Mục Vũ Phi hiểu được cảm nhận của Thượng Duyên. Bất kể như thế nào, vài năm nay Thượng Duyên đều đã tận tâm tận lực làm việc vì gia tộc của mình, không dám có một chút nào buông lỏng. Thượng Duyên vốn tưởng rằng, người trong nhà mình đã thay đổi, không còn là những con người không có chút tình nghĩa nào như năm đó nữa. Thế nhưng mà bây giờ bọn họ lại đột nhiên liền bán cô đi như vậy! Cô làm sao có thể chấp nhận nổi kia chứ?
Chỉ có điều là, ông cụ Hứa đã dự tính thật là giỏi, mau chóng kết hôn để không cho Mục Vũ Phi có cơ hội xoay xở. Đợi đến khi ván đã đóng thuyền rồi, thì Mục Vũ Phi sẽ không còn có biện pháp nào để mà đối nghịch đến cùng với nhà họ Hứa được nữa rồi. Dù sao Mục Vũ Phi vẫn còn phải lo lắng đến Thượng Duyên. Nhưng mà ông cụ Hứa đã coi thường Mục Vũ Phi cùng với đám người trẻ tuổi kia rồi. Ở thời điểm trước hôn lễ của nhà họ Hứa một ngày, nhà họ Thượng đột nhiên liền đổi chủ.
Mục Vũ Phi đột nhiên bán tháo cổ quyền đang nắm giữ ở trong tay mình. Cho dù ông cụ Hứa có lòng muốn tiếp nhận số cổ quyền, thì cũng không thể nào nhanh chân hơn kẻ thứ ba kia được. Hơn nữa cổ quyền trong tay Thượng Duyên cũng không còn, vì đã bị người thần bí nào đó mua đi mất rồi. Người ngoài, căn bản là không để lại dấu vết cho tìm. Số một ít cổ phiếu lẻ còn thừa lại cũng bị một thế lực thần bí nào đó thu mua hết. Cho dù ông cụ Hứa có muốn liên thủ cùng với nhà họ Thượng, thì cũng đã không chiếm được số cổ phần có quyền khống chế tương đối nữa rồi. Nhà họ Thượng cuối cùng thật sự là đã không làm được việc gì nữa rồi, đành chịu chấp nhận bị phá sản. Ông cụ Hứa tuy rằng tức giận, nhưng mà cũng không có khả năng sẽ dừng tay như vậy. Vậy thì cứ chờ đến khi nào mọi người khuất phục, cho nên ông cụ Hữa vẫn kiên trì như cũ, giữ thân phận thiếu gia quản lý gia sản cho Hứa Phàm. Những thanh niên khác của nhà họ Hứa thì tiêu sái bỏ đi, phân tán nơi khác. Ông cụ Hứa cũng không thể nào có thể tìm bọn họ trở về được. Chỉ có thể là phùng má giả làm người mập (*), cắn răng tiếp tục nâng đỡ cho Hứa Phàm. Mà Thượng Duyên thì ở thời điểm nhà họ Thượng bị phá sản thì một khắc kia đã không có giá trị để cho tất cả bọn họ lợi dụng nữa, Thượng Duyên biến thành một cục đồ bỏ rồi. Ông cụ Hứa nếu như vẫn còn kiên trì làm đám hỏi với nhà họ Thượng cùng đường, thì ở dưới tình huống như vậy, ông cụ Hứa chính là đang lau bụi rơi xuống ở trên mặt mình!
Một trận này, ông cụ Hứa bị đánh bại. Buổi tiệc tổ chức hôn lễ nhà họ Hứa bị một đám người trẻ tuổi khuấy đảo, đã thất bại hoàn toàn, nhất thời trở thành đề tài câu chuyện của mọi người, Ông cụ Hứa thì có thể chịu được. Bởi vì dù sao ông cụ cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, biết xem sự tình không thể chỉ trước mắt, còn muốn hung hăng mà đi tới lâu dài.
Thời điểm Thượng Duyên được Ảnh tử đưa từ nhà Mục Vũ Phi đến Tề Nhạc Cư, khi nhìn đến một đám bạn bè quen thuộc trước mặt mình, thì Thượng Duyên không nén nhịn được nữa. Cô liền che mặt khóc rống lên. Thượng Duyên đã từng một lần cho là mình cứ sẽ phải sống như vậy, chỉ có thể trải qua một cuộc sống nửa chết nửa sống cả đời như thế. Quả thực Thượng Duyên cô không thể nào tưởng tượng nổi, bọn họ chỉ là các thái tử gia và đại tiểu thư nổi danh ở thành phố A, lại có thể đổi chiều để trợ giúp cô lúc này. Hơn nữa những người đã động thủ không chỉ là Mục Vũ Phi, còn có cả mấy người trong đám Âu Văn Phú. Bọn họ dù sao thế lực cũng chỉ là mới khởi phát, nếu bây giờ không phải là muốn lấy địa vị đương gia đối kháng với nhà họ Hứa, thì cũng chỉ có thể liên thủ lại với nhau. Bất quá nhà họ Doãn, nhà họ Viên liên thủ cũng là nhìn đúng mấu chốt buôn bán, dù sao Thượng Duyên vàThượng Tư Nguyên trong vài năm qua đã làm cho công ty của nhà họ Thượng phi thường lớn mạnh. Hơn nữa có Thượng Tư Nguyên nội ứng ngoại hợp, cho nên bọn họ thứ bọn họ chiếm được chính là cổ phần công ty hoàn chỉnh của nhà họ Thượng. Việc này đối với bọn họ mà nói đều là hữu ích vô hại. Mặt khác tuy rằng bọn họ nếu lấy thân phận một mình thì sẽ không thể kiềm chế và đối kháng được với nhà họ Hứa. Thế nhưng mà khi tinh thần đồng đội của thế hệ trẻ cùng liên thủ lại với nhau, thông qua lần hợp tác này, quan hệ giữa mấy nhà cũng càng thêm chặt chẽ hơn! Đó chính là một lợi thế rất lớn cho toàn cục.
Mục Vũ Phi cũng không để cho nhà họ Vương tham dự, chính là vì cô không tin được thái độ của Vương Doãn Đức. Mà chỉ để cho anh ta làm gì đó ở bên ngoài để giữ bí mật công tác. Bất quá Vương Doãn Đức cũng coi như tận tâm tận lực, cho đến cuối cùng cũng không hề bị ông cụ Hứa phát hiện.
“Cô nhóc này, cuộc sống sau này đều chỉ có tốt đẹp, còn khóc lóc cái gì nữa chứ?” Doãn Tiểu Nhu cười, kéo Thượng Duyên đến, ý bảo cô và Ảnh tử đều ngồi xuống.
Ảnh tử biết, đối với mấy người kia mà nói, Thượng Duyên và bản thân mình đều rất nhỏ bé rồi, nhỏ bé đến mức, một người bình thường nào đó cũng đều sẽ không để ý sống chết của hai người bọn anh. Thế nhưng mà, bọn họ lại đã thật sự dám làm rồi, còn bảo vệ chu toàn được cho anh và Thượng Duyên.
Mục Vũ Phi nhìn bộ dạng đầy kích động của Ảnh tử cũng đã biết anh muốn nói cái gì. Cô vung tay lên ngăn trở sự kích động kia của anh, nói: “Đừng cám ơn tôi! Tôi chẳng qua chỉ là muốn buộc chặt anh vào với Thượng Duyên được bền chắc hơn một chút. Dù sao hiện tại chỉ có anh là người lão luyện mà Vũ Thiên có thể sử dụng được. Nếu không có anh, Vũ Thiên cũng sẽ thật sự bị phiền toái.”
“Cảm ơn. . .” Ảnh tử lên tiếng, nở nụ cười. Anh biết Mục Vũ Phi luôn luôn có cái kiểu nói năng chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm nhe một miếng đậu hũ. Cho dù có có làm muôn vàn điều tốt cho mọi người, nhưng cũng sẽ không để cho người nào biết được cái kiểu tin học sinh cách ấy của mình!
“Phi Phi, bây giờ phải làm sao đây? Cô muốn thế nào thu xếp cho Thượng Duyên và Ảnh tử thế nào đây?” Viên Kỳ Chí hỏi.
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, cười lạnh nói: “Đánh người thì phải đánh vào giữa mặt. Chúng ta đã làm, vậy thì liền làm lớn một chút đi! Đầu tiên là người trong nhà họ Thượng, họ vĩnh viễn đều sẽ không chị học ngoan ngoãn, cho nên chúng ta không thể để cho Thượng Tư Nguyên ra mặt làm chủ trì được, nhưng mà ngầm bên trong thì có thể để cho anh ta nhận. Dù sao anh cũng đã quen thuộc đối với nghiệp vụ của công ty, cũng có thể tránh được phiền phức cho chúng ta. Người lộ diện làm ông chủ thì hãy để cho Lãnh Phong nhận làm đi.”