Thiện Dục Dương vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thư ký thay thế tạm thời trước mắt, "Đây là cái gì? Cô sắp xếp tài liệu kiểu này cho tôi xem à? Cô nghĩ tôi xem có hiểu được không? Đi làm lại tập khác ngay cho tôi."
"Nhưng lúc đó anh nói không phải chính là thế này sao ạ?" Thư ký tạm thời vẫn cố giải thích.
Nghe được phản bác tâm trạng của Thiện Dục Dương càng rối loạn hơn, anh cau mày nói: "Làm lại tập khác, đi đi!"
"Dạ, tổng giám đốc, tôi sẽ lập tức đi làm ngay." Giọng điệu của anh hết sức không kiên nhẫn, dù là kẻ ngu cũng biết cứ tiếp tục giải thích thì chỉ có thể thảm hại hơn. Cô gái được cất nhắc lên tầng cao nhất làm bí thư tạm thời rất hoảng sợ nhìn Thiện Dục Dương đang kìm nén cơn giận, cô không ngừng gật đầu đồng ý.
Mấy ngày trước khi được thông báo làm thư ký tạm thời một thời gian, cô còn rất vui sướng, dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người đi tới nơi này nhận chức. Vốn tưởng rằng đây biểu hiện cho một cơ hội tốt, nhưng ai đó nói cho cô biết người trước mắt này có thực sự là giám đốc Thiện xưa nay không biết nổi giận của công ty họ không? Cô còn nhớ rõ trước kia trong công ty vẫn truyền miệng lời đồn ‘tổng giám đốc tuyệt đối không bao giờ nổi giận’ mà, rốt cuộc là kẻ nào nói vậy vậy? Rõ ràng người trước mắt này dễ dàng nổi giận như khủng long bạo chúa ấy.
Cô thư ký nhỏ vẻ mặt đưa đám, nhanh chóng trốn khỏi vùng đất nguy hiểm. Cô thầm cầu nguyện cho cuộc điện thoại khóc lóc kể lể sáng sớm nay của mình có hiệu quả, để chủ nhân thực sự mau mau trở lại, còn cô cứ về với vị trí cũ thì hơn.
Thiện Dục Dương nhìn thư ký đi ra ngoài một cách dè dặt, chân mày vẫn nhíu chặt mới dãn ra được một chút.
Dốt đến mức này! Không biết quản lý chọn người cái kiểu gì, còn nói cái gì mà thông minh nhanh nhẹn, anh thấy là ‘dốt hết chỗ nói mới đúng’, ngay cả Đường Hiểu Huyên làm còn tốt hơn cô ta gấp trăm lần được cũng so với cô tốt gấp trăm lần. . . . . . Đột nhiên cái tên này xuất hiện trong đầu Thiện Dục Dương khiến chân mày vừa giãn ra của anh lại nhíu chặt lại, giận dữ mắng một câu.
Nghe được câu kia mắng, chiếc Laptop trước mặt anh đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ. Giọng nói của bạn tốt Chu Cẩn truyền tới, "Tâm trạng tồi tệ vậy, ai đã đắc tội với cậu thế?"
Lúc này Thiện Dục Dương mới phát hiện ra hai người đang chat webcam, vẫn chưa đóng cửa sổ, anh cảm thấy như bị người khác theo dõi nên tức giận, "Sao cậu vẫn còn ở đây? Không phải đã bàn xong chuyện hợp tác rồi sao?"
"Chuyện hợp tác bàn xong rồi, nhưng còn có chuyện khác mà, ví dụ như ‘t8m chuyện’." Hình ảnh đầu bên kia: Chu Cẩn khoanh hai tay trước ngực, cười đến mặt sung sướng. Anh ta không thừa nhận bản thân muốn xem chuyện vui, "Nói đi, sao lại phiền muộn vậy? Thân là người anh em tốt nhất của cậu, tớ có nghĩa vụ giúp cậu giải quyết ưu sầu. Đã lâu lắm rồi tớ chưa thấy cậu có bộ dạng buồn chán như thế này."
"’T8m chuyện’, lúc nào thì cậu có thói xấu giống đàn bà vậy? Cậu rảnh lắm à." Thiện Dục Dương nhướng đuôi lông mày lên trừng bạn.
"Thường thôi mà."
Thiện Dục Dương bị anh bạn mặt dày không biết xấu hổ kích giận, hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng, "Hiểu Huyên đã bốn ngày không đi làm rồi."
Chu Cẩn ngồi ngay ngắn người lại như thể nghe được tin cực kỳ tức xấu, "Tại sao? Bị bệnh? Từ chức? Hay là đã gây phiền cho cậu? Vậy mới nói, tớ tưởng cậu đã đổi thư ký mới rồi, còn tưởng rằng cậu chê Hiểu Huyên ngốc nghếch nên đã sa thải cô ấy."
Thiện Dục Dương nghĩ đến người này liền bực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ chê cô ấy lúc nào? Đáng ghét nhất chính là mấy ngày trước người này vẫn còn bình thường, đột nhiên nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày, tin tức còn do dì Đường nói cho tớ biết, tớ có thể từ chối được à? Mấy ngày nay tơ cũng không thấy cô ấy. Cô ấy coi công ty là cái gì, thích thì đến không thích thì đi chắc?"
Nghĩ tới đây mấy ngày không thấy đến Đường Hiểu Huyên, Thiện Dục Dương chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn không giải thích được, nói xong vừa nóng vừa giận.
Chu Cẩn giật mình! Từ rất lâu lắm rồi anh chưa từng thấy tổng giám đốc Thiện xưa nay luôn bình tĩnh lại tức giận đến làm hỏng cả hình tượng thế này. Biểu hiện trên mặt kỳ quái nhìn bạn tốt, "Có thể là cô ấy không khỏe, cậu gọi điện thoại hỏi thăm xem, trực tiếp yêu cầu cô lập tức quay lại làm việc không phải là được rồi sao? Không phải em Hiểu Huyên của cậu vẫn luôn nghe lời cậu à?"
"Cô ấy không nhận điện thoại của tớ." Nghĩ đến cô gái này quả thật Thiện Dục Dương giận đến muốn giậm chân, hung ác trợn mắt nhìn Chu Cẩn một cái, "Nói qua cũng phải nói lại, trước nay cô ấy làm việc không hiệu quả, muốn nghỉ thì cho nghỉ."
"Cậu xác định đây là lời thật lòng mình chứ?"
"Tớ từng nói láo bao giờ chưa?"
"Vậy thì giờ cô ấy đã rời đi theo ý cậu rồi còn gì, sao lại tức giận thế? Rõ ràng không muốn để cô ấy đi, lừa gạt người khác thì thôi không nói, nhưng lừa gạt chính bản thân mình là trốn tránh thực tế đó. Mà cậu đâu phải loại người này." Nhất thời nhanh miệng nói ra đáy lòng lời nói, Chu Cẩn nhất thời buột miệng nói ra lời trong lòng cho đến khi bị cậu bạn nhìn bằng ánh mắt căm tức mới dừng nói, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được nói thêm mấy câu, "Dục dương, từ khi tốt nghiệp đại học, mặc dù chúng ta không thường xuyên liên lạc nhưng tớ nghe nói sự nghiệp của cậu thuận buồn xuôi gió, đường quan rộng mở. Nhưng tớ nói thật, gần đây vì chuyện giao tiếp để hợp tác dự án, tớ cảm thấy tính khí cậu thực sự không tốt lắm, không chỉ nóng nảy mà còn hay tức giận, quả thật như một con khủng long bạo chúa bị cắt mất đầu vậy, không giống cậu chút nào. Có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao cô ấy lại đột nhiên như vậy?"
Thiện Dục Dương nhắm mắt lại xoa xoa trán, kể lại một mạch chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy.
Nói đến đoạn Đường Hiểu Huyên chạy đi không còn bóng người, Thiện Dục Dương thở dài thườn thượt, "Tình huống lúc đó cậu cũng có thể tưởng tượng ra, cách tốt nhất chính là dàn xếp ổn thỏa, tớ biết rõ Hiểu Huyên sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng ở thời khắc quan trọng nhất, nói lời xin lỗi thật sự khó khăn lắm sao? Rốt cuộc cô ấy đang giận cái gì? Bắt đầu từ ngày đó cũng không đi làm còn luôn lẩn tránh tớ."
Thiện Dục Dương cũng rất bất đắc dĩ nhớ lại mấy ngày gần đây luôn gặp ‘trắc trở’ ơ nhà họ Đường.
Vẫn yên lặng nghe Thiện Dục Dương kể xong câu chuyện, nét mặt Chu Cẩn trở nên phẫn hận , "Dục dương, cậu thật sự không cảm thấy mình đã làm sai à? Hiểu Huyên là bởi vì đau lòng nên mới tránh mặt cậu."
Thiện Dục Dương nghe vậy nhíu mày, nhìn cậu bạn hỏi: "Tớ làm vậy là lấy đại cục làm trọng."
Chu Cẩn bị bạn nói cho nghẹn học, hết ý kiến luôn. Nếu như có thể anh thật sự muốn cầm búa bổ đầu Thiện Dục Dương ra xem thử xem bên trong có phải toàn sữa đậu nành không, "Cái gì gọi là ‘lấy đại cục làm trọng’? Cậu thật sự không cảm thấy mình đã sai sao? Không trách được nha đầu kia lại tức giận, nếu đổi lại là những người khác cũng đều sẽ không thể vui nổi. Cậu nói cậu tin tưởng Hiểu Huyên, vậy tại sao cậu không giúp cô ngược lại lại bắt cô ấy xin lỗi?"
"Đó là buổi tiệc rượu thương mại rất quan trọng. . . . . ." Thiện Dục Dương có chút chột dạ.
Chu Cẩn nghe nói như thế hừ lạnh một tiếng, bị cái lý luận ngu xuẩn này chọc tức muốn giết người, "Không trách được Hiểu Huyên lại đau lòng, cậu đúng là biết cách tổn thương người khác. Tất nhiên tiệc rượu quan trọng, nhưng nếu như đổi lại là nữ thư ký khác, cậu có thể lấy đại cục làm trọng bắt cô ta nói xin lỗi, nhưng cậu quên rằng, Đường Hiểu Huyên không chỉ là thư ký của cậu mà cô ấy còn là người con gái của cậu. Tống Vi Lạp thích cậu, mọi người chúng ta ai cũng biết, Hiểu Huyên cũng biết, đáy lòng cô vốn là bài xích người phụ nữ táo tạo này, vậy mà cậu còn bắt cô ấy phải xin lỗi, khốn kiếp! Cậu đúng là khốn kiếp cực độ, tớ muốn là anh của Hiểu Huyên để khi thấy cậu bắt nạt cô ấy như vậy tớ sẽ đánh cho cậu thành què quặt luôn."
Thiện Dục Dương chỉ muốn nói ra đáy lòng buồn khổ, chứ không nghĩ rằng bạn tốt lại kích động như thế, hơn nữa nghe thấy cậu bạn nói Đường Hiểu Huyên là ‘người con gái’ của anh , anh càng thêm bị dọa sợ, "Cậu nói lung tung cái gì thế, tớ và Hiểu Huyên không có gì. . . . . ."
Chu Cẩn không muốn tiếp tục dây dưa cái đề tài rõ rành rành này, cười đến quỷ dị, "Có ký hợp đồng không? "
"Không ký." Nói đến hợp đồng, Thiện Dục Dương ngược lại có chút lý trí, "Tớ từ chối."
"Cũng đúng, nếu không tại sao còn có thể có lần hợp tác này giữa chúng ta." Dựa trên ý tưởng muốn ‘đánh thức kẻ mơ hồ’, Chu Cẩn nói: "Không ký được hợp đồng cậu có hối hận không?"
Thiện Dục Dương lắc đầu, "Không."
"Tập đoàn Tống thị là một trong những tập đoàn gia tộc lớn nhất Đài Loan, bao nhiêu người muốn hợp tác với bọn họ, Dục Dương, nếu như cậu ký hợp đồng với cô ta, có thể sẽ có lợi hơn rất nhiều so với hợp tác với chúng tôi."
Thiện Dục Dương nghe nói như thế thiếu chút nữa mắt trợn trắng, cau mày nói, "Tớ không muốn ký hợp đồng."
"Cậu biết tại sao không?" Chu Cẩn nghe vậy cười một tiếng tiếp tục nói: "Bởi vì trong lòng cậu vốn đã cảm thấy rằng Tống Vi Lạp bắt nạt Hiểu Huyên, Hiểu Huyên không hề sai, cho nên cậutình nguyện không ký hợp đồng chứ không muốn khiến Hiểu Huyên chịu uất ức, nhưng cậu đã làm như vậy, tại sao còn phải bắt Hiểu Huyên xin lỗi, thể diện đối với cậu thực sự quan trọng đến vậy sao?"
Thiện Dục Dương không ngờ sẽ bị nói toạc ra chỉ trong một cậu, không nói một lời nào chỉ nhìn ngoài cửa sổ.
Biết lời nói của mình đã tác động đến tim người nào đó, Chu Cẩn than thở, "Hiểu Huyên thích cậu, cậu biết chứ?"
Thiện Dục Dương tỏ rõ thái độ của mình, "Tớ không hề có bất kỳ cảm giác gì với cô ấy."
"Gạt quỷ hả." Chu Cẩn im lặng.
"Thật sự không có mà."
Lần này Chu Cẩn không mắng chửi người nữa, anh quan sát kỹ vẻ mặt thản nhiên của bạn sau đó giật mình nói, "Dục dương, cậu cho rằng mình không thích Hiểu Huyên."
Lời nói này có chút ý khác nhưng Thiện Dục Dương vẫn rất ‘tỉnh’ (thứ lỗi em chém từ này), "Tớ từng nói thích côl.q.đ ấy à? Người ngốc nghếch kia khác xa với đối tượng làm vợ trong tưởng tượng của tớ. Tớ không thể cùng với cô ấy được."
Đối với lời này, Chu Cẩn không nói gì chỉ giữ im lặng trong chốc lát, "Thì ra cậu vẫn chưa hiểu trái tim mình. . . . . . Nếu cậu không nghe theo quyết định của tớ mà muốn theo ý mình, vậy hi vọng sau này cậu sẽ không phải hối hận."
Trước nay tính tình Chu Cẩn vốn cợt nhả, Thiện Dục Dương thấy cậu bạn trở nên nghiêm túc như vậy, tự nhiên giật thót, "Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi." Nói xong câu đó, anh vội vã tắt hình ảnh chat webcam đi, chỉ sợ bạn tốt nói thêm gì nữa.
Nhìn vẻ mặt bạn tốt muốn nói lại thôi biến mất cùng hình ảnh trên màn hình, Thiện Dục Dương mặt không biểu cảm ngả người trên ghế, thở dài một hơi. Không biết sao thế nhỉ, lúc đang nói ra câu nói kia trong lòng anh đột nhiên thắt lại, như thể bị người khác nhìn thấu bản thân, khiến anh cảm thấy cự kỳ lo lắng.
Giữa anh và Đường Hiểu Huyên tồn tại tình yêu ư, sao có thể? Một người từ nhỏ đến lớn quấn lấy mình lại là nha đầu ngốc vô tích sự, sao mình có thể thích cô ấy được? Cứ coi như quan tâm cô ấy, vậy cũng chỉ là sự quan tâm đối với em gái mà thôi. Một tiểu nha đầu nói ra tiếng yêu một cách dễ dàng thì tình cảm có thể kéo dài bao lâu? Nếu thực sự mình mắc vào chuyện này thì đó mới truyện cười.
Có điều anh thực sự không có cảm giác đối với nha đầu ngốc kia à? Đây là một vấn đề khó trả lời.
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương cười khổ, nếu như tận đáy lòng anh và Đường Hiểu Huyên chỉ đơn giản là bạn bè cùng nhau lớn lên, vậy sự phiền não bây giờ là vì cái gì? Anh tự hỏi bản thân nhưng không thể tìm ra đáp án.
Trong phòng anh đang rất mờ mịt, hoàn toàn không có tâm trạng làm việc. Nhưng anh không biết rằng giờ phút này bên ngoài có người đã đứng yên thật lâu.
"Hiểu Huyên. . . . . ." Nhìn dáng vẻ ngây người đứng nơi đó của Đường Hiểu Huyên, thư ký tạm thời hận mình sao lại kéo cô ấy đến đây làm chi để cô ấy nghe được những lời này.
Đường Hiểu Huyên như thể không nghe được tiếng thư ký tạm thời gọi tên mình, người cô cứng đờ không nhúc nhích.
"Hiểu Huyên, Hiểu Huyên!" Thư ký tạm thời lắc lắc người cô, giọng nói trở nên lo lắng.
Đường Hiểu Huyên đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không khóc cũng không cười, "Thật xin lỗi, tôi không giúp cô được, cô làm lại phần kia đi nha, đúng rồi, làm ơn đừng nói cho Thiện tổng biết việc tôi đã đến đây."
Nói xong những lời này Đường Hiểu Huyên xoay người rời đi. Cô biết bộ dáng mình bây giờ nhất định rất nhếch nhác, chạy trối chết không có tiền đồ. Có lẽ cô nên cười rồi quên như những lần bị từ chối trước, làm bộ như không có việc gì không hề bị tổn thương tiếp tục theo đuổi tình yêu của mình, nhưng giờ phút này không biết vì sao khi cô nghe thấy lời nói kía cô chỉ muốn bỏ chạy.
Trong lòng nghĩ gì là cô làm theo như vậy. Đường Hiểu Huyên chạy đi không quay đầu lại, như thể làm như vậy có thể làm như chưa chưa từng xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi cô chạy khuất khỏi tầm mắt của thư ký tạm thời cô mới chán nản ngồi sụp xuống.
Lòng cô trống rỗng. Rõ ràng muốn nhưng lại không sao khóc nổi. ‘Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi’ – những lời nói của Thiện Dục Dương một lần nữa vang lên bên tai cô, rõ ràng cô bị từ chối rất nhiều lần, rõ ràng bị từ chối đã thành thói quen, nhưng tại sao lần này cả người cô như thể bị khoét thủng thế này?
Nhiều lần bị từ chối không phải Đường Hiểu Huyên không cảm thấy buồn, có điều cô nghĩ những thứ ấy chỉ là cô tưởng tượng thôi, thật ra Thiện Dục Dương của cô rất quan tâm cô - cô vẫn tự an ủi mình như vậy, cho dù bị tổn thương cũng có thể rất nhanh quên, nhưng cô không phải ngu ngốc, bị tổn thương cũng biết đau chứ.
Anh Dục Dương, em thích anh, nhưng anh từ chối như vậy khiến em rất đau lòng, chẳng lẽ anh đối với em tất cả đều là giả sao?
Đường Hiểu Huyên nhớ lại dáng vẽ quẫn bách vừa rồi của Thiện Dục Dương, lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang. Có lẽ thật sự cô đã quá ích kỷ, chỉ muốn tình yêu của mình mà quên đi cảm nhận của đối phương, vài câu nói kia như thể dao găm chọc thủng sự kiên cường của cô, trái tim vỡ nát, đáy mắt chứa đầy bi thương.
Thì ra tim thực sự có thể đau đến khó hít thở. Cô luôn đuổi theo anh, mỗi lần bị từ chối không phải không nghĩ tới chuyện buông tay, chỉ là cô tin chắc giữa hai người vẫn có hy vọng, nhưng bây giờ hình như cô thực sự nên buông tay rồi.
Yêu một người không phải nên khiến người đó hạnh phúc ư? Huống chi anh và Tống Vi Lạp thoạt nhìn rất xứng đôi, như một đôi kim đồng ngọc nữ từ trong tranh đi ra, rồi nhìn lại bản thân nhếch nhác, Đường Hiểu Huyên cười, cười một cách khổ sở. Cô khó khăn đứng lên xoay người rời đi.
Kể từ hôm nay em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh Dục Dương. TẠM BIỆT!
"Dì Đường, con muốn gặp Hiểu Huyên." Trên mặt mang nụ cười ôn hòa, Thiện Dục Dương đứng ở phòng khách nhà họ Đường, liên tục nhìn lên phòng của Đường Hiểu Huyên trên lầu, "Nghe nói sức khỏe không tốt, con muốn thăm cô ấy."
Nhìn chàng trai trước mắt, trong lòng mẹ Đường rất rối rắm. Mặc dù không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Hiểu Huyên mấy ngày nay không vui là có liên quan đến Thiện Dục Dương. Ngẫm lại chân bảo bối nhà mình sưng tấy lên mấy ngày không thể đi được là bà càng thêm tức giận. Nếu không phải trong lòng bảo bối quan tâm nó, thì mình đã đánh rồi đuổi nó ra khỏi cửa rồi.
Nghĩ tới đây mẹ Đường tức giận nói một câu: "Nó không có nhà, buổi sáng sau khi nhận được một cú điện thoại buổi trưa đã đi ra ngoài rồi, chẳng lẽ không đến công ty?"
Thiện Dục Dương vô thức nhíu mày, có chút nóng nảy hỏi: "Cô ấy không đến công ty, có phải vẫn còn giận không? Dì Đường à, con muốn giải thích với cô ấy."
"Không cần đâu, nó thực sự không có nhà, dì muốn xem tivi, con về đi." Mẹ Đường lạnh lùng từ chối Thiện Dục Dương, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Giờ này rồi sao còn chưa về? Dì thử liên lạc với cô ấy xem sao?"
“Con gái dì dì hiểu nhất, con không cần phải lo lắng. Thôi được rồi, về đi, đừng quấy rầy dì lúc dì đang xemTV”
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của mẹ Đường, Thiện Dục Dương nhíu chặt mày rậm. Từ nhỏ đã được dạy dỗ khiến anh không thể làm được chuyện như ‘ăn vạ’, chỉ đành yên lặng mà rời khỏi đó. Mới vừa ra khỏi sân nhà họ Đường anh đã thấy một chiếc xe màu trắng đang lái thẳng tới, dừng trước cửa nhà họ Đường.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn xe có thể nhìn thấy hai người đang lục tục bước xuống.
Nhìn xe ngừng lại, Đường Hiểu Huyên nhìn về phía nhà, không nghĩ rằng sẽ gặpThiện Dục Dương vào lúc này. Mấy ngày nay chân cô bị thương nên vẫn trốn tránh không đi làm, cũng không muốn lén gặp anh, hai người đã bốn năm ngày không gặp mặt, hiện tại nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa cô cảm thấy có mấy phần kỳ lạ và không được tự nhiên.
Từ nhỏ đến lớn Đường Hiểu Huyên và Thiện Dục Dương vẫn như hình với bóng, lâu như vậy không thấy không phải là không muốn gặp, chỉ là nhìn thấy mặt anh cô sẽ nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, còn có câu nói của anh: ‘tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi’. Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói.
Sau khi nghe được những lời đó, mình ngay cả chút mặt mũi, dũng khí cũng không có, nhếch nhác chạy ra khỏi công ty, một mình thẩn thơ đi trên đường, lúc đến khúc quẹo, Đường Hiểu Huyên chỉ nghe được tiếng còi inh tai, nhìn xe lao về phía mình, đầu óc cô trống rỗng, may là chiếc xe dừng cách cô một bước, người đàn ông trên xe hạ cửa sổ xe xuống rống lên.
"Cô điên à! Không biết nhìn đường à? Muốn chết thì cứ chết, liên lụy tôi làm gì."
Đường Hiểu Huyên thẩn thờ ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Người đàn ông trên xe tâm trạng đang kích động, tính khí nóng này, nhưng khi thấy gương mặt của Đường Hiểu Huyên anh ta đã bình tĩnh lại, đột nhiên gọi tên cô, "Đường Hiểu Huyên, cậu là Đường Hiểu Huyên à! Này, còn nhớ bạn học cũ này không? Tôi là Giang Mặc nè."
Bạn học cũ gặp lại ai nấy đều xúc động, lúc uống xong ly rượu thứ nhất, Đường Hiểu Huyên liền khóc tu tu, kể hết mọi chuyện. Cô quá mệt mỏi, tâm trạng bị dồn nén không chỗ xả, khiến bản thân cô rất khổ sở.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, từ lúc Đường Hiểu Huyên nhìn thấy Thiện Dục Dương tâm trạng đang phập phồng đã bình tĩnh lại một chút, bên cạnh cô còn có Giang Mặc nữa mà, ban ngày cô đã rất mất mặt rồi, bây giờ không thể để điều đó tái diễn nữa
"Giang Mặc, cám ơn cậu đã đưa tôi về."
"Không có gì, bạn bè cũ mà, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì."
"Hôm nay thật xấu hổ, đã khiến cậu chê cười rồi."
"Không có gì đâu, cậu biết không? Hiểu Huyên, tôi rất vui khi thấy nước mắt cậu, trước kia ngày nào cậu cũng đều ngây ngô, cười như búp bê, bây giờ như vậy làm tôi cảm thấy càng thân thiết hơn."
"Cậu cười tôi."
Giang Mặc xoa xoa tóc cô, cười to nói: "Không có không có."
Cùng lúc đèn xe tắt, Thiện Dục Dương cũng thấy rõ hai người đứng cách đó, rõ ràng mình đang tìm Đường Hiểu Huyên, vậy mà người đi cùng cô lại là một người khác, người đó còn là một người đàn ông. . . . . . Ý thức được điều này, Thiện Dục Dương nguy hiểm híp đôi mắt sắc bén lại. Trước nay bên cạnh Đường Hiểu Huyên chưa từng có người đàn ông nào, người này là ai?
Thiện Dục Dương nhìn dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của hai người đứng cách đó không xa mà cảm thấy trong lòng phiền não càng lúc càng nhiều, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm hơn. Người kia còn dám kéo tay Hiểu Huyên, có phải không muốn sống nữa không? Anh không biết đang xảy ra chuyện gì với mình, nhưng cứ thấy có người chạm vào cô là trong lòng hết sức không thoải mái.
Mắt thấy hai người càng nói cười càng thân thiết, Thiện Dục Dương cũng nhịn không được nữa bước nhanh tới đó.
Mặc dù là nói chuyện phiếm nhưng khóe mắt Đường Hiểu Huyên vẫn chú ý đến động tác của Thiện Dục Dương. Vốn tưởng rằng anh sẽ không qua đây, mình tiễn Giang Mặc về là được, ai ngờ đâu anh lại đang bước tới.
Đường Hiểu Huyên nhìn bóng dáng đầy khí thế kia thì bắt đầu căng thẳng. Làm thế nào để giới thiệu Thiện Dục Dương với Giang Mặc giờ? Chẳng lẽ phải nói người trước mắt này chính là người đàn ông mình thích? Chưa nói Giang Mặc mới vừa nghe xong chuyện đã gặp được nhân vật chính nghĩ sao, bản thân cô đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi. Cô theo bản năng không muốn để cho hai người này gặp mặt.
Chỉ là một đoạn đường ngắn, Thiện Dục Dương đã nhanh chóng đi tới. Mặc dù Đường Hiểu Huyên rất bối rối nhưng vẫn phải đối mặt.
"Hiểu Huyên." Thiện Dục Dương không áp dụng chiến thuật vòng vo, mà trực tiếp chất vấn, "Sao trễ thế này rồi mới về?"
Đường Hiểu Huyên biết mình nên ngoan ngoãn trả lời, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này cô lập tức nhớ lại những gì mình đã nghe hồi chiều, lòng đột nhiên kích động, không tự chủ dẫn theo chút cảm xúc phản kháng, "Em có chuyện riêng thôi."
"Là chuyện gì? Anh làm giúp em."
Ánh mắt quật cường của Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, có điều ngụ ý nhưng lại không che giấu được đáy mắt bi thương của mình, "Có một số chuyện em phải tự mình đối mặt, không liên quan gì đến anh."
Đúng vậy, có một số việc luôn luôn phải tự mình đối mặt, thích là chuyện của một người, yêu nhau mới là chuyện của hai người, nếu anh không thích mình, cần gì phải một lần nữa nói lời yêu ra khỏi miêng để mất công làm cho đối phương phiền lòng?
Khi nghe được câu này, Thiện Dục Dương thầm chấn động. Ánh mắt bi thương của Đường Hiểu Huyên càng làm anh đau đớn hơn.
Thiện Dục Dương kìm chế kích động muốn ôm cô vào lòng an ủi tận tình, anh xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ có như vậy anh mới có thể che giấu sự đau lòng của chính mình, "Vị này là?"
Tâm tư Đường Hiểu Huyên rất rối rắm, vẫn đang do dự không biết phải giới thiệu hai người như thế nào thì hai người đàn ông trước mắt này đã bắt đầu ‘giao chiến’.
Thiện Dục Dương và Giang Mặc đều là người thông minh, không cần cô nói gì cũng đã hiểu rõ vị trí của đối phương, hai ánh mắt giao nhau, ai nấy đều có tâm sự riêng, cuối cùng vẫn lộ vẻ cười nhạt.
Giang Mặc đưa tay ra trước, "Xin chào, tôi tên là Giang Mặc."
"Thiện Dục Dương." Thiện Dục Dương cũng không bất lịch sự, khóe môi nhếch lên vừa đủ, bắt tay đối phương.
"Thì ra là Thiện tổng của tập đoàn Vũ Dương, ngưỡng mộ anh đã lâu." Giang Mặc vừa cười vừa nhìn Đường Hiểu Huyên đang căng thẳng, một câu mang hai nghĩa.
Đối với lời khen tặng này Thiện Dục Dương làm như không nghe thấy, thản nhiên cười với Giang Mặc, "Anh Giang đây là bạn của Hiểu Huyên à?"
"Bạn học, quen nhau bốn năm đại học." Có điều cũng chỉ là quen sơ thôi nhưng Giang Mặc không nói ra điều đó.
"Là vậy à, nếu là bạn học, chắc cậu không ngại vào nhà chơi một lát chứ." Thiện Dục Dương biết mình không nên có địch ý như vậy, nhưng nhớ lại bộ dáng Đường Hiểu Huyên nói chuyện với anh ta rất quen thuộc, lửa giận nơi đáy lòng khiến anh điên cuồng.
Sao Giang Mặc không nhận ra anh đang dùng cách thức ‘tự cho mình là người nhà’, nhưng mặt vẫn không biến sắc như cũ, "Không, hôm nay Hiểu Huyên đã mệt lắm rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi, tôi nghĩ hẹn lần sau thì hơn, dù sao bây giờ chúng tôi đã giữ liên lạc rồi, về sau sẽ đến thăm nhiều hơn, ngày nào đó rảnh rỗi sẽ chuẩn bị quà chu đáo để chào hỏi hai bác."
Câu này vừa được nói ra, không khí bốn phía trong nháy mắt như thể bị đóng băng, đáy mắt Thiện Dục Dương nhen nhóm lửa, kìm chế lắm mới không tặng một đấm vào gương mặt đang tươi cười của Giang Mặc. Tên này đang nói năng linh tinh gì vậy, Hiểu Huyên của anh nói muốn tiếp tục liên lạc với hắn ta lúc nào? Còn chào hỏi người lớn nữa, ai là người lớn của hắn ta?
"Bạn học thôi mà, những chuyện như vậy không phải phiền hà thế đâu."
"Bây giờ là bạn học, nhưng chuyện sau này không ai nói chắc chắn được." Giang Mặc cười rạng rỡ. Anh thừa nhận mình cố ý ‘đùa dai’, thế nhưng trò đùa này rất hữu ích không phải ư? Giúp bạn học cũ một chút cũng là việc nên làm.
Nhất thời không khí giữa hai người đàn ông này trở thành ‘giương cung bạt kiếm’, đáng tiếc Đường Hiểu Huyên vẫn đang căng thẳng vốn không nhận ra sóng ngầm đã bắt đầu khởi động giữa họ, cô chỉ cố che giấu tâm trạng của mình, không muốn để cho Thiện Dục Dương thấy mình lạnh nhạt, cũng không muốn để anh có cảm giác mình vẫn dây dưa với anh.
Giang Mặc thấy bộ dạng vội vã cuống cuồng của Đường Hiểu Huyên, đột nhiên thu hồi ánh mắt trên người Thiện Dục Dương, dịu dàng cười với cô, ngón tay thon dài búng nhẹ lên trán cô, giọng nói không hề che dấu sự thân mật, "Xem cậu này, đầu đầy mồ hôi, chúng ta mới đi chơi có mấy giờ đồng hồ thôi mà cậu đã mệt như vậy rồi, sức khỏe không tốt lắm, sau khi về nhà nhớ đi tắm luôn, cẩn thận bị cảm lạnh nha."
Đường Hiểu Huyên hậu tri hậu giác phát hiện ra mình căng thẳng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi. Cô tự giễu nói: "Tôi rất ít khi đi bộ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Đồ ngốc."
Lời nói này làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy mập mờ, huống chi Thiện Dục Dương vốn trong lòng đã vô cùng khó chịu, ánh mắt của anh rơi vào tay của người đàn ông kia, nhìn đến nỗi tay người kia sắp thủng một lỗ, quả đấm nắm chặt chỉ sợ không nhịn được vung vào người nào đó.
Không trách được thời gian này Đường Hiểu Huyên cả ngày cũng không trông thấy bóng dáng đâu, thì rad+đ+l+q+đ là cùng người ta ra ngoài chơi. Cô có lá gan lớn như vậy từ bao giờ, dám làm chuyện ‘trốn việc đi chơi’.
Thiện Dục Dương thầm nghĩ như vậy nhưng lời nói kỳ quái đã ra khỏi miệng, "Hiểu Huyên, ai cho em không đi làm mà đi chơi hả? Có phải em nên giải thích với anh không?"
"Tôi tới giúp Hiểu Huyên giải thích đây thôi." Giang Mặc đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay tôi thấy cô ấy. . . . . ."
"Chuyện không liên quan tới cậu." Sắc mặt Thiện Dục Dương không tốt, tức giận cắt đứt lời Giang Mặc.
"Anh Thiện, anh. . . . . ." Sắc mặt Giang Mặc biến đổi.
"Cậu Giang, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy."
Nghe hai bên anh tới tôi đi, đối thoại không ai nhường ai, cho dù thần kinh không ổn định như Đường Hiểu Huyên, giờ khắc này cũng nhận thấy giữa hai người đàn ông này có gì đó không đúng. Cô cắn môi dưới không biết nên làm sao.
Cuối cùng vẫn là Giang Mặc hít sâu một hơi tranh nói trước, "Hiểu Huyên cũng là bạn của tôi, tôi dẫn cô ấy đi chơi thì có gì không được, cho nên về sau tôi vẫn sẽ dẫn cô ấy đi, tôi cũng ở gần đây thôi, tôi sẽ thường xuyên đến." Giang Mặc cố ý cao giọng cười nói, nụ cười kia thấy thế nào cũng có chút tức giận bên trong.
Giang Mặc đường hoàng trả lời thay Đường Hiểu Huyên như vậy, Thiện Dục Dương nghe được mà cổ họng như mắc nghẹn, khí tắc ở ngực. Thiện Dục Dương càng thêm phiền não, anh thề người đàn ông này không phải dạng lương thiện gì, chỉ mấy câu đơn giản đã kích thích anh cự kỳ khó chịu. Anh nắm chặt tay hít sâu mấy lần để cho những suy nghĩ tạp nhạp của mình lặng xuống, anh muốn bình tĩnh đối mặt, nếu không sẽ thật sự rơi vào thế yếu.
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: "Đi chơi không có gì, có điều tôi tự dẫn cô ấy đi thì tốt hơn, tính tình Hiểu Huyên lại đơn thuần không có kinh nghiệm gì. Sau này anh không có ở đây, Hiểu Huyên, em ít đi ra ngoài thì tốt hơn."
Nói xong, Thiện Dục Dương có vẻ có chút hài lòng, anh muốn nói cho Giang Mặc mình và Đường Hiểu Huyên là thanh mai trúc mã đã nhiều năm, nên anh có thể chăm sóc cô gái này một cách đường hoàng.
Giang Mặc híp mắt nhìn người đàn ông này một cái, không chịu thua thiệt, "Đúng vậy, cô ấy là người ngốc nghếch, thực sự luôn khiến người ta lo lắng, nhưng có sao đâu, có tôi ở đây rồi, sau này tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Hiểu Huyên, cậu đồng ý không?"
Nói đến đây Giang Mặc xoay người nhìn về phía Đường Hiểu Huyên, giọng nói của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng, mắt đắm đuối đưa tình dường như không một cô gái nào có thể thoát được, nhưng giờ phút này Đường Hiểu Huyên không có tâm tư dư thừa, chỉ vì sau lưng có người đang tức giận muốn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phỏng người cô.
Đường Hiểu Huyên biết là Thiện Dục Dương đang nhìn cô, thế nhưng điều đó nói lên cái gì? Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại tức giận như thế, là bởi vì thứ vốn thuộc mình bị cướp mất ư? Cho dù anh không thích thứ đó cũng sẽ cảm thấy không thoải mái sao?
Giang Mặc dường như đang chờ câu trả lời của Đường Hiểu Huyên, nhưng Đường Hiểu Huyên chỉ có thể căng thẳng nắm chặt tay lại, không biết nên nói những gì. Thật may là Thiện Dục Dương không kềm chế được nên đã cắt đứt bầu không khí giằng co.
Không cho cơ hội từ chối, anh trực tiếp hỏi "Hiểu Huyên, dì Đường đã đợi em lâu lắm rồi đó, em mau về đi. Đúng rồi, ngày mai anh đến trường đua ngựa, chẳng phải em vẫn muốn đến đó chơi à? Ngày mai đi cùng với anh."
Hành động như vậy cũng có thể coi là bất lịch sự, lúc trước Thiện Dục Dương tuyệt đối không hành động như thế, nhưng anh thừa nhận vừa rồi mình có chút hoảng loạn, anh lo lắng Đường Hiểu Huyên sẽ đồng ý, lo lắng người đàn ông ưu tú kia sẽ cướp Đường Hiểu Huyên đi.
Trong một khắc kia Đường Hiểu Huyên cũng thở phào một hơi, cô dùng ánh mắt áy náy nhìn Giang Mặc. Sau khi gười nào đó nở nụ cười tươi với cô cô mới lấy dũng khí xoay người đối mặt với Thiện Dục Dương.
"Thiện. . . . . . anh Dục Dương, em không đi đâu, hôm qua đã em hứa với mẹ ngày mai sẽ dạo phố cùng mẹ rồi, anh đi một mình đi." Đường Hiểu Huyên cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có vẻ sợ hãi, không trọng lượng
Nếu là Thiện Dục Dương của quá khứ, kiêu ngạo như anh sẽ tuyệt đối không chấp nhận từ chối, nhưng nhìn Đường Hiểu Huyên đang cố giữ khoảng cách với mình, bên cạnh còn một đối thủ đang đứng nhìn chằm chằm, nên anh cũng bình tĩnh lại, mặt dày tính toán cố chấp tới cùng.
Thiện Dục Dương nở nụ cười vốn có, kiên trì nói: "Đây là sắp xếp công việc, không phải chuyện riêng tư, hiện tại em vẫn là thư ký của anh, em nên nghe theo sắp xếp của anh."
"Nhưng em. . . . . ."
Thiện Dục Dương là người kiêu ngạo cỡ nào, làm sao anh có thể chịu được Đường Hiểu Huyên từ chối anh lần thứ hai trước mặt Giang Mặc? Giọng điệu của anh như chém đinh chặt sắt, làm cho người ta không thể có cơ hội xen vào, trực tiếp quẳng xuống một câu nói, "Buổi chiều anh sẽ tới đón em, nhớ về sớm chút để nghỉ ngơi."
Nói xong câu này, Thiện Dục Dương xoay người rời đi, thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tính tình Đường Hiểu Huyên nhất, nhóc con này không biết từ chối lại không có chủ kiến, nếu người khác kiên định giúp cô quyết định, cô sẽ không có dũng khí để phản kháng dữ dội.
Thực tế, tất cả đúng như anh suy đoán, Đường Hiểu Huyên không từ chối, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng Thiện Dục Dương không lo lắng rời đi, trái tim lập tức đập loạn không thể khống chế.
Đưa mắt nhìn Thiện Dục Dương tính mười phần xâm lược rời đi, Giang Mặc nhìn cô gái do dự cắn môi không quyết trước mắt, trong lòng có chút buồn bã, xem ra anh suy đoán không sai, đây chính là người đàn ông mà Đường Hiểu Huyên thích.
"Là anh ta." Giang Mặc khẳng định.
Giang Mặc rất thông minh, lời nói ra đã nói trúng ngay tim đen, Đường Hiểu Huyên không chỗ trốn chạy cũng không hề giải thích, ánh mắt của cô trực tiếp nói lên tất cả. Cô cúi đầu thì thào nó: "Tôi không muốn đi."
"Anh ta là người đàn ông giỏi giang, cậu thích anh ta quả không sai." Giang Mặc thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, đặt hai tay lên vai Đường Hiểu Huyên nặng nề nói: "Đừng buồn nữa, thích một người không có gì sai trái hết, có điều đó là người đàn ông mà bên cạnh anh ta không bao giờ thiếu những cô gái ái mộ, anh ta quá kiêu ngạo, cho nên thích anh ta sẽ đặc biệt mệt mỏi một chút. Nhưng Hiểu Huyên cậu rất tốt, đáng giá để người khác yêu, cho nên đừng lo lắng gì cả, cho dù anh rời đi, cũng sẽ có người thích hợp với cậu hơn xuất hiện."
Giọng điệu của anh chân thành như vậy không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho Đường Hiểu Huyên, chỉ là chốc lát sau cô lại sầu muộn , "Xin lỗi cậu, tôi không biết anh ấy sẽ xuất hiện. . . . . ."
Giang Mặc bật cười, "Ngốc quá, xin lỗi cái gì? Tôi rất vui mừng vì hôm nay biết được một ‘cậu’ khác. Ở trường học cậu chỉ là một con búp bê hoàn mỹ, hôm nay mới giống một cô gái nhỏ, chúc mừng cậu, từ búp bê đã chuyển thành người sống."
Đường Hiểu Huyên bị giọng điệu khoa trương của cậu bạn chọc cười, cô thở phào nhẹ nhõm, "Cậu đúng là. . . . . ."
Giang Mặc giơ ngón tay cái lên, cười mị mị thề, "Những gì tôi nói là thật. Bây giờ cậu rất chân thực."
"Cậu. . . . . ." Đường Hiểu Huyên không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thật lòng.
Giang Mặc thật sự là một người đàn ông hài hước tốt bụng, Đường Hiểu Huyên thầm khen ngợi. Trước kia trong mắt mình chỉ có Thiện Dục Dương, bên cạnh không có lấy một người bạn, mất đi Thiện Dục Dương thì tương đương với mất đi tất cả.
Cô không nhịn được muốn cảm ơn trời cao, vào đúng thời điểm mình bất lực Giang Mặc lại xuất hiện. . . . . . Đưa mắt nhìn sang hướng nhà họ Thiện, ánh mắt Đường Hiểu Huyên có mấy phần ưu thương, đáng tiếc cô yêu một người như vậy, mà giờ lại phải buông tay.
Ánh mắt Đường Hiểu Huyên chất chứa nhiều đau đớn, khiến tim Giang Mặc bất ngờ nhảy lên, trước mắt anh đột nhiên thoáng hiện lên bóng dáng một cô gái khác, cô ấy cũng dùng ánh mắt đau thương như vậy để nhìn mình.
Thu hồi nụ cười, anh cũng thở dài một hơi, "Thật ra mới nãy cậu không nên từ chối anh ta, người đàn ông này kiêu ngạo là thế, điều khó chấp nhận nhất chính là bị người khác từ chối, huống chi. . . . . ."
"Huống chi. . . . . . Cái gì?" Do dự một chút, Giang Mặc không nói khỏi miệng lời thầm nghĩ: huống chi người đàn ông kia chưa chắc như Đường Hiểu Huyên nói là không hề quan tâm cô chút nào. Nếu như cảm giác của anh không sai, người đàn ông kia có địch ý mãnh liệt đối với anh.
Có đôi khi trong phương diện tình yêu đàn ông chậm chạm hơn phụ nữ, chỉ là không ai biết, hi vọng vị Thiện tổng này sẽ không ngốc đến mức không thể ngốc hơn. Xem ra chuyện này đã thật sự trở nên phức tạp rồi! Nghĩ tới đây Giang Mặc im lặng cân nhắc nhìn Đường Hiểu Huyên một cái, nhưng không nói rõ ràng, nói gì đi chăng nữa thì đây cũng là chuyện giữa hai người họ, anh không nên xen vào quá nhiều.
"Hiểu Huyên, đi đi, đến trường đua ngựa chơi đi, gần đây cậu thật sự quá đè nén bản thân, chân bị thương của cậu vừa khỏi, nên đi vận động." Giang Mặc đột nhiên nói ra câu này.
Đường Hiểu Huyên không ngờ cậu bạn sẽ nói ra những lời này, "Tôi...tôi không dám. . . . . ."
"Đồ ngốc, ai muốn cậu phải tay bắt mặt mừng với anh ta đâu, đây chẳng qua chỉ là một cơ hội thôi."
Giang Mặc cười rạng rỡ, Đường Hiểu Huyên lại hết sức mơ màng, "Cơ hội gì?"
"Lấy dũng khí đi đối mặt với anh ta, từ từ thích ứng với việc anh ta sẽ trở về là bạn bè với cậu." Giang Mặc nhẹ giọng nói: "Cậu còn nhớ ban ngày đã nói gì với tôi không? Cậu muốn quên anh ta, nói rằng sẽ từ từ buông tay anh ta, nhưng cậu có biết không: trốn tránh một người hoàn toàn là cách làm sai lầm nhất, bởi vì chỉ có tình yêu ngu ngốc mới đi trốn tránh đối mặt với người mình yêu, lừa gạt chính mình, muốn quên đi thực sự thì phải đối mặt với anh ta, để chứng minh cho người khác và cũng chứng mình cho chính bản thân rằng cậu đã không còn quan tâm đến anh ta nữa."
Một tràng như vậy khiến Đường Hiểu Huyên không thể phản bác, bởi vì cô biết Giang Mặc nói đúng. Nếu như trốn tránh một người là có thể lãng quên, vậy trên cõi đời này đã chẳng có những đôi nam nữ si tình.
"Tôi có thể làm được không?" Cô không tự tin nhìn Giang Mặc.
"Có thể, tôi tin cậu." Giang Mặc đáp chắc như đinh đóng cột, tiếp thêm sức mạnh vô hạn cho Đường Hiểu Huyên.
Mặc dù đã thầm tính toán nhưng Đường Hiểu Huyên vẫn còn chút do dự. Cô nhìn Giang Mặc một cách do dự, đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu cô, cô do dự do rồi lại tiếp tục do dự, sau đó mới lấy hết can đảm nói ra một câu, "Giang Mặc, cậu có thể đi với tôi không?"