Mục Vũ Phi biết ông cụ Hứa không mong muốn phải nhìn thấy mình, nên cô liền tránh ở phòng bếp. Việc này chính là mắt không thấy thì tâm không phiền. Nhưng mà ông cụ Vũ liền không được may mắn như vậy, ông cụ Hứa vẫn muốn kéo đề tài nói chuyện đến trên người Mục Vũ Phi. Đối với việc ông cụ Vũ chối từ thì lại càng là giống như là không nghe thấy.
“Ông có biết năm nay ông đã bao nhiêu tuổi rồi không hả? Lại còn ở đó mà tham gia vào trong chuyện của bọn nhỏ như vậy? Học tôi đây một ít đi có được hay không hả, để cho bản thân mình thanh nhàn một chút thì sẽ chết à?” Ông cụ Vũ rốt cục tràn đầy tức giận rồi.
“Ông nói nhẹ nhàng như vậy là bởi vì ông có một thằng cháu giỏi giang là Vũ Thiên, lại còn có cô cháu dâu trụ cột kia nữa! Nếu như mà tôi cũng có những đứa cháu như vậy, thì tôi cũng có thể thanh nhàn rồi !” Ông cụ Hứa cũng tức giận, trực tiếp cầm lấy cây quải trượng chọc xuống sàn nhà.
Ông cụ Vũ đã kết giao nhiều năm với ông cụ Hứa rồi. Trước kia ông cụ Vũ cũng đã từng cực kỳ hâm mộ ông cụ Hứa thích vui thú điền viên, không màng đến thế sự. Thế nhưng mà hôm nay ông cụ Hứa lại ở trong này tham gia vào chuyện của bọn nhỏ, ông cụ Vũ cũng nổ tung vì tức giận! Huống chi ánh mắt sắc bén của ông cụ lại vẫn luôn nhìn thấy ánh mắt Hứa Phàm kia cứ một mực liếc trộm về phương hướng cháu dâu nhà mình, Đây không phải là không để ông vào trong mắt hay sao? !
“Chính tự bản thân ông hãy xem thằng cháu nội của ông đi! Lại còn muốn đến đây để giáo huấn cháu dâu của tôi nữa sao!” Ông cụ Vũ gân cổ quát lên.
Hứa Phàm tự biết mình đã luống cuống, vội cúi đầu, Cũng không biết là anh ta làm như thế có phải là chấp nhận hay không nữa! Ông cụ Hứa bị tức đến mức râu cũng vểnh hết cả lên, thế nhưng ông lại không thể phát hỏa đối với thằng cháu nội của mình được! Như vậy không phải là tự đánh vào mặt bản thân của mình hay sao? Cho nên ông cụ Hứa cương quyết căm tức ông cụ Vũ, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
Hai người cuối cùng từ giã nhau trong bầu không khí không vui. Trước khi đi, ông cụ Hứa còn trừng mắt liếc nhìn Mục Vũ Phi một cái, gửi lại lời mời son sắt, mời Mục Vũ Phi tuần sau tới tham gia hôn lễ của cháu nội mình. Mục Vũ Phi cười cười đáp lại một tiếng đồng ý. Thế nhưng lại càng làm cho ông cụ Hứa thêm tức giận hơn nữa. Được rồi, nhường một chút.
“Phi Phi, cháu không có việc gì thì trêu chọc vào thằng nhãi đó làm gì?” Ông cụ Vũ hầm hừ chỉ trích Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi cười cười. Ông nội của cô thật giống như Lão Ngoan Đồng (*) vậy. Khi bị người khác làm cho bị tức giận, liền muốn tìm người để phát tiết ra. Mục Vũ Phi cung kính dâng lên cho ông cụ Vũ một cốc trà, nói lấy lòng: “Ông nội thủ đoạn quả là cao siêu! Ông cụ Hứa hoàn toàn không phải đối thủ của ông rồi! Hai ba lần liền đều bị ngài làm cho đuối lý, đành phải di dời rồi !”
(*) Lão Ngoan Đồng: Tên thật là Chu Bá Thông, là một người đã có tuổi, nhưng tính tình vui vẻ hồn nhiên như một đứa trẻ. Đây là một nhân vật quái kiệt trong bộ truyện kiếm hiệp “Anh hùng xạ điêu’ và “Thần điêu đại hiệp”của nhà văn nổi tiếng Kim Dung ở Trung Quốc.
Ông cụ Vũ đắc ý nghênh nghênh cái cổ nói: “Đúng thế! Cũng không nhìn lại một chút xem ông nội của cháu đây là ai nữa! Năm đó khi ta ra trận, luôn là người kiên quyết chiến đấu và tiêu diệt kẻ thù! “!”
Bất quá ông cụ Vũ cũng biết tính cách của ông cụ Hứa. Mặc dù đối với cái gì ông cụ Hữa cũng đều rất thờ ơ, lạnh nhạt. Thế nhưng mà có đôi khi ông cụ lại rất cố chấp. Ông cụ Hứa bao che cho con cháu, ông cụ Vũ cũng không có thời gian đâu mà để ý, đã phần cứ nhường nhịn là xong.
“Phi Phi, chuyện đã muốn giải quyết, cần phải xuống tay thật mau, chuẩn xác, ngoan!” Ông cụ Vũ nói vẻ đầy âm hiểm.
“Ông nội ông là người rất xấu tính nhé!” Mục Vũ Phi ngôn từ nghĩa chính, nói chỉ trích nói Ông cụ Vũ, Ông cụ Vũ bị nói như vậy thực sự không hiểu ra làm sao, vừa mới định lên tiếng hỏi, liền gặp luôn Mục Vũ Phi nói lại nói vẻ chân chó (nịnh nọt): “Thế nhưng mà, cháu và hai đứa trẻ bảo bối đều thích ông nội như vậy ạ!”
Câu nói chém gió này đã khiến cho ông cụ Vũ dở khóc dở cười, mà cũng chỉ có thể cười mắng cô một câu cổ quái linh tinh
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi cùng với mấy người trong bọn Doãn Tiểu Nhu không hề đi thăm Thượng Duyên. Các cô sợ Thượng Duyên nhìn thấy mọi người đang có vẻ không hề tức giận liền khó có thể chấp nhận nổi. Thế nhưng mà các cô vẫn có thể nghe được tin tức của Thượng Duyên từ trong miệng của Ảnh tử. Nghe nói Thượng Duyên đã sống không bằng chết.
Mục Vũ Phi hiểu được cảm nhận của Thượng Duyên. Bất kể như thế nào, vài năm nay Thượng Duyên đã làm việc tận tâm tận lực vì gia tộc của mình, không có một chút nào dám buông lỏng. Thượng Duyên vốn tưởng rằng, người trong nhà mình đã thay đổi, không còn là những con người không có chút tình nghĩa nào như năm đó nữa. Thế nhưng mà bây giờ bọn họ lại đột nhiên liền bán cô đi như vậy! Cô làm sao có thể chấp nhận nổi kia chứ?