thấu mục đích Nhạc Nhất Nhạc tới đây.

Nhạc Nhất Nhạc cắn đũa, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình: Bạn tạm thời đừng nói, mình thật sự có chuyện muốn nhờ bạn... và ngài Mạnh.

Mạnh Kiều Dịch nghe liên quan đến mình thì không khỏi nhướng mày: Tôi à?

Ánh mắt trông cậy của Nhạc Nhất Nhạc khi nhìn Mạnh Kiều Dịch còn nhiều hơn là Vạn Tố Y, lúc này Vạn Tố Y đã hiểu rõ, Nhạc Nhất Nhạc thật sự không phải tới tìm cô, mà là tìm Mạnh Kiều Dịch.

Vạn Tố Y cũng không hỏi Nhạc Nhất Nhạc xem rốt cuộc có chuyện gì, yên lặng chờ cô ấy nói ra. Cô ấy hiếm khi chủ động nhờ cậy một lần vẫn khiến cho cô thấy tò mò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.