"Hiểu Huyên, đợi chút anh sẽ đến đón em." Thiện Dục Dương không yên lòng liếc tài liệu trong tay, cầm điện thoại di động nói một cách dịu dàng hiếm có.
Đường Hiểu Huyên ấp úng không biết phải nói chuyện mình muốn dẫn Giang Mặc theo cho anh như thế nào. Ở đầu bên kia điện thoại di động cô chỉ đáp qua loa: "Không cần đâu, anh Dục Dương, em sẽ tự đến."
"Em đến đó kiểu gì?"
"Dù sao em cũng sẽ tự giải quyết được, anh không cần phải lo lắng." Sau khi quẳng xuống một câu nói như vậy, Đường Hiểu Huyên vội vã ngắt điện thoại.
Hai mắt Thiện Dục Dương bốc hỏa nhìn điện thoại di động, bản thân anh không thể tin được mình lại bị Đường Hiểu Huyên cúpd:đ:l:q:đ điện thoại trước, chuyện này khiến anh siêu cấp khó chịu, cảm xúc rất nóng nảy, cho nên cả buổi sáng xử lý công việc đều trong tâm trạng tức giận.
Thiện Dục Dương vất vả lắm mới chịu đựng được đến thời gian đã hẹn. Đến giờ, anh lập tức lái xe tới trường đua ngựa.
Từ lúc chia tay tối hôm qua tới buổi trưa hôm nay chỉ có mười mấy tiếng thôi, lúc trước ngồi ở phòng làm việc xử lý công việc của công ty thời gian luôn trôi qua rất nhanh, hôm nay chẳng qua chỉ chút thời gian thôi đã khiến Thiện Dục Dương có cảm giác ‘một ngày dài tựa cả năm’.
Tâm trạng anh vừa thấp thỏm vừa rối loạn. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh biết rõ tính tình Đường Hiểu Huyên luôn an phận nghe theo anh, lúc trước chỉ cần mình nói gì, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Trước kia Thiện Dục Dương cảm thấy cô gái như thế không có chủ kiến, quá lệ thuộc vào đàn ông, nhưng lần này anh lại cực kỳ không tự tin, chỉ lo Đường Hiểu Huyên sẽ tạm thời kiếm cớ không đến nơi hẹn.
Thiện Dục Dương đến trường đua ngựa sớm nửa tiếng, anh hết sức khinh thường hành động thấp thỏm của mình. Anh nhìn người đàn ông có vẻ mặt rối loạn trong gương, nhíu chặt mày nói, "Thiện Dục Dương, mày mà cũng có ngày hôm nay à."
Tâm trạng như vậy cứ kéo dài đến lúc xế chiều, khi anh thấy chiếc xe chậm rãi lái vào trường đua ngựa, tâm tình lập tức nhẹ nhõm, mấy tiếng thấp thỏm trở thành hư không. Anh một lòng chỉ muốn tìm cách lấy lòng cô, ngoài ra anh không nghĩ được gì hết.
Đáng tiếc cảm giác này cũng không kéo dài quá lâu, đợi lúc anh chạy tới như một làn khỏi chuẩn bị mở cửa xe cho cô, lại thấy một người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế nhếch miệng lên cười, không những thế cô gái ngồi cạnh vị trí tài xế cũng cười rất tươi. Trái tim vốn đang đập mạnh của anh lập tức trầm xuống, bàn tay vừa vươn ra dừng lại giữa không trung.
Cái tên gọi Giang Mặc sao lại tới đây? Nhất thời Thiện Dục Dương đầy một bụng thắc mắc, nhưng không lâu sau anh đã có đáp án. Giang Mặc tự mình xuống xe, anh còn cực kỳ thân mật mở cửa xe giúp Đường Hiểu Huyên, dường như lúc này mới nhìn thấy Thiện Dục Dương đang đứng một bên, nụd+đ+l+q+đ cười trên mặt thu lại một chút, "Chào buổi trưa, anh Thiện, thật là phiền anh phải ở chỗ này chờ chúng tôi."
Thiện Dục Dương không biến sắc thu hồi tay của mình, "Không khí bên ngoài thoáng đãng."
Anh thề đời này chưa bao giờ anh ghét một người đến vậy, chưa từng có, hơn nữa khi Đường Hiểu Huyên né tránh gọi một tiếng ‘anh Dục Dương’ cô còn núp sau lưng tên kia thì cảm xúc ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Anh Dục Dương, Giang Mặc chưa từng đến đây nên em dẫn cậu ấy cùng tới chơi." Đường Hiểu Huyên liếc mắt liền nhận ra Thiện Dục Dương không vui, vội giải thích.
"Không có gì, nhiều người càng vui." Thiện Dục Dương nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này lại cười nói tiếp: "Hiểu Huyên, chỗ này nắng chiếu, chúng ta qua khu nghỉ ngơi kia trước."
"Vâng." Đường Hiểu Huyên gật đầu đồng ý. Cô nghiêng đầu nhìn Giang Mặc, anh làm một tư thế ‘cố lên’ với cô.
"Anh Thiện rất thích cưỡi ngựa phải không?" Giang Mặc như thể đã quên cuộc đối chọi gay gắt tối qua mà chủ động mở miệng.
"Cũng bình thường." So sánh ra thì Thiện Dục Dương đáp có chút qua loa, "Hiểu Huyên, anh đã bảo bọn họ chuẩn bị một con ngựa hiền lành để em cưỡi."
"Vâng." Không biết mình nên nói gì, Đường Hiểu Huyên ấp úng đồng ý.
Một người khó chịu, một người cản trở, một người né tránh, nhất thời ba người không nói lời nào, may là quản lý trường đua ngựa đã hóa giải sự lúng túng này, tự mình đến nghênh đón mấy vị khách quý.
"Mời mấy vị qua bên này."
Ánh mắt Đường Hiểu Huyên dò xét bốn phía, chọn một vị trí cách Thiện Dục Dương tương đối xa, "Bên kia phong cảnh đẹp, tôi ngồi bên kia."
"Tôi ngồi với cậu." Giang Mặc nói ngay sau đó.
"Ừm, Giang Mặc không phải cậu biết cưỡi ngựa à? Cậu xem bên kia không tệ, còn có khu rừng nhỏ, chúng ta có thể cưỡi ngựa qua đó ngắm một chút." Đường Hiểu Huyên đóng góp ý kiến quý báu.
"Cậu dẫn tôi đi nhá."
"Được."
"Cậu thật sự biết cưỡi ngựa à? Giang Mặc."
"Biết một chút nhưng không thuần thục lắm."
"Tôi cũng vậy, cũng rất lâu rồi không tới đây."
Thiện Dục Dương ngồi trên ghế salon thoải mái, nhìn Đường Hiểu Huyên không ngồi cạnh mình vẫn cười như hoa nở mà không nói được lời nào, trong lòng lập tức chua không thể hiểu nổi, hơn nữa Giang Mặc vẫn lấy thân phận ‘sứ giả bảo vệ’ đi theo cô, mình thì vẫn phải giương nụ cười ôn hòa nói vài câu. Thiện Dục Dương cảm thấy trước mắt như thể xuất hiện những cảnh trong một vở hài kịch, mà mình, từ đầu tới cuối luôn là người ngoài cuộc.
Tâm trạng Thiện Dục Dương sa sút. Đột nhiên anh phát hiện ra rằng Đường Hiểu Huyên - vẫn luôn ở bên anh - thì ra không chỉ thuộc về mình anh. Suy nghĩ này hoàn toàn chiếm cứ đầu óc Thiện Dục Dương, điều này làm cho trái tim vốn đã bối rối của anh càng trở nên rối loạn hơn, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn vẫn là khổ sở và tự trách. Trong lòng không vui dẫn đến lúc anh cưỡi ngựa mấy lần gặp nguy hiểm, khiến cho mấy người phục vụ ở trường đua ngựa đi theo đều run như cầy sấy. Không biết vị khách quý này làm sao thế nhỉ?!
Khi Đường Hiểu Huyên chuẩn bị xong trước khi xuất phát, Thiện Dục Dương theo thói quen đi tới bên cạnh định khích lệ tinh thần cô như những lần đến trường đua trước đó.
"Cẩn thận một chút, cưỡi ngựa không thể cưỡi quá nhanh, có muốn anh dắt ngựa cho trước không? Anh nhớ em không biết cưỡi ngựa." Thiện Dục Dương kéo cánh tay Đường Hiểu Huyên lại. Anh cảm tạ trời cao, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đến gần cô một chút. Anh dùng giọng điệu lười biếng thể hiện sự quan tâm, trong đôi mắt lóe ra một chút ánh sáng.
Khi bị hai bàn tay giữ chặt lấy mình, trong nháy mắt thân thể Đường Hiểu Huyên cứng ngắc nhưng không có cảm giác chán ghét, chỉ là cô không biết làm thế nào.
"Em biết cưỡi ngựa." Rõ ràng trong lòng tự nói với mình không nên căng thẳng nhưng cô vẫn không có tiền đồ mà cúi thấp đầu. Cô như thể một đứa bé làm sai, nói một cách lúng túng.
Thiện Dục Dương cảm thấy cô đang kể chuyện cười, mặt mang cưng chiều cười nói, "Đã quên mất người nào lần đầu tiên tới trường đua ngựa sợ đến suýt khóc à?"
"Em thật sự biết mà." Đường Hiểu Huyên giải thích không có sức thuyết phục.
"Nếu em bị thương, anh sẽ bị dì Đường mắng đó." Thiện Dục Dương không chút do dự mang cha mẹ cô ra, còn không hề cảm thấy những lời này của mình mang chút sắc thái ‘bỉ ổi’ nào. Anh nói "Có nhớ lần trước tập lái xe không, em lao ngay đến khu vực an toàn đó, hôm ấy anh bị mắng thê thảm lắm. . . . . ."
Thiện Dục Dương nói năng dài dòng nhắc lại một vài chuyện cũ mà không đề để ý rằng sau mỗi một câu nói của anh, Đường Hiểu Huyên càng rụt đầu thấp hơn. Anh không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ là thấy dáng vẻ thân mật giữa Đường Hiểu Huyên và Giang Mặc, anh liền không nhịn được nhắc tới chuyện trước đây, khiến Đường Hiểu Huyên nhớ tới những cảm giác đã qua.
Dĩ nhiên nếu như anh biết mình nhắc tới những chuyện này không hề gợi lại ký ức giữa hai người, mà ngược lại, càng khiến Đường Hiểu Huyên nhớ lại quá khứ bản thân đã nhiều lần tỏ tình rồi bị cự tuyệt như thế nào, dẫn tới cô càng thêm tự ti, thì chắc Thiện Dục Dương muốn đi nhảy lầu lắm.
Giang Mặc chưa từng trải qua những chuyện như thế này nên anh không nói lời nào cũng rất biết điều không có ‘bật’ lại. Anh chỉ mỉm cười đứng bên cạnh Đường Hiểu Huyên, mang bộ dáng ‘sứ thần bảo vệ’ như lẽ đương nhiên.
Thiện Dục Dương nói xong miệng khô cả lại mà Đường Hiểu Huyên có vẻ chưa thông suốt. Tâm trạng anh loạn lên, đợi khi người ở trường đua dắt ngựa tới, anh liền đỡ Đường Hiểu Huyên lên ngựa.
"Em vốn không biết cưỡi ngựa, để anh dắt ngựa giúp em."
Đường Hiểu Huyên đã rất khổ sở mới đưa ra quyết định ‘quên đi tất cả’ nên bây giờ điều cô sợ nhất chính là tiếp xúc với Thiện Dục Dương. Cô sao còn dám tiếp tục dừng lại, vung roi ngựa lập tức xông ra ngoài chạy trốn.
Thiện Dục Dương muốn nói chậm một chút, đáng tiếc chưa kịp nói gì thì một trận gió cát đã bay vào mặt. Cô gái ngồi trên lưng ngựa phi ra ngoài như tên bay, Giang Mặc cũng đuổi theo ngay sau đó.
Thiện Dục Dương bị vó ngựa văng đầy cát vào mặt suýt chút nữa thì ngã nhào. Chờ anh phục hồi lại tinh thần, chỉ có thể nhìn dáng người cưỡi ngựa mạnh mẽ mà thuần thục của Đường Hiểu Huyên ở nơi xa.
Thiện Dục Dương thấy vậy liền ngây cả người. Anh không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của Đường Hiểu Huyên lại trở nên tốt như vậy. Nhóc con này tính tình hướng nội , cho tới bây giờ cô chỉ đứng từ xa nhìn mà ngưỡng mộ những loại hình vận động như thế này thôi. Còn nhớ rõ lần thứ hai Đường Hiểu Huyên tới đây chơi cùng anh và vài người bạn, cô bị họ nhao nhao bắt lên cưỡi ngựa, thái độ như thể sắp khóc đến nơi, cuối cùng suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống.
Nhớ khi đó bạn bè anh cũng dẫn theo bạn gái, nhìn dáng vẻ cưỡi ngựa thuần thục của họ rồi nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch của Đường Hiểu Huyên, Thiện Dục Dương chỉ có cảm giác rất mất mặt, hơn nữa thấy cô sau khi xuống ngựa hai chân phát run bị mọi người giễu cợt, anh càng cảm thấy tức giận hơn.
Trên đường về anh không cho cô sắc mặt tốt, Đường Hiểu Huyên cũng nhận thấy anh không vui, dọc đường đi đều cúi thấp đầu, mang bộ dạng của kẻ đã làm sai.
Nhưng là bây giờ tại sao lại thế này? Nhìn cô gái từ nhỏ luôn ngu ngơ giờ không cần mình khích lệ và an ủi nữa, đáy lòng anh lại quyến luyến dáng vẻ cô sợ hại nép vào ngực mình. Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào Đường Hiểu Huyên bên cạnh anh đã trở nên kiên cường hơn, đến nỗi không cần anh bên cạnh nữa?
Thiện Dục Dương càng ngày càng nắm chặt roi ngựa. Anh thấy mình đã sai rồi! Mặc dù nói anh không biết vị chua trong lòng anh xuất phát từ đâu, nhưng anh có cảm giác thất bại rất nặng nề.
Kể từ khi ba vị khách đến này đến, quản lý trường đua đã cẩn an bài từng chút một. Anh ta thấy Thiện Dục Dương ngẩn người đứng đó liền lập tức cười đi tới.
"Thiện tổng, nơi này cát bụi nhiều, nếu bây giờ anh không muốn cưỡi ngựa, tôi sẽ cùng anh đến khu nghỉ ngơi nghi ngơi một chút." Quản lý cười nói một cách ân cần.
Suy nghĩ hỗn loạn của Thiện Dục Dương lập tức bị đánh tan, anh mờ mịt nhìn quản lý một cái, từ chối nói, "Không cần đâu, tôi muốn xem Hiểu Huyên cưỡi ngựa, cô ấy không dám một thân một mình. . . . . ."
Anh còn chưa dứt lời đã bị quản lý cắt ngang, "Thiện tổng đang nói đùa sao, bây giờ kỹ thuật cưỡi ngựa của cô Đường đã rất khá rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghiêm túc tập luyện như vậy đấy. Cô ấy cưỡi còn giỏi hơn so với những cô gái khác ấy chứ, anh xem. . . . . ."
Quản lý vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Thiện Dục Dương lại nhạy cảm bắt được một chuyện, "Học cưỡi ngựa?! Hiểu Huyên học cưỡi ngựa lúc nào?" Trước khi anh dẫn Đường Hiểu Huyên đến trường đua ngựa lần đầu tiên, thậm chí cô ấy còn chưa biết cưỡi ngựa là không thể mặc váy mà còn mặc một cái váy trắng đến đây cùng anh. Cô ấy đã học cưỡi ngựa từ bao giờ thế?
Bị hỏi như thế quản lý sững sờ, kinh ngạc nói: "Từ nửa năm trước. Khi đó cô Đường tới chơi với anh, cưỡi ngựa chưa được tốt như bây giờ, sau đó cô ấy tự đến đây nói muốn học cưỡi ngựa. Lúc đó tôi có nhiều chuyện hỏi một câu, cô Đường nói là anh thích môn thể thao này, cô nói muốn học thật tốt để không làm anh mất thể diện. Trong nửa năm này cô ấy thường xuyên đến đây, học rất nghiêm túc, có một lần ngã ngựa, còn bị ngựa kéo đi vài mét, lúc ấy chân bị thương, đau đến đổ mồ hôi lạnh."
Quản lý không hề để ý tới sắc mặt của Thiện Dục Dương mà tiếp tục thao thao: "Mấy ngày trước cô Đường cũng tới, nhưng hôm đó tâm trạng cô ấy không tốt lắm, xem ra có chút nản lòng, nản chí, cũng bởi vì chân bị thương không thể cởi ngựa. Một lát sau cô ấy nói sau này sẽ không tới đây nữa. Tôi thấy hình như cô ấy bị mất thứ gì quan trọng lắm nên có nói mấy câu với cô ấy. . . . . ."
Quản lý là một người nói nhiều, hơn nữa bình thường Thiện Dục Dương không hay hỏi, khó được lần này anh mở miệng hỏi nên quản lý không kìm được miệng.
Anh ta càng nói càng nhiều, Thiện Dục Dương lại không nghe nổi nữa, sắc mặt trở nên phải cực kỳ khó coi. Anh nhíu chặt lông mày như thể khóa lại tất cả sầu muộn, trái tim thắt lại, đau đớn không chịu được.
Anh nhớ nửa năm trước có một lần Đường Hiểu Huyên xin nghỉ vì chân bị thương. Lúc ấy anh hỏi cô sao lại thế, nhóc con kia chỉ nói do không cẩn thân nên bị ngã. Anh còn nhớ khi ấy mình ghét bỏ cô một thời gian ngắn, còn trách cô không cẩn thận.
Kể từ lần thứ hai mang cô tới trường đua ngựa, nhóc con kia có vài lần dùng vẻ mặt hưng phấn hỏi anh có muốn đi cưỡi ngựa nữa không, nhưng do anh còn nhớ rõ kinh nghiệm mất mặt của hai lần trước đó nên đã không dẫn cô theo.
Thiện Dục Dương nghĩ đến lòng cô tràn đầy phấn khích lại bị mình từ chối một cách vô tình mà chỉ biết trầm mặc. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy ‘thì ra mình vẫn không hiểu Đường Hiểu Huyên’. Anh chỉ biết cô tính tình ngây thơ trẻ con, nhưng lại không biết rằng bên trong cô nhóc ấy lại là một người kiên cường mạnh mẽ. Bây giờ anh bỗng nhiên phát hiện ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Trước giờ mình luôn bỏ rơi cô ấy, thứ cô ấy nhận được lúc sợ hãi nhất không phải là sự an ủi của mình mà là sự lạnh lùng, lúc cô ấy cần mình nhất mình lại lạnh lùng bắt cô ấy nói xin lỗi. Rốt cuộc là mình đã làm gì vậy?
Từ khi sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên Thiện Dục Dương thấy lòng nình hoàn toàn rối loạn. Anh nhớ lại câu nói xin lỗi đầy cam chịu mà đau lòng và tự trách không thôi. Chúng chiếm đầy cơ thể anh không một khe hở.
"Một ly Whisky." Bật tay cái ‘tách’, Chu Cẩn đi tới ngồi xuống bên quầy bar, nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn đang uống rượu giải sầu, hỏi "Sao thế? Đột nhiên tìm tớ uống rượu? Lúc chiều có đến công ty tìm cậu nhưng không thấy, đi đâu thế?"
"Cưỡi ngựa." Thiện Dục Dương phờ phạc mà nhìn Chu Cẩn một cái rồi buồn buồn nói.
"Thật là hăng hái, dụ dỗ được em gái Đường nhà cậu rồi hả ?" Chu Cẩn giật mình nói: "Tớ tưởng là sau khi biết em ấy tức giận cậu sẽ không có tâm trạng để đi chơi, ai ngờ còn đi cưỡi ngựa cơ đây."
Thiện Dục Dương đã khó chịu sắp hộc máu rồi mà còn bị một tên bạn xấu đến đây nhạo báng. Anh phóng ánh mắt như dao qua, "Không được gọi tên cô ấy."
Chu Cẩn thông minh cỡ nào chứ, vừa nhìn liền hiểu rõ cái mặt bí xị kia là do người nào. Anh lập tức nói, "Cậu dẫn em Đường đi à? Em ấy không để ý tới cậu hay như thế nào? Hay là em ấy nói không tha thứ cho cậu?"
"Tớ không biết, tớ không biết gì hết." Thiện Dục Dương chau mày, không muốn thừa nhận mình tức giận vì Đường Hiểu Huyên đồng thời cũng đau lòng vì cô ấy, "Sao tớ phải để ý đến cô ấy? Tại sao phải dỗ cho cô ấy vui? Cô ấy thích ở cùng với ai thì có liên quan gì đến tớ? Trong lòng tớ chẳng có bất kỳ cảm giác gì cả."
Thiện Dục Dương nhớ lại mình ăn nói khép nép, hao tổn tâm trí dẫn Đường Hiểu Huyên tới trường đua ngựa, lại chỉ có thể nhìn cô và Giang Mặc quấn quýt một chỗ, nhất thời có kích động muốn giết người, nhưng lại nghĩ đến mình làm nhiều chuyện khốn kiếp như vậy, nên không kìm được mà muốn giết chết chính mình.
Chu Cẩn trợn mắt há mồm nhìn Thiện Dục Dương, trầm mặc một lúc mới nói, "Cậu đang ghen à."
Bốn chữ này như thể một trận sấm sét, khiến Thiện Dục Dương sợ hết hồn, "Cậu nói năng vớ vẩn gì thế?"
"Tớ đoán mấy ngày nay Đường Hiểu Huyên không có ở đây, trong đầu cậu chỉ nghĩ muốn mời Đường Hiểu Huyên đi chơi. Cô ấy có đi nhưng lại đi cùng một người đàn ông khác, bọn họ chơi rất vui vẻ, Đường Hiểu Huyên lại trốn tránh cậu nên cậu rất khó chịu, hận không thể giết người, trong lòng không có cảm xúc gì, có phải như vậy không?" Chu Cẩn đột nhiên nói một hơi dài.
Cùng lúc Thiện Dục Dương nghe những lời nói thì kia không dám tin nhìn Chu Cẩn. Anh nghi ngờ liệu có phải cậu bạn này đã cài máy theo dõi lên người mình không.
Chu Cẩn thấy nét mặt kia đã xác nhận suy đoán của mình, anh lắc đầu nói, "Đàn ông một khi đã ghen là không giữd:đ:l:q:đ được thông minh. . . . . . Thiện Dục Dương, tớ hỏi cậu một lần nữa, cậu có thích Đường Hiểu Huyên không?" Chu Cẩn không vòng vo nữa mà bất thình lình hỏi trực tiếp luôn.
"Không. . . . . ." Thiện Dục Dương theo quán tính trả lời như vậy, nhưng sau đó dừng lại rồi nói, "Cô ấy là em gái tớ."
"Xem ra cậu không bỏ vào tai những gì tớ đã nói ngày hôm ấy. Cậu sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi! Trên đời này không có người đàn ông nào tâm phiền ý loạn không thể làm bất cứ việc gì vì cô em gái của mình đâu, hơn thế, trong đầu lại chỉ toàn hình ảnh của cô ấy. Cậu là người duy nhất đó, Thiện Dục Dương."
Chu Cẩn tức phát điêm vì cậu bạn chậm chạp trong tình yêu của mình. Anh chẳng thèm vòng vo nữa, nói thẳng luôn: "Thiện Dục Dương, tớ vẫn luôn bội phục cậu. Từ khi quen cậu, tớ đã cảm thấy cậu rất lợi hại, có cái nhìn độc đáo, tỉnh táo cơ trí, quả đúng là hình mẫu người đàn ông thành công lý tưởng. Nhưng lúc mới quen cậu tớ không thích cậu...cậu biết chứ? Bởi vì cậu quá lý trí, lýd>đ>l>q>đ trí đến độ có chút máu lạnh. Có rất ít người có thể làm được như vậy, họ không quan tâm tới mọi chuyện bởi vì họ biết mình muốn gì. Cho nên sau này khi cậu thành công tớ không hề bất ngờ vì tớ biết chắc chắn cậu sẽ thành công."
Đột nhiên nghe được những lời này, Thiện Dục Dương chau mày, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Đừng cắt ngang lời tớ, để tớ nói tiếp." Chu Cẩn uống cạn ly rượu, nói tiếp: "Chúng ta ở chung phòng nhưng chẳng có quan hệ tốt gì, tớ cũng không thèm để ý đến cậu, tất nhiên cậu cũng không thích để ý đến tớ. Vậy bắt đầu từ khi nào? Tớ không nhớ rõ thời gian chính xác, chỉ nhớ một lần khi đi trên đường đột nhiên tớ thấy cậu, lúc ấy tớ liền đơ cả ngời, cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu có biết lúc đó mình đang làm gì không?"
Những chuyện này Thiện Dục Dương hoàn toàn không biết, chỉ đành phải lắc đầu.
"Cậu đang cười, cười cực kỳ vui vẻ." Chu Cẩn vừa cười vừa nói, "Đó là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười sau nhiều tháng quen biết, cười như một tên điên, trong tay còn cầm đồ ăn vặt (???), cũng vào lúc ấy tớ phát hiện ra một người đi cùng cậu, đó chính là Đường Hiểu Huyên - cô em gái họ Đường của cậu. Có lẽ là cảm thấy cậu rất giỏi giang, nên tớ tiếp tục quan sát cậu sau đó tớ phát hiện ra cậu nói mình rất máu lạnh, rất lý trý, đối xử với mọi người như nhau, nhưng cậu lại chỉ để ý một người, quan tâm từng cử hỉ hành động của cũng như tất cả biểu cảm của cô ấy. Cô ấy khó chịu cậu cũng sẽ khó chịu, cô vui mừng cậu sẽ cười, mặc dù thường mắng cô ấy ngốc, nhưng đáy mắt lại không che dấu được sự quan tâm. Bắt đầu kể từ lúc đó, tớ quyết định làm bạn với cậu, bởi vì cậu như vậy mới giống người bình thường."
Nghe thấy mấy câu này, Thiện Dục Dương nhíu chặt hai hàng lông mày rậm: "Nói rõ ràng."
Vẻ mặt Chu Cẩn trở nên nghiêm túc, nói rõ từng câu từng chữ: "Thiện Dục Dương, cậu yêu Đường Hiểu Huyên, trong tim cậu luôn có hình bóng của Đường Hiểu Huyên."
‘Choang’, ly rượu trên tay Thiện Dục Dương rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu văng đầy lên quần áo anh, thế nhưng anh lại không cảm thấy gì hết, trong đầu chỉ quanh quẩn một chữ ‘YÊU’! Anh yêu Đường Hiểu Huyên?!
Thiện Dục Dương thẹn quá hóa giận, giận dữ trừng mắt nhìn người bạn tốt, "Cậu nói linh tinh cái gì thế hả!"
"Tớ có nói linh tinh hay không có người rõ nhất." Chu Cẩn đẩy ngực anh nói: "Cậu vẫn muốn phủ nhận à?"
"Cậu nói lung tung vớ vẩn, Hiểu Huyên chính em gái tớ, tớ chưa từng thích cô ấy."
Nhìn mặt anh lúc trắng lúc xanh, Chu Cẩn cười lạnh, "Cậu không yêu cô ấy, vậy tại sao lại không muốn để bất kỳ người nào đến gần cô ấy? Đường Hiểu Huyên đáng yêu xinh đẹp đến mức nào, chúng ta ai cũng biết, một cô gái như thế chẳng lẽ không có ai theo đuổi? Nhớ khi đó có rất nhiều bạn học đều muốn theo đuổi cô ấy, cậu đã làm gì? Đuổi những người đó đi rồi giam giữ cô ấy bên cạnh mình; lần đầu tiên cậu đánh nhau là vì ai? Chỉ vì người kia đẩy Đường Hiểu Huyên một cái. Nếu như cậu không yêu cô ấy thì sẽ không dành cảm tình cho cô ấy, chẳng lẽ cậu không phát hiện cảm xúc của bản thân đều đặt trên người cô ấy ư? Cô ấy vui vẻ cậu cũng vui vẻ, cô ấy không vui cậu sẽ buồn phiền. Thay vì nói mấy năm nay cô ấy cứ quấn lấy cậu, không bằng nói cậu rất thích được cô ấy quấn lấy. Cậu tạo ra rất nhiều cơ hội cho cô ấy, chính là vì để cô ấy không ngừng đuổi theo bước chân của cậu, cậu biết không? Điều này rất ích kỷ, nhưng đó cũng chưa phải là điều ích kỷ nhất, mà điều ích kỷ nhất chính là cậu vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn phủ nhận sao? Cô ấy sẽ chỉ càng ngày càng chạy xa cậu thôi." (@@ cho e thở phát!! Nói gì dài thế!!)
Thiện Dục Dương rất tức giận, nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng thì lúc lập tức trầm mặc. Chu Cẩn nói đúng, như thể nơi sâu kín nhất ở đáy lòng bị người ta vạch trần khiến anh không thể tiếp tục che giấu.
Yêu, đây mới thật sự là yêu sao? Hay là giống như Chu Cẩn nói rằng anh đang gạt bản thân?
Thiện Dục Dương chán nản ngồi xuống, thở dài nói: "Lần đầu tiên tớ thấy cô ấy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, mềm nhũn như bánh bao, đang nhoẻn miệng cười với tớ, sau đó tớ lớn lên cùng cô ấy, từ lúc còn rất nhỏ cô ấy đã nói muốn lấy tớ, cậu có biết lý do là gì không? Cô ấy nói tớ xinh đẹp, đây thật sự không phải là một từ ngữ phù hợp. Lúc ấy tớ tức muốn điên, ánh mắt của nhóc con này thật kém, tại sao có thể nói một người đàn ông xinh đẹp được? Tớ vẫn lo lắng cô cứ ngốc như vậy thì phải làm sao, còn tưởng rằng sau khi cô ấy trưởng thành sẽ thông minh hơn, ai biết được lại vẫn ngốc như cũ. Cô ấy ngốc nghếch, tính tình trẻ con, từ nhỏ thích gì cũng chỉ được chốc lát, mới mười mấy tuổi đã dễ dàng nói tiếng yêu khỏi miệng, cho nên tớ không xác định được tình cảm cô ấy dành cho tớ là thật hay giả, hay chỉ là sự đùa vui của đứa bé, và nếu tớ yêu cô ấy tớ sẽ trở thành trò cười."
Chu Cẩn nhìn dáng vẻ mất mát của bạn, than thở, "Nhưng cậu vẫn yêu không phải ư? Mặc dù cậu vẫn lừa gạt chính mình, đến cuối cùng cũng không trốn thoát."
"Cậu nói đúng, tớ đã yêu, nhưng chúng tớ không hợp." Vào giờ khắc này Thiện Dục Dương không trốn tránh nữa. Đúng, Thiện Dục Dương yêu Đường Hiểu Huyên, yêu cực kỳ nhiều, nhiều đến nỗi có thể đè chết người.
"Tại sao?"
"Tình yêu của cô ấy quá trẻ con, tớ không thể tin được."
Chu Cẩn nghe nói như thế chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, thiếu chút nữa tức đến hộc máu, "Cậu nói là Hiểu Huyên yêu cậu có thể là giả, cho nên cậu không dám đối mặt?"
"Ừ." Anh gật đầu.
"Shit! Cái tên này sao ngu thế? Sao cậu lại đi nghi ngờ người ta?" Chu Cẩn nổi giận nhớ lại chuyện mình tận mắt thấy, "Người ta yêu cậu yêu đến thảm như vậy, mà cậu còn muốn cô ấy chứng minh à! Thiện Dục Dương ơi Thiện Dục Dương, tại sao cậu có thể nói cô ấy đối với cậu là giả. Một người con gái dâng hiến chính bản thân mình cho cậu mà cậu còn nghi ngờ tình cảm của cô ấy dành cho mình à! Cậu đúng là khốn kiếp."
Những lời này như một ngòi kích nổ. Thiện Dục Dương bất ngờ ngẩng đầu lên, "Cậu lại nói vớ vẩn gì thế? Giữa tớ và Hiểu Huyên không có gì cả."
"Đồ lưu manh nhà cậu còn dám nói không làm. Rõ ràng ngày hôm đó tớ dẫn hai người vào phòng khách sạn, tớ nhớ ngày thứ hai tới tìm cậu thì thấy Hiểu Huyên nhếch nhác chạy ra khỏi khách sạn. Lúc hai chúng tôi va vào nhau quần áo cô ấy xộc xệch không chỉnh tề, tư thế đi cũng không bình thường, trên cổ còn có vết hôn chằng chịt. . . . . . Cậu đừng có nói người ân ái với cô ấy không phải cậu. Cô gái chạy ra từ phòng cậu, một cô gái có thể dâng hiến chính mình cho cậu, cậu còn dám nói không yêu?"
Nghe nói xong Thiện Dục Dương như thể bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trí nhớ một đêm triền miên kia tái hiện lại chút ít trong đầu anh. Anh chỉ nhớ mình đã làm chuyện ấy nhưng lại không nhớ rõ mặt cô gái kia, chẳng lẽ đó là Hiểu Huyên? Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương chỉ có cảm giác máu toàn thân mình sôi trào.
Chu Cẩn không phát hiện sự khác thường của anh, tiếp tục nói: "Cậu vẫn không tin à? Đi, bây giờ chúng ta đi đối chất."
Mặc kệ cậu bạn vẫn đang thao thao nói gì đó, Thiện Dục Dương cũng nghe không vào, bất ngờ đẩy người trước mặt ra, lao ra ngoài như một cơn lốc.