Edit: -BG-
Đường Hiểu Huyên đi làm muộn.
Hơn nửa năm đilàm cô chưa bao giờ đi muộn bở vì cô có một "tài xế" siêu cấp đúng giờ. Nhưng sáng sớm hôm nay khi cô mệt lử suýt chút nữa tắt thở, cầm theo túi xách chạy vào công ty thì cái đồng hồ khổng lồ treo trên tường đã chỉ thời gian là 8h20’.
Cô thở dài thườn thượt, suýt chút nữa cô đã tê liệt ngã xuống khu nghỉ ngơi rồi. Cô không ngờ cô tự mình vất cả chạy tới công ty lại bị trễ tới 20', thật sự quá không công bằng.
Đường Hiểu Huyên vừa nghĩ tới bộ dạng nghiêm mặt của Tô Cầm đang chờ trước cửa phòng làm việc của mình là càng thêm buồn phiền. Cô không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ nhất chị thư ký Tô tiền nhiệm này. Bình thường chỉ cần một ánh mắt bắn tới thôi là cô đã cúi thấp đầu một cách không có tiền đồ rồi.
Đường Hiểu Huyên hít sâu mấy hơi để cho mình hô hấp CHẬM lại. Cô quyết định nhắm mắt tiến lên, sớm muộn cũng phải đối mặt, thôi thì cứ dũng cảm chút vẫn tốt hơn, còn về việc tại sao hôm nay lại đi làm muộn, kể ra rất dài dòng.
Sáng sớm hôm nay cô vẫn thức dậy đánh răng rửa mặt như bình thường rồi ra cửa đợi Thiện Dục Dương lái xe tới đây, ai ngờ đợi năm phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy chiếc xe đúng giờ hàng ngày đâu, cuối cùng cô đành phải gọi cho Thiện Dục Dương, để rồi nhận được một tin không biết là tốt hay xấu.
Lúc điện thoại được kết nối, hình như Thiện Dục Dương đang ở một nơi ồn ào. Anh không hề giải thích, chỉ nói là mình có việc nên cần phải đi trước, bảo cô bắt xe taxi đến công ty. Giọng anh rất qua loa, khiến Đường Hiểu Huyên đầy bụng nghi vấn nhưng không dám hỏi ra miệng, chỉ đành ấp úng đồng ý, sau đó nhận lệnh bắt taxi đi.
Chuyện quan trọng gì mà lại bỏ rơi cô? Đây là lần đầu tiên tình huống như thế này xảy ra, Đường Hiểu Huyên thầm oán giận, nhưng nghĩ đến giấc mơ khiến người ta tim đập chân run tối hôm qua, mặt cô lại đỏ lên, vì vậy cô tự an ủi mình: Thiện Dục Dương không tới đón cô là hay nhất. Sau khi mơ giấc mơ đó, cô thật sự có chút lo lắng khi gặp mặt anh sẽ không thể giấu diếm được.
Thư ký tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Dương là công việc của cô. Kể từ ngày đầu tiên đi làm côđã được Thiện Dục Dương đưa đi đón về. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, Đường Hiểu Huyên thật sự không có cơ hội biết rằng thì ra chen lấn trên xe lại vất vả đến vậy.
Đầu tiên, cô đợi taxi mười phút, nhưng toàn bị người ta dành mất, mắt thấy thời gian cứ trôi qua từng phút, cô đành phải đi tàu điện ngầm. Khi Đường Hiểu Huyên chen lấn vào đám đông người đi làm như một con cá mòi cô đã suýt tắt thở. Đây là lần đầu tiên cô ý thức được rằng mình hạnh phúc đến dường nào. Cô không hề có cảm giác bất mãn, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.
"Đều tại mày, đều tại mày." Đường Hiểu Huyên mắng chửi chính bóng mình soi trong thang máy, "Nói cái gì mà sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa, chả trách luôn bị anh ấy mắng."
Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt khó chịu của Thiện Dục Dương, đã vậy còn phải ứng phó với Tô Cầm là cô đã cảm thấy đây là ‘bi kịch sáng sớm’ rồi, nhưng cô thực sự không ngờ chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đường Hiểu Huyên đi thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cô hít sâu mấy hơi lấy can đảm, làm bộ như cực kỳ vội vàng lao vào nói xin lỗi, không chừng sẽ được tha thứ một cách dễ dàng. Dựa vào ý nghĩ ấy, Đường Hiểu Huyên quyết định biến suy nghĩ thành hành động rất nhanh.
Ầm một tiếng, cô mở toang cửa phòng làm việc của Thiện Dục Dương ra, luôn miệng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, hôm nay em không cố ý đi làm muộn."
Đường Hiểu Huyên vốn tưởng rằng mình phải đối mặt với sự trách móc của Thiện Dục Dương nhưng không ngờ đáp lại cô chỉ có ‘sự yên tĩnh’. Cô ngẩng đầu lên, không thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có một cô gái. Nhìn lướt qua có vẻ cô gái xinh đẹp này như thể vừa trải qua kỳ nghỉ phép từ biển về. Cô ta đứng bên cạnh Thiện Dục Dương, hai người đang thân mật dựa chung một chỗ, động tác mập mờ, từ góc độ Đường Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.
Một khắc kia khiến Đường Hiểu Huyên thẫn thờ, không nghĩ ra đây là tình huống gì.
Đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp, tuy rằng cô ta quay lưng về phái mình khiến Đường Hiểu Huyên không thấy được mặt cô ta, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng yểu điệu và mái tóc xoăn dài được chăm chút, còn cả chiếc váy dài để lộ nửa tấm lưng, là cô đã có thể cảm nhận được đây là một cô gái rất đẹp.
Đường Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn hai người trước mắt mà không biết tiếp theo cô nên làm gì. Cứ giả vờ như không có việc gì đóng cửa lại đi ra ngoài hay cứ ở lại đây? Đúng lúc cô đang do dự thì hai người bịquấy rầy đều quay đầu lại.
Thiện Dục Dương thấy cô xông vào một cách mất hình tượng đã vậy lại còn đứng ngây ngốc tại chỗ, nên người bị quấy rầy là anh sắc mặt không được tốt, "Vội vội vàng vàng làm gì thế?"
"Em…. Em đi làm muộn." Đường Hiểu Huyên thấy mình thật là ngốc, một bụng lời nói thanh minh cho bản thân mà không nói ra được, chỉ có thể trung thực nói ra sự thật, may mắn là sự chậm chạp của cô cũng không hề kéo dài lâu, bởi vì cô gái kia đã xoay người lại.
Khi nhìn rõ mặt cô gái kia Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người. Mặc dù cô biết cô gái này rất xinh đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi giật mình. Gương mặt chín chắn, trang điểm vừa phải, nụ cười hoàn mỹ, phong cách tự nhiên, quả thật như một nữ thần cao không với tới, hơn nữa cô ta còn là. . . . . .
"Tống Vi Lạp." Đường Hiểu Huyên không tự chủ thốt lên cái tên này.
Hiển nhiên cách xưng hô này không đúng lúc. Thiện Dục Dương nhíu mày, "Không được gọi bất lịch sự như vậy."
So với Thiện Dục Dương nghiêm túc, Tống Vi Lạp tỏ rõ mình không hề câu nệ, cười nói một cách thân thiết với cô: "Hiểu Huyên, rất vui vì cô còn nhớ tôi."
Đường Hiểu Huyên yên lặng nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Đường Hiểu Huyên không biết phải hình dung tậm trạng của mình như thế nào. Cô là một người không có trí nhớ tốt, người gặp rồi liền quên ngay – cũng bởi vì chuyện này mà Thiện Dục Dương cực kỳ nghi ngờ trí thông minh của cô. Mặc dù cô gái trước mắt này chỉ gặp mặt bốn lần trong vòng vài năm, hơn thế hơn nửa năm qua cũng không gặp cô ta nhưng cô vẫn không hề quên.
Chỉ vì Tống Vi Lạp từng thích Thiện Dục Dương! Sự nhận thức này khiến cho Đường Hiểu Huyên cực kỳ không vui, hơn thế, nhớ lại hình ảnh vừa rồi - không biết hai người tụ lại làm cái gì – mặt cô càng khó coi hơn.
Thiện Dục Dương nhìn khuôn mặt não nề của cô mà không hiểu gì hết, đành phải đổi chủ đề. "Thư ký Đường, Tống tiểu thư là khách quý tôi mời tới, hai người cũng đã biết nhau." Thiện Dục Dương tăng thêm âm lượng nhắc nhở Đường Hiểu Huyên hoàn cảnh bây giờ. Anh cười nói: "Đúng rồi, sao em lại đến trễ?"
"Em. . . . . . ngủ dậy hơi muộn." Hiển nhiên là người trước mắt vốn không nhớ rõ chuyện ‘cùng nhau đi làm’, điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thầm chua xót trong lòng. Cô lại không muốn biểu hiện ra nên không thể làm gì khác ngoài nói dối.
Thiện Dục Dương hơi nhíu mày. Anh nhận thấy ánh mắt Đường Hiểu Huyên vẫn lưu lại trên người Tống Vi Lạp bên cạnh mình, cũng không hỏi thêm gì nữa, "Được rồi, chúng tôi còn chút chuyện, em giúp tôi sắp xếp tài liệu trên bàn trước."
Sắp xếp tài liệu, sắp xếp lại tài liệu, ai muốn sắp xếp lại tài liệu chứ? Đường Hiểu Huyên muốn chỉnh người trong văn phòng này ngay lập tức. Cô nghĩ một cách đầy oán giận nhưng ý nghĩ ấy của cô chỉ dám thể hiện ở trong lòng mình thôi. Đây là sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa, chả trách luôn bị anh ấy mắng.”
Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt khó chịu của Thiện Dục Dương, đã vậy còn phải ứng phó với Tô Cầm là cô đã cảm thấy đây là ‘bi kịch sáng sớm’ rồi, nhưng cô thật sự không ngờ chuyện vẫn chưa kết th1uc.
Đường Hiểu Huyên đi thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cô hít sâu mấy hơi lấy can đảm, làm bộ như cực kỳ vội vàng lao vào nói xin lỗi, không chừng sẽ được tha thứ một cách dễ dàng. Dựa vào ý nghĩ ấy, Đường Hiểu Huyên quyết định biến suy nghĩ thành hành động rất nhanh.
Ầm một tiếng, cô mở toang cánh cửa phòng làm việc của Thiện Dục Dương ra, luôn miệng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay em không cố ý đi làm muộn.”
Đường Hiểu Huyên vốn tưởng rằng mình phải đối diện với sự trách mốc của Thiện Dục Dương nhưng không ngờ đáp lại cô chỉ có ‘sự yên tĩnh’. Cô ngẩng đầu lên, không thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có một cô gái. Nhìn lướt qua có vẻ cô gái xinh đẹp này như thể vừa trải qua kỳ nghỉ phép từ biển về. Cô ta đứng bên cạnh Thiện Dục Dương, hai người đang thân mật dựa chung một chỗ, động tác mập mờ, từ góc độ Đường Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.
Một khắc kia khiến Đường Hiểu Huyên thẫn thờ, không nghĩ ra đây là tình huống gì.
Đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp, tuy rằng cô ta quay lưng về phía mình khiến Đường Hiểu Huyên không thấy được mặt của cô ta, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng yểu điệu và mái tóc xoăn dài được chăm chút, còn cả chiếc váy dài để lộ nửa tấm lưng, là cô có thể cảm nhận được đây là một cô gái rất đẹp.
Đường Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn hai người trước mắt mà không biết tiếp theo cô nên làm gì. Cứ giả vờ như không có việc gì đóng cửa lại đi ra ngoài hay cứ ở lại đây? Đúng lúc cô đang do dự thì hai người bị quấy rầy đều quay đầu lại.
Thiện Dục Dương thấy cô xông vào một cách mất hình tượng đã vậy còn đứng ngây ngốc tại chỗ, nên người bị quấy rầy là anh sắc mặt không được tốt, “Vội vội vàng vàng làm gì thế?”
“Em….Em đi làm muộn.” Đường Hiểu Huyên thấy mình thật là ngốc, một bụng lời nói thanh minh cho bản thân mà không nói ra được, chì có thể trung thực nói ra sự thật, may mắn là sự chậm chạp của cô cũng không kéo dài lâu, bởi vì cô gái kia đã xoay người lại.
Khi nhìn rõ mặt cô gái kia Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người. Mặc dù cô biết cô gái này rất xinh đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi giật mình. Gương mặt chín chắn, trang điểm vừa phải, nụ cười hoàn mỹ, phong cách tự nhiên, quả thật như một nữ thần cao không thể với tới, hơn nữa cô ta còn là…
“Tống Vi Lạp.” Đường Hiểu Huyên không tự chủ thốt lên cái tên này.
Hiển nhiên cách xưng hô này không đúng lúc. Thiện Dục Dương nhíu mày, “Không được gọi bất lịch sự như vậy.”
So với Thiện Dục Dương nghiêm túc, Tống Vi Lạp tỏ ra mình không hề câu nệ, cưới nói một cách thân thiết với cô. “Hiểu Huyên, rất vui vì cô còn nhớ tôi.”
Đường Hiểu Huyên im lặng nhìn cô gái cinh đẹp trước mắt. Đường Hiểu Huyên không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Cô là một người không có trí nhớ tốt, người gặp rồi liền quên ngay – cũng bởi vì chuyện này mà Thiện Dục Dương cực kỳ nghi ngờ trí thông minh của cô. Mặc dù cô gái trước mắt này chỉ gặp mặt bốn lần trong vòng vài năm, hơn thế tong nửa năm qua cũng không gặp cô ta nhưng cô vẫn không hề quên.
Chỉ vì Tống Vi Lạp từng thích Thiện Dục Dương! Sự nhận thức này khiến cho Đuoờng Hiểu Huyên cực kỳ không vui, hơn thế, nhớ lại hình ảnh vừa rồi – không biết hai người tụ lại làm cái gì – mặt cô càng khó coi hơn.
Thiện Dục Dương nhìn khuôn mặt não nề của cô mà không hiểu gì hết, đành phải đổi chủ đề.
“Thư ký Đường, Tống tiểu thư là khách quý tôi mời tới, hai người cũng đã biết nhau.” Thiện Dục Dương tăng thêm âm lượng nhắc nhở Đường Hiểu Huyên hoàn cảnh bây giờ. Anh cười nói: “Đúng rồi, sao em lại đến trễ!”
“Em…. Ngủ dậy hơi muộn.” Hiển nhiên người trước mắt không nhớ rõ chuyện ‘cùng nhau đi làm’, điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thầm chua xót trong lòng. Cô lại không muốn biểu hiện ra nên không thể làm gì khác hơn ngoài nói dối.
Thiện Dục Dương hơi nhíu mày. Anh nhận thấy ánh mắt Đường Hiểu Huyên vẫn lưu lại trên người Tống Vi Lạp bên cạnh mình, cũng không hỏi thêm gì nữa, “Được rồi, chúng tôi còn chút chuyện, em giúp tôi sắp xếp tài liệu trên bàn trước.”
Sắp xếp tài liệu, sắp xếp tài liệu, ai muốn sắp xếp lại tài liệu chứ? Đường Hiểu Huyên muốn chỉnh người trong văn phòng này ngay lập tức. Cô nghĩ một cách đầy oán giận nhưng ý nghĩ ấy của cô chỉ dám thể hiện ở trong lòng mình thôi. Đây là công ty không phải ở nhà, Thiện Dục Dương sẽ không thể nuông chìu sự bướng bỉnh của cô được, cho nên cuối cùng cô đành phải khuất phục,vội vàng ngoan ngoãn đi sắp xếp tài liệu.
Đường Hiểu Huyên sắp xếp tài liệu một cách không tập trung, tất cả sự quan tâm cảu cô đếu đặt hết vào hai người đang nói chuyện với nhau ở trong phòng kia.
“Vi Lạp, cám ơn món quà của cô, tôi rất thích.” Thiện Dục Dương nhìn thoáng qua cái nơ mới đeo vừa được tháo xuống, cười nói với cô gái trước mặt.
“Thích là tốt rồi.” Tống Vi Lạp từ đầu tới cuối rất ít nói chuyện rốt cuộc cũng mở miệng. Ánh mắt cô xẹt qua cô gái đang nghe lén bên cạnh, trong mắt có thêm tia lạnh, giọng điệu lúc nói chuyện càng thêm thân mật, “Lúc đi ngang qua quầy chuyên doanh* thấy cái này, cảm thấy màu sắc rất thích hợp với anh, nên mua nó làm quà tặng gặp mặt, hi vọng anh sẽ thích.” (*quầy chuyên bán các loại hàng hóa)
“Tôi rất thích.” Thiện Dục Dương mặt không biến sắc cười. Anh đổi chủ đề, “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi trao đổi với cô torng điện thoại thế nào rồi?”
“Lần trước?” Mỉm cười khéo léo, Tống Vi Lạp nhíu mày, “Anh nói đến…”
“Là kế hoạch hợp tác mà tôi đã nói. Tôi tin rằng cô đã xem qua tập tài liệu kia, nếu như chúng ta hợp tác thì đối với hai bên đều có lợi.” Nói tới công việc, nụ cười trên mặt Thiện Dục Dương thận trọng hơn một chút.
“Nhưng tôi vẫn chưa xem xét kỹ.” Tống Vi Lạp nhíu mày, “Anh cũng biết đấy, thật ra dự án này có rất nhiều công ty đến tìm chúng tôi trình bày. Mà thực lực của công ty các anh mọi người quá rõ ràng, cho nên cho dù lần này hông hợp tác thành công thì sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác khác.”
Ngón tay thon dài của Tống Vi Lạp xoắn lọn tóc rủ xuống, cười tao nhã, “Được rồi, không đề cập tới vấn đề này nữa. Tôi mới đi họp từ nước ngoài về lại đi nghe mấy chuyện trên thương trường này cảm thấy rất buồn chán. Tôi còn chưa cám ơn anh hôm nay đã ra sân bay đón tôi. Ai biết được trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải tìm người giúp một tay, lúc ấy thấy danh thiếp của anh nên không cần suy nghĩ nhấc điện thoại lên gọi cho anh, may mà có anh đến đón.”
Thiện Dục Dương cũng rất kinh ngạc nhớ lại cuộc điện thoại vào sáng sớm hôm nay, nhưng anh che dấu cảm xúc của mình rất tốt “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Nhìn anh ung dung như vậy, Tống Vi Lạp xinh đẹp liền hé miệng cười, “Anh thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng tôi rất cảm động, không ngờ anh thực sự sẽ đến. Dục Dương, anh vẫn luôn biết quan tâm chăm sóc người khác.” Tống Vi Lạp đột nhiên cảm khái, đưa mắt nhìn Thiện Dục Dương, trong ánh mắt toát ra sự thâm tình khôn cùng.
Đường Hiểu Huyên đưa lưng về phía hai người cho nên cô không nhìn thấy nụ cười đó. Nếu như cô thấy nụ cười bây giờ của Tống Vi Lạp, nhất định cô sẽ dùng hai từ “quyến rũ” để hình dung, hơn thế còn muốn đấm vào mặt cô ta.
Thiện Dục Dương không ngờ Tống Vi Lạp sẽ nói như vậy. Anh cười cười không nói gì.
Tống Vi lạp nhướng mắt, cưới liếc mắt nhìn Thiện Dục Dương, “Đúng rồi, anh cũng biết đấy tôi ngịa nhất là phiền hà người khác, anh đã giúp tôi nên tôi cũng sẽ giúp anh một lần.”
Tống Vi lạp đột nhiên hạ thấp giọng, từ trong túi sách cảu mình rút ra một tấm thiệp mời đặt trên bàn. Cô ngưng mắt nhìn Thiện Dục Dương, dịu dàng cười nói: “Trên thực tế cha tôi đã quyết định hợp tác với người kah1c, nhưng tôi vẫn nghiêng về phía anh hơn, bởi vì tôi rất hoài niệm khoản thời gian hai chúng ta kề vai chiến đấu vì một dự án thiết kế. Đây là thiệp mời chúc mừng tròn một năm của tập đoàn chúng tôi, nếu anh có thể đến, tôi tin chắc rằng cha tôi sẽ cực kỳ vui mừng, đến lúc đó anh nên tận dụng cơ hội, tôi cũng sẽ giúp anh, như vậy chuyện hợp tác hẳn không thành vần đề.”
Thiện Dục Dương không ngờ cô ta sẽ nói ra mấy câu này, biểu hiện trên mặt hơi thay đổi, cuối cùng vẫn mỉm cười nói” “tôi sẽ đến.”
Tiệc rượu chúc mừng tròn năm cảu tập đoàn Tống thị đdiễn ra vào cuối tuần. Mới sáng sớm Đường Hiểu Huyên đã bị Thiện Dục Dương lôi từ trên giường dậy để đi dự tiệc là cô đã mất hứng rồi.
“Em không muốn đi.” Đường Hiểu Huyên mặt bộ đồ ngủ dễ thương mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, “Em muốn ngủ. Em rất buồn ngủ.” thiện Dục Dương nhìn bộ dạng lôi thôi của nha đầu trước mặt một cách bất đắc dĩ, “Em là thư ký của anh, em có trách nhiệm tham gia tiệc rượu cùng anh.”
“Nhưng hôm nay là ngày Chủ Nhật, không phải ngày làm việc.”
“Đường Hiểu Huyên!” Thiện Dục Dương nhìn bộ dạng uể oải của cô mà dở khóc dở cười, “Xưa nay bất kể là anh làm cái gì em đều muốn đi theo me, giờ lại sao vậy? Sao không muốn đi cùng?”
Trả lời anh là sự im lặng. Một lát sau Đường Hiểu Huyên đột nhiên nói: “Em không muốn gặp cô ta.”
Thiện Dục Dương không ngờ cô sẽ trực tiếp nói ra khỏi miệng như thế nên hơi nghẹn họng, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, “Em không thích Tống Vi lạp?”
“Không thích.”
“Đây là công việc chứ không phải chuyện trẻ con.” Thiện Dục Dương bất đắc dĩ.
“Em không thích cô ta.” Đường Hiểu Huyên rất kiên trì.
Nói đến quan hệ giữa cô và Tống Vi Lạp thì phải kể đến thời Thiện Dục Dương còn học đại học. Lúc ấy Tống Vi lạp là bạn học của Thiện dục Dương, mà Đường Hiểu Dương chính là người hầu nhỏ bé nổi tiếng trong cả trường của anh. Kể ra thì hai người các cô hiếm khi cùng xuất hiện nhưng giữ hai người có một điểm chung khiến các cô không ngừng dây dưa, điểm chung ấy chính là: trong lòng các cô đều thích Thiện Dục Dương. Cho nên lần đầu tiên Đường Hiểu Huyên gặp cô gái kia là đã không thích cô ta rồi.
“Em thật sự hông đi?” Thiện Dục Dương biết nha đầu ngốc này thích mềm không thích cứng, “Ừm” một tiếng, làm bộ như chẳng hề để ý nói: “Vậy anh đi một mình.”
Đường Hiểu Huyên nghe anh nói vậy liền nghĩ đến cảnh tượng sau khi anh gặp mặt Tống Vi Lạp, không biết cô ta lại muốn làm chuyện mờ ám gì, thì lập tức trở nên nóng nảy, “Tại sao phải tham dự tiệc rượu của cô ta?”
Đường Hiểu Huyên thấy anh im lặng trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất lớn mật, gần như không có thời gian suy nghĩ có nên hỏi hay không, cô đã tức giận nói ra, “Anh thích cô ta à?”
Thiện Dục Dương bị chất vấn trực tiếp như thế khiến anh đứng hình, cau mày nói: “Em nghĩ lung tung cái gì thế? Anh tham gia tiệc rượu là để làm ăn buôn bán, chứ không hề phức tạp như em nghĩ. Lại nói, chuyện trên thương trường em vốn không hiểu, không cần hỏi nhiều vậy làm gì. Em học được bản lĩnh bát quái này từ đâu vậy? Làm việc không ra sao, học cái này sao nhanh vậy?”
“Cô ta thích anh! Em không thích cô ta, không thích có người cướp mất người trong lòng em.” Đường Hiểu Huyên không lấy được đáp án vừa ý lại bị người ta phản tương nhất quân, liền tức giận lẩm bẩm.
Lại một lần nữa nghe thấy câu ‘thích’ được nói một cách trực tiếp, nét mặt Thiện Dục Dương đột nhiên trở nên lúng túng, có chút thẹn quá hóa giận.
“Đường Hiểu Huyên, em câm miệng cho anh, xuống giường!”
“Không đi!” Cô giận dỗi.
“Không đi thật hả? Một, hai, ba…”
Thiện Dục Dương vừa đếm đến ba, Đường Hiểu Huyên từ trên giường nhảy bật dậy, “Em đi em đi, em đi là được chứ gì.”
Đường Hiểu Huyên thay quần áo một các lơ đãng. Cô có chút buồn bực, mỗi lần nhìn thấy Tống Vi Lạp là y rằng không có chuyện gì tốt, ai biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi cô ghét nhất kiểu tiệc rượu này, không những nhàm chán mà còn cực kỳ ngột ngạt.
Mặc dù vậy Đường Hiểu Huyên vẫn quyết định đi. Cô cầm thiệp mời tiến vào trong hội trường. Đường Hiểu Huyên không yên lòng đi bên cạnh Thiện Dục Dương, nhìn người đàn ông này xã giao một cách thuận lợi suôn sẻ mà thầm thở dài.
Cũng may là tiệc rượu đã diễn ra được một nửa nhưng Tống Vi Lạp vẫn chưa xuất hiện bên cạnh Thiện Dục Dương. Điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không ngờ khi cô nhà vệ sinh lại cùng người phụ nữ này gặp mặt tại đây.
Đường Hiểu Huyên không hề để ý sửa sang lại tóc, lúc đi xuống lầu lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất đang đứng ở khúc cua không xa.
"Chị. . . . . . Chị ở đây làm gì?" Nếu như Đường Hiểu Huyên đủ thông minh thì nên rời khỏi đó ngay lập tức chứ không nên để ý đến Tống Vi Lạp. Đáng tiếc khi cô nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của cô ta đã không nhịn được mà mở miệng.
Tống Vi Lạp cười đến bí hiểm, từ trên khay người bồi bàn đi qua cầm một ly rượu lên uống một hớp, cười nói, "Chờ cô."
Trên mặt Đường Hiểu Huyên không có biểu cảm gì, liếc xéo cô ta một cái nói, "Giữa tôi và chị không có gì để nói hết, chị chờ tôi làm gì?"
Tống Vi Lạp không tỏ vẻ gì trước thái độ không thân thiện của cô. Cô ta chỉ hé miệng cười cười, "Tôi không ngờ Dục Dương lại dẫn cô đi."
"Liên quan gì tới chị?" Đường Hiểu Huyên đáp lại không chút ý tốt.
Đợi đến khi bốn phía không có ai, nụ cười trên mặt Tống Vi Lạp từ từ biến mất, cô ta bắt đầu quan sát trên dưới Đường Hiểu Huyên một cách soi mới, chê cười ra mặt, "Bộ trang phục này của cô rất đẹp, có phải Dục Dương đi mua với cô không? Có điều cô mặc nó lên nhìn không đẹp chút nào, như búp bê vậy, không có lấy một chút hương vị phụ nữ. Nhưng tôi nghĩ cũng phải thôi, cô chính là búp bê mà, từ nhỏ đến lớn được cả nhà nuôi nấng như bảo bối, chưa từng gặp phải sóng to gió lớn, không phải búp bê thì là cái gì?"
Nghe lời nói hết sức khó nghe như vậy, Đường Hiểu Huyên chỉ muốn quăng cô ta vào một xó nào đó.
"Đường Hiểu Huyên, tôi ghét cô." Tống Vi Lạp cười nói: "Từ lâu tôi cũng đã biết rằng cô không yêu thích gì tôi. Tôi thật sự không hiểu cô tốt ở chỗ nào, suốt ngày õng ẹo cần người dỗ dành, hơi khó khăn một tý là không chịu được, tính tình thì trẻ con, kiêu căng. Những từ này quả thật là vì cô mà có. Còn cả Thiện Dục Dương nữa, cô dựa vào đâu mà đi thích anh ấy? Cô có tư cách gì? Anh ấy ưu tú như vậy, là người con trai duy nhất trong trường học tôi nhìn lọt mắt, nhưng hằng ngày anh ấy chỉ để ý đến tiểu nha đầu cô. Cô biết không? Tôi rất thích anh ấy, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể khiến tôi khuất phục. Tôi vẫn luôn cố gắng vì anh ấy, chỉ để có thể xứng với anh, nhưng cô thì sao? Mở miệng ra là ‘anh Dục Dương’, đã vậy còn muốn giữ chặt anh ấy ở bên cạnh. Cô dựa vào cái gì?"
Đường Hiểu Huyên bị tuyên bố bá đạo như vậy là làm cho giận sôi máu, cô nổi đóa, "Tôi đã nói rồi, liên quan gì đến chị? Anh Dục Dương không thích chị, dù chị có làm gì đi chăng nữa thì cũng uổng phí mà thôi."
"Tất nhiên là có liên quan đến tôi rồi, bởi vì lời cô nói không nhất định là đúng. Chỉ cần cô rời khỏi anh ấy thì anh ấy chính là của tôi và không ai có thể cướp đi được." Tống Vi Lạp kiêu ngạo không hề do dự nói ra
"Chị đừng có mơ!" Đường Hiểu Huyên rất tức giận nhớ lại cái tết trước kia, "Chị tưởng rằng tôi không biết gì à? Lúc đó chị mượn cớ hợp tác với anh Dục Dương, sử dụng điện thoại của anh ấy gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi đến rừng cây sau trường học chờ anh ấy, hại tôi đợi đến nửa đêm nên bị bệnh. Chị còn lén lút dể người khác chèn ép tôi nữa. Chị cho rằng tôi không biết những chuyện chị đã làm à? Tôi không nói vì không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh Dục Dương thôi, chị…. Chị đừng quá kiêu ngạo."
Nghe thấy mấy câu này, Tống Vi Lạp lập tức đổi sắc mặt, nhưng nghĩ lại năm đó Đường Hiểu Huyên không nói ra chuyện này thì lại trở nên thản nhiên, "Đúng thì sao? Bây giờ cô có nói ra liệu còn có người tin cô không?"
Lần đầu tiên Đường Hiểu Huyên chứng kiến hành động hèn hạ một cách công khai như vậy. Cô mở to hai mắt, "Tôi thực sự rất ghét chị! Còn khuya anh Dục Dương mới thích loại phụ nữ mưu mô như chị."
Ánh mắt chợt lóe, Tống Vi Lạp thấy có người gần tới đây, cô ta lạnh lùng cười, "Hãy đợi đấy."
Dưới loại ánh mắt ấy Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy cả người lạnh cóng. Cô không biết người phụ nữ điên kia sẽ làm gì, cô chỉ muốn tránh đi thật nhanh, nên nghiêng người muốn rời đi. Nhưng cô lại không nghĩ rằng Tống Vi Lạp đột nhiên quăng cái ly xuống đất, khiến mảnh thủy tinh văng đầy trên sàn.
"Chị làm gì vậy?" Động tác bất ngờ này dọa Đường Hiểu Huyên giật mình, cô còn chưa nói hết câu, đã thấy Tống Vi Lạp dùng gót nhọn của đôi giầy cao gót dẫm lên chân mình. Sự đau đớn bất ngờ khiến cô suýt chút nữa thét chói tai, theo bản năng đẩy người phụ nữ đang đến gần cô.
"Á!" Một tiếng bén nhọn vang lên, Tống Vi Lạp bị đẩy ngã trên mặt đất, bàn tay đụng phải những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, máu tươi lập tức trào ra.
Tiếng kêu đột ngột như vậy không phù hợp với bầu không khí hài hòa của tiệc rượu lắm, càng ngày càng nhiều người xúm lại xem. Lúc người bồi bàn đỡ Tống Vi Lạp đang bị tương ở tay dậy, hỏi thăm cô ta, Đường Hiểu Huyên liền trở nên luống cuống. Cô chưa từng nghĩ muốn Tống Vi Lạp bị thương, nếu như không phải là Tống Vi Lạp đạp cô, cô là sẽ không đẩy cô ta ra.
Đường Hiểu Huyên bị vây xung quanh, đối mặt với những người chỉ chăm chăm để ý đến bàn tay đẫm máu của Tống Vi Lạp, chỉ biết nghiêng đầu kinh hoàng bóng dáng của Thiện Dục Dương ở bốn phía, bởi cô biết cho dù bất cứ lúc nào cô gặp phải thời khắc nguy hiểm anh Dục Dương đều ở đây.
Quả nhiên, Thiện Dục Dương vẫn đang xã giao khi thấy tình hình bên này cũng tiến lại.
Để ý đến chuyện ngoài ý muốn bên này, trong lòng Thiện Dục Dương có chút lo lắng nên đi tới xem một chút. Quả nhiên là Đường Hiểu Huyên đứng trong đám đông, trên sàn nhà còn có vết máu loang lổ.
Lúc Thiện Dục Dương thấy có máu con ngươi nhanh chóng híp lại. Anh không suy nghĩ nhiều, chỉ kéo Đường Hiểu Huyên đến bên cạnh kiểm tra, xác nhận cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, "Sao vậy?"
Đường Hiểu Huyên không biết nên giải thích tình hình trước mắt như thế nào, cô lắp bắp nói: "Em không cố ý đẩy cô ta ra, đau lắm. . . . . ."
Không đợi cô nói xong, Tống Vi Lạp đẩy người bồi bàn muốn băng bó cho cô ta ra, hai mắt rưng rưng đi đến cạnh họ, "Dục Dương, không có gì, chỉ chút xíu hiểu lầm thôi, Hiểu Huyên đẩy tôi một cái, kết quả ly rượu bể nên làm cánh tay bị thương, không sao hết."
Đường Hiểu Huyên nghe thấy Tống Vi Lạp nói như vậy liền nổi giận. Rõ ràng là chính cô ta đập bể ly rượu, đã vậy lại còn dùng giày cao gót dẵm lên chân cô, tại sao giờ lại nói như vậy?
"Chị nói dối!" Đường Hiểu Huyên tức giận đến đỏ bừng mặt. Cô phản bác.
"Tôi không trách cô đâu, Hiểu Huyên." Tống Vi Lạp hai mắt rưng rưng, miệng mở lớn để thở do quá đau.
"Chị không có tư cách trách tôi, chị. . . . . . chị thật là hiểm độc." Đường Hiểu Huyên giận đến tím gan, nghiêng đầu nhìn về phía Thiện Dục Dương muốn nói rõ ràng, nhưng không nghĩ rằng đối phương hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
"Hiểu Huyên, mau xin lỗi đi."
Lúc nghe được câu nói này Đường Hiểu Huyên không dám tin trợn tròn hai mắt. Chân bị giày cao gót đạp lên vừa đau vừa rát, khiến chân cô không chịu được mà run lên, may là cô mặc quần dài nên mới có thể che giấu sự run rẩy. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là sự đau đớn nhất, câu nói kia càng làm cho Đường Hiểu Huyên cảm nhận được cái lạnh thấu xương hơn so với thân thể đau đớn.
Không biết do chân đau hay là tim lạnh, giọng nói của Đường Hiểu Huyên có chút run rẩy, "Không phải lỗi của em, không phải do em làm."
Càng ngày người đến càng nhiều, hiển nhiên tình huống đã không dễ giải quyết. Đường Hiểu Huyên không biết mình nên giải thích như thế nào mới có thể làm rõ ràng những chuyện này. Cô chỉ biết nhìn Thiện Dục Dương một cách kinh hoàng.
Nét mặt kia như thể đứa bé bị kinh sợ, Thiện Dục Dương cảm thấy đáy lòng hơi nhói, câu tiếp theo giọng đã dịu hơn rất nhiều. Anh xoay người nhìn về phía Tống Vi Lạp nói, "Tống tiểu thư, là do thư ký của tôi không cẩn thận, tôi thay mặt cô ấy nhận lỗi với cô."
Tống Vi Lạp vẫn từ chối sự giúp đỡ từ người khác, ngẩng đầu lên nước mắt ròng ròng, "Dục Dương, anh không phải xin lỗi, thật ra thì em biết tại sao Hiểu Huyên không thích em. Tất cả mọi người đều biết tình cảm sâu đậm giữa hai người, trước kia quả thật em cũng cực kỳ thích anh, nhưng thích một người thì có gì sai trái, không phải ư? Hôm nay chuyện thành ra như vậy, em cũng không muốn tiếp tục che giấu tình cảm của mình với anh nữa, nhưng em thề kể từ khi em biết rõ tình cảm giữa hai ngươi, em chưa từng có suy nghĩ gì khác. Em chỉ muốn trở thành bạn anh, nhưng em không ngờ Hiểu Huyên không thích em đến như vậy, lại làm chuyện này. . . . . ."
"Tống tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Giữa tôi và thư ký Đường không có gì cả. Cô bị thương tất nhiên tôi phải thay mặt cô ấy xin lỗi cô." Thiện Dục Dương cắt đứt lời chưa nói xong của Tống Vi Lạp, thậm chí anh còn không nhìn Đường Hiểu Huyên, chỉ bình tĩnh nói: "Nếu như cô cần đến bệnh viện băng bó, tôi cũng có thể tự mình đưa cô đi"
"Dục Dương. . . . . ." Tống Vi Lạp buồn bã khóc thút thít, "Anh thừa biết trong lòng em không hề tức giận chuyện này. Em chỉ buồn cho chính mình thôi, cho dù em thích anh đến cỡ nào nhưng vẫn chưa bào giờ nghĩ đến sẽ đoạt lấy anh, nhưng lại bị người ta đối xử như thế này."
Trong hoàn cảnh như vậy, một cô gái nói ra những lời như thế tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Nhìn ánh mắt chế giễu của của mọi người, Thiện Dục Dương nhíu chặt mày, nhưng vẫn không hề thể hiện sự mất kiên nhẫn của mình ra, "Cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng mong chuyện này sẽ kết thúc tại đây, tôi thay mặt Hiểu Huyên xin lỗi cô."
"Được rồi, anh muốn sao em cũng nghe lời anh, em nhận lời xin lỗi này." Tống Vi Lạp khóc đỏ hai mắt. Cô ta cúi đầu che giấu sự hài lòng nới đáy mắt mình, "Hiểu Huyên, tôi không trách cô."
Thiện Dục Dương thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Đường Hiểu Huyên bên cạnh, cảm thấy có chút xấu hổ dưới ánh mắt của cô.
Anh tin Đường Hiểu Huyên, nhưng chuyện càng ầm ỹ sẽ càng khó giải quyết, Đường Hiểu Huyên có thể bướng bỉnh nhưng anh thì không thể. Anh thu hồi sự đau lòng của chính mình, nói mà không có biểu cảm gì: "Hiểu Huyên, mau xin lỗi đi."
Ngoài dự đoán của anh, Đường Hiểu Huyên không nói gì, chỉ dùng mắt lạnh xem vở tuồng thú vị tự biên tự diễn của Tống Vi Lạp: đôi mắt mông lung đẫm lệ, bàn tay bị thương vẫn còn đang nhỏ máu, vẻ mặt uất ức. Cô nhìn người phụ nữ trước mắt này mà không sao có thể liên hệ với Tống Vi Lạp – người mới vừa gây sự với cô.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, Đường Hiểu Huyên nhất định sẽ cảm thấy cô nhầm rồi, trên thực tế những người ở đây cũng đều nghĩ như vậy, ánh mắt họ đều dè chừng cô còn có cả sự trách cứ và không ủng hộ. Cô biết mình nên nghe theo Thiện Dục Dương, nhưng lòng cô lại không ủng hộ ý nghĩ này.
Nghĩ đến câu "Giữa tôi và thư ký Đường không có gì cả" vừa rồi của anh, lòng cô đau đớn vô cùng, hít thở không thông.
"Em không làm gì sai!" Đáy lòng Đường Hiểu Huyên dâng lên sự tức giận mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên cô quát người khác. Cô biết mình làm như vậy sẽ chỉ làm mọi chuyện rắc rối hơn, nhưng bị nói xấu một cách oan ức khiến cô không thể dùng lý trí để quyết định.
"Em không định làm chị ta bị thương, là tự chị ta đập vỡ cái ly rồi sau đó đạp lên chân em nên em mới bất cẩn đẩy ngã chị ta." Đường Hiểu Huyên không để ý ánh mắt của những người xung quanh, cô chỉ nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, "Anh Dục Dương, em không làm gì sai cả!"
"Đường Hiểu Huyên!" Thiện Dục Dương lớn tiếng gọi tên cô. Anh cau mày nghĩ nha đầu này sao vậy, chẳng lẽ không nhận ra anh đang giải vây giúp cô à?
Đường Hiểu Huyên bị gọi cả họ lẫn tên đã tỉnh táo lại. Từ đầu tới giờ cô vẫn giữ khuôn mặt cười châm biếm không chút thay đổi, có điều cô vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, "Giữa chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thật sao? Anh thực sự không tin tưởng em sao?"
Hai câu hỏi sắc bén nhưng trả lời cô chỉ có sự im lặng. Thiện Dục Dương yên lặng, ánh mắt tối tăm đến khiến người ta không nhìn ra được tâm trạng của anh.
Giây phút ấy Đường Hiểu Huyên cảm thấy tim cô có thứ gì đó vỡ nát, âm thanh rất lớn. Cô có thể không cần quan tâm sự hoài nghi của bất kỳ ai, nhưng Thiện Dục Dương thì không được, bởi vì anh là Thiện Dục Dương, là người đã nói sẽ trở thành người đàn ông luôn bảo vệ cô. Nhưng vào lúc cô cần được tin tưởng nhất, vào lúc cô cần được bảo vệ nhất thì anh Dục Dương của cô chỉ giữ im lặng.
Thì ra cô thực sự không quan trọng đến vậy. Người đàn ông luôn đứng về phía cô trong quá khứ đã không còn.
Đường Hiểu Huyên không khóc mà chỉ im lặng thật lâu. Cô ngẩng đầu lên cắn mạnh môi dưới, kìm nén nước mắt muốn trào ra. Cô chuyển ánh mắt về hướng Tống Vi Lạp, "Xin lỗi." Sau đó tấp tểnh xoay người rời đi.
Đường Hiểu Huyên nghĩ, giây phút cô tỉnh táo nhất là giây phút khó trải qua nhất. Có vài thứ đã thay đổi không rõ ràng nhưng cô đã nhìn thấy rõ rồi.
Một tiếng "Xin lỗi" kia chấm dứt vở kịch khôi hài này. Không bao lâu sau tất cả mọi người sẽ quên chuyện đã xảy ra hôm nay. Chỉ là một vở kịch, nhưng Thiện Dục Dương nhớ lại lúc Đường Hiểu Huyên gần đi không hề nhìn anh lấy một lần, trong lòng đột nhiên có chút trống trải. Anh đã làm tổn thương Đường Hiểu Huyên sao?
Đám người dần dần tản đi, Tống Vi Lạp cũng ngưng khóc, cầm khăn giấy ướt lau nước mắt mình. Cô ta đi tới trước mặt Thiện Dục Dương, "Dục Dương, anh đừng trách Hiểu Huyên, cô ấy còn nhỏ, chúng ta không nên. . . . . ."
"Tôi không hề trách cô ấy." Vốn Thiện Dục Dương vẫn đang trong cơn hoảng hốt, bị Tống Vi Lạp gọi tỉnh, tỉnh rồi lại nhìn thấy cô gái trước mắt, biểu hiện trên mặt anh lạnh xuống chỉ trong nháy mắt, "Tống tiểu thư sai rồi, tôi tin tưởng Hiểu Huyên, có điều đây là tiệc rượu của nhà họ Tống, tôi không thể để cho chủ nhân của nó gặp chuyện khó xử. Nhưng lần sau không thể làm theo lệ này nữa."
Ánh mắt kia quá mức lạnh lùng, Tống Vi Lạp lạnh run một cái, không thốt lên được câu nào.
Thiện Dục Dương xoay người rời đi không hề do dự, nhưng dường như nhớ tới điều gì nên ngừng lại, "Tống tiểu thư, về dự án hợp tác chúng ta thương lượng lần trước, vừa rồi tôi đã trao đổi với cha cô, chỉ chốc lát đã đạt được nhận thức chung ban đầu, nhưng bây giờ tôi thấy hay là ngừng hẳn đi, hi vọng cô có thể tìm được người hợp tác tốt hơn."
Thiện Dục Dương quẳng lại một câu nói như vậy, không hề do dự xoay người rời đi, trong mắt của anh tất cả chỉ còn sự bi thương, ánh mắt tuyệt vọng lúc rời đi của Đường Hiểu Huyên mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thiện Dục Dương đột nhiên khó chịu, không cần suy nghĩ nhiều liền sải bước đuổi theo ra ngoài cửa. Tiếc rằng khi anh ra đến ngoài đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, chỉ còn dòng người qua lại vội vã.