Ông Xã Hợp Đồng

Chương 491: Chương 491: Chương 502




Vạn Tố Y vốn đã nghi ngờ, nhưng cô đứng với Mạnh Kiều Dịch không lâu, Giang Mai Hồng đã dẫn chồng của mình đi tới.

Bà Mạnh, tôi muốn giới thiệu cho bà làm quen với một người. Mặc dù ánh mắt Giang Mai Hồng nhìn Vạn Tố Y khách sáo, nhưng đầy vẻ nhiệt tình: Người này chính là ông xã nhà tôi, ông chủ đầu tư Đại Loan.

Chào ngài, không biết nên xưng hô như thế nào? Vạn Tố Y lịch sự chào hỏi, lại có chút xấu hổ.

Cô lúng túng không chỉ vì Giang Mai Hồng không giới thiệu tên họ của người này, còn do ánh mắt người này nhiệt tình không khác gì Giang Mai Hồng.

Tôi là Thi Vi, rất hân hạnh được quen biết cô. Người kia giơ tay về phía Vạn Tố Y và tự giới thiệu.

Vạn Tố Y bắt tay đối phương: Vạn Tố Y.

Thi Vi có quen biết với Mạnh Kiều Dịch nên chỉ khẽ gật đầu chào hỏi.

Tổng giám đốc Mạnh, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể làm phiền anh và bà Mạnh không. Thi Vi nói chuyện còn trực tiếp hơn cả vợ mình, hỏi thăm.

Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng không biết ông ta muốn nói gì.

Mời ngài cứ nói. Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y hỏi.

Thi Vi nói với Mạnh Kiều Dịch, nhưng ánh mắt lại nhìn Vạn Tố Y: Có lẽ anh sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, không biết tôi có thể gặp cha mẹ của bà Mạnh không?

Vạn Tố Y kinh ngạc, không rõ ý của vợ chồng Thi Vi, từ lúc mới gặp, Vạn Tố Y đã cảm thấy hai người này rất kỳ lạ, bây giờ, hai người mở miệng ra lại muốn gặp cha mẹ cô, Vạn Tố Y cảm thấy kỳ lạ không nói ra được, giống như bị người khác can thiệp vào việc đời tư của mình vậy.

Mạnh Kiều Dịch chú ý tới vẻ mặt Vạn Tố Y nên không lập tức đồng ý, dò hỏi: Tổng giám đốc Thi, ý của ngài là?

Lần này, đến lượt Thi Vi và Giang Mai Hồng nhìn nhau.

Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không? Thi vi liếc nhìn xung quanh, hình như không phải quá yên tâm.

Mạnh Kiều Dịch hỏi ý kiến của Vạn Tố Y, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh và khẽ gật đầu.

Một lát sau, bốn người xuất hiện ở trong phòng họp nhỏ bên cạnh phòng tiệc.

Trợ lý của Thi Vi đưa trà lên, Thi Vi lại bảo mọi người trong phòng ra ngoài hết, chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Lúc này, Thi Vi lấy từ trong ví của mình ra một tấm ảnh đưa cho Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y thấy tấm ảnh thì rõ ràng ngẩn người ra.

Vạn Tố Y có thể nhận ra đây là bức ảnh được chụp từ mấy chục năm trước, người phụ nữ trên bức hình không phải là người cô quen biết, nhưng lại có gương mặt giống hệt cô.

Mạnh Kiều Dịch cũng nhíu mày, vẻ mặt Thi Vi rất nghiêm túc, mở miệng nói: Đây là ảnh chụp vợ tôi lúc còn trẻ.

Vạn Tố Y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Mai Hồng, giật mình khi thấy mình trông tương tự với Giang Mai Hồng.

Cho nên, các người là... Vạn Tố Y im lặng một lúc lâu, nhíu mày mở miệng dò hỏi.

Bà Mạnh, không nói gạt cô, chúng tôi là người ở thành phố D, có một cô con gái tầm tuổi giống như cô, trước đây tôi từng gửi nhờ cho đôi vợ chồng ở thành phố D trông giúp, sau đó lại mất liên lạc, hai năm qua tôi có hỏi thăm tin tức nghe nói là đang ở đây, cho nên mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra được. Trong mắt Giang Mai Hồng có phần đau lòng, ánh mắt bà nhìn Vạn Tố Y theo bản năng hi vọng cô là cô con gái mình muốn tìm: Mãi đến hôm qua khi tôi thấy cô, tôi cảm thấy nhất định sẽ không sai được, nhưng... họ không giống, tôi nghĩ vẫn nên gặp cha mẹ của cô một lần, hoặc là tôi nhớ nhầm họ.

Gương mặt Vạn Tố Y trắng bệch, bàn tay vô thức xiết chặt lấy bàn tay Mạnh Kiều Dịch.

Lúc này, Mạnh Kiều Dịch càng nhíu mày chặt, vẻ mặt rất kỳ lạ. Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn gương mặt anh, trái tim bỗng thắt lại, vì sao cô cảm thấy dường như Mạnh Kiều Dịch biết gì đó về chuyện này vậy?

Ông bà Thi, chắc hai người hiểu nhầm rồi. Tôi là con gái ruột của cha mẹ tôi, tôi chỉ trùng hợp giống bà Thi thôi.

Giang Mai Hồng chưa từ bỏ ý định: Bà Mạnh không thể...

Cha Tố Y là họ Thẩm, mẹ họ Vạn, cô ấy theo họ mẹ. Giang Mai Hồng còn chưa nói xong, Mạnh Kiều Dịch đã mở miệng nói trước.

Vạn Tố Y nhíu mày nhìn Mạnh Kiều Dịch, không biết Mạnh Kiều Dịch có ý gì. Trái lại Giang Mai Hồng sửng sốt, thì thào lặp lại: Họ Thẩm...

Tên thì sao? Thi Vi cũng khẩn trương mở miệng.

Thẩm Lập. Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y, trả lời thay cô.

Trên mặt Thi Vi có phần do dự, Giang Mai Hồng lại ôm hi vọng: Có thể, Thẩm Toàn đã sửa tên thì sao?

Bà Mạnh, cô thật sự không thể để cho chúng tôi gặp mặt cha mẹ của cô một lần sao? Giang Mai Hồng tiếp tục nhìn Vạn Tố Y lúc, trên mặt có phần cầu xin.

Lông mày Vạn Tố Y nhíu lại, theo bản năng muốn từ chối, Mạnh Kiều Dịch lại dùng một tay ôm vai cô, ngăn cản: Thật ra, có biện pháp đơn giản hơn.

Vạn Tố Y và Thi Vi, Giang Mai Hồng đồng thời nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch.

Buổi tối, khi ngồi trong xe về nhà, Vạn Tố Y dựa vào thành ghế, trong ánh mắt dường như có rất nhiều lời nói, nhưng lại không nói được câu nào, chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì sao anh lại muốn đưa ra ý kiến giám định người thân? Anh biết, em cùng bọn họ không thể có quan hệ được. Vạn Tố Y mệt mỏi nhìn Mạnh Kiều Dịch nói.

Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y: Vợ chồng tổng giám đốc Thi chỉ có một cô con gái, mấy năm nay đã tìm kiếm rất khổ cực, nếu bọn họ nhận định là em, trước khi có kết quả, bọn họ nhất định sẽ dây dưa mãi, cách tốt nhất để giải quyết chuyện này chính là dùng khoa học nói cho bọn họ biết, em không phải.

Vạn Tố Y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Kiều Dịch, khẽ gật đầu.

Anh nói rất đúng, làm người ta hoàn toàn không tìm ra được sai lầm nào, nhưng... không biết vì sao, cô luôn cảm thấy suy nghĩ của Mạnh Kiều Dịch cũng không đơn giản như vậy.

Giữa cô và Mạnh Kiều Dịch chưa bao giờ lừa gạt nhau, nhưng lần này, bản thân cô cảm thấy giữa mình và Mạnh Kiều Dịch có chút ngăn cách, cảm giác chưa bao giờ có này làm cho Vạn Tố Y thấy không dễ chịu gì. Nhưng Mạnh Kiều Dịch có thể nói rõ ràng như vậy, cô cũng không có cách nào hỏi thêm.

Sau khi về đến nhà, Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu còn chưa đi, bế Yến Yến ra đón bọn họ.

Hôm nay vất vả rồi, nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi. Mạnh Kỳ Nhu ôm Yến Yến, trong ánh mắt nhìn Vạn Tố Y đầy ý cười.

Vạn Tố Y khẽ gật đầu, xoay người nói với Mạnh Kiều Dịch: Em lên tầng thay quần áo trước, anh có muốn đi cùng không?

Được. Trong mắt Mạnh Kiều Dịch ánh lên nụ cười, không khác gì mọi khi.

Vạn Tố Y mỉm cười, hai người một trước một sau đi lên tầng.

Hai người thay xong quần áo liền đi xuống, trong mắt Dương Thục Nghi đầy vẻ thỏa mãn: So với chị và anh rể con, hai con khiến cho mẹ bớt lo hơn!

Mẹ! Đang yên đang lành sao mẹ lại nhắc tới con? Mạnh Kỳ Nhu thấy mình bị coi như ví dụ phản diện thì lập tức mở miệng phản đối.

Dương Thục Nghi trừng mắt với cô ấy: Con đấy, nếu như con thật có thể làm mẹ bớt lo lắng được giống như Kiều Dịch và Tố Y, mẹ có thể nói gì con được chứ?

Mạnh Kỳ Nhu bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu từ lúc nào, mẹ mình bắt đầu không thuyết giáo em trai mà chuyển sang mình vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.