Mục Vũ Phi lau lau nước mắt của mình. Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy ra chiếc bao quấn tay bằng da, Cố Tiểu Khê năm đó đã sửa sang lại thật nhiều dùng để đựng những đồ vật nho nhỏ của mình. Mục Vũ Phi cũng không quay đầu lại nói với Lãnh Phong: “Vài năm nay khẳng định Cố Tiểu Khê sống cuộc sống cũng không được tốt lắm. Anh cần phải chăm sóc cho cô ấy thật là tốt nhé, hãy làm cho cô ấy được hạnh phúc. Ở trong cái thẻ của Vũ Thiên có chứa một ngàn vạn, đủ để cho anh và trải qua cuộc sống đầy đủ. Nhớ là, nếu thực sự có phiền toái gì, anh liền phải nói ngay với tôi đấy! Cho dù phải liều mạng tôi cũng luôn muốn bảo toàn cho hai người. Còn nữa, anh hãy nói cho Cố Tiểu Khê biết tên của hai đứa nhỏ. Nói với cô ấy, tôi và hai đứa nhỏ đều rất hạnh phúc, cũng rất nhớ cô ấy...”
Nghe Mục Vũ Phi thao thao bất tuyệt dặn, Lãnh Phong thoải mái đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm để cho cô và hai đứa nhỏ được đưa ra ánh sáng. Thế nhưng mà tôi phải đi tìm Tiểu Khê. Không có tôi ở bên cạnh cô, hai đứa nhỏ ở bên Vũ Thiên thì sẽ được an toàn hơn một chút.”
“Không có chuyện gì hết ! Anh đã bị trói buộc ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cũng nên buông tay để đi tìm kiếm hạnh phúc của mình rồi. Trái ngược với Lương Ngọc Tường, anh càng có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy.” Mục Vũ Phi sửa sang lại gói đồ nhỏ thật gọn gàng, sau đó đưa cho Lãnh Phong. Tiếp sau đó Mục Vũ Phi gửi một tín nhắn cho Liệt Dương, để cho anh bắt đầu tiến hành làm thủ tục xuất ngoại giúp cho Lãnh Phong.
Mục Vũ Phi tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống giao cho Lãnh Phong, nén nhịn lại nước mắt, cười nói: “Lãnh Phong à, vật này thật ra là cha mẹ của Cố Tiểu Khê tặng cho cô ấy và người chồng tương lai! Mặt trên chiếc vòng có khắc 4 chữ 'Long Phượng Trình Tường' (*) đó. Kỳ thực Cố Tiểu Khê thích nhất chính là tôi tới nơi ấy! Nhưng bây giờ, tôi liền tạm thời đồng ý để cho anh thế thân vào vị trí của tôi vậy, bất quá anh cần phải làm cho cô ấy được hạnh phúc!”
(*) Long phụng trình tường: Dịch nghĩa: Rồng, phượng báo điềm lành. Khi rồng và phượng ở bên nhau, chúng tượng trưng cho sự hòa hợp âm dương và hôn nhân hạnh phúc. Đây cũng là biểu tượng của quyền lực, địa vị, thăng quan tiến chức, hóa giải tiểu nhân, thị phi, tài lộc hanh thông, mang lại mọi việc thuận lợi, như ý.
Lãnh Phong ôm Mục Vũ Phi vào lòng thở dài một tiếng, nói: “Phi Phi, Tiểu Khê hy vọng nhất chính là cô và hai đứa nhỏ kia có thể được hạnh phúc. Tôi đây cũng mong muốn cô sẽ được như vậy.”
Mục Vũ Phi gật gật đầu, lui ra khỏi vòng tay của Lãnh Phong, buồn buồn nói: “Nếu như bị Vũ Thiên biết rằng, anh dám to gan lớn mật ôm tôi như thế này, anh thử đoán xem, liệu có phải Vũ Thiên sẽ giết chết anh hay không ?”
Cả người Lãnh Phong run lên một cái, mồ hôi lạnh liền thi nhau túa ra. Đã từng có kinh nghiệm qua mấy sự việc lần trước, Lãnh Phong hiểu được đầy đủ Vũ Thiên là một người có tâm tư kín đáo như thế nào, một người biết bày mưu nghĩ kế, hơn nữa còn là một con người diện lạnh tâm ngoan (*). Mục Vũ Phi nói chưa dứt lời, những lời cô vừa nói ra kia, thật sự là đã làm cho trái tim Lãnh Phong có chút nhảy dựng lên thình thịch. Chỉ có điều là, anh sẽ xa chạy cao bay rồi, núi thì cao Hoàng Đế thì ở xa, Vũ Thiên còn có thể cách sơn đả ngưu (**) được hay sao?
(*) Diện lạnh tâm ngoan: Dịch nghĩa: Vẻ mặt lạnh lùng, trái tim tàn nhẫn.
(**) Cách sơn đả ngưu: Dịch nghĩa: Cách một ngọn núi đánh chết trâu. Ý nói người có thể đánh chết đối tượng từ một khoảng cách xa.
Lãnh Phong chính trực liền rống lên một câu: “Hãy để cho gió thổi tới mãnh liệt hơn nữa chút đi!”
★☆★☆★☆
Từ sau khi vợ chồng anh trai thứ tư qua đời đến nay, lâu lắm rồi đã không có tiếng nói tiếng cười ở trong nhà họ Vũ nữa rồi. Người ở trong đại gia đình khi tụ hội ở cùng một chỗ đều là lắc đầu thở dài. Ông cụ Vũ tâm lực lại càng mệt nhọc hết sức. Đã vài lần thiếu chút nữa ông cụ đã phải vào nằm ở trong bệnh viện. Vũ Ngôn cũng từ một cậu bé vui vẻ ngày xưa, giờ biến thành một cậu bé lạnh lùng ít lời, suốt ngày chỉ lạnh mặt ngồi một bên ở trong nhà, không biết là trong lòng đang nghĩ ngợi cái gì.
Hôm nay là ngày gia tộc họ Vũ tụ hội. Nói là gia tộc tụ hội, thế nhưng nguyên nhân do liên quan đến chuyện vợ chồng anh trai thứ tư, nên ông cụ Vũ cũng ít khi giao du với những người khác còn lại trong nhà họ Vũ. Cả ngôi nhà to như vậy, mà trong nhà chỉ có mỗi ông cụ Vũ sống cùng với gia đình nhỏ của Vũ Hạo Dân. Vũ Hạo Dân năm trước đã kết hôn với Dư Mẫn, liền chuyển về thành phố A. Vũ Hạo Dân bắt đầu giúp Vũ Thiên quan tâm chăm lo cho sản nghiệp của gia tộc. Kể từ sau khi xảy ra vụ tai nạn của vợ chồng trai anh thứ tư, Vũ Hạo Dân đã đưa Dư Mẫn về sống cùng với ông cụ Vũ ở trong nhà họ Vũ, để bảo đảm sự an toàn cho cô.
Vũ Thiên đang ngồi ở bên cạnh Vũ Ngôn. Vũ Hạo Dân ngồi đối diện với anh, nghe Vũ Thiên nói qua về chuyện của Dương Hoa Phong. Vũ Thiên nghĩ muốn xử lý Dương Hoa Phong, nhưng mà anh cần để cho Vũ Ngôn biết chuyện đã trải qua, hơn nữa còn muốn trưng cầu ý kiến của cậu bé.
“Thím vốn là người mềm lòng, sẽ không mong muốn là có người chết.” Vũ Ngôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không đồng ý với đề nghị của Vũ Thiên đưa ra, là giết chết Dương Hoa Phong.
Vũ Thiên hài lòng xoa xoa đầu của Vũ Ngôn. Vũ Thiên nói anh muốn giết chết Dương Hoa Phong, bất quá chỉ là vì muốn thử Vũ Ngôn. Ở trong lòng Vũ Thiên anh vẫn luôn rất từ bi. Vũ Thiên không khỏi cảm khái, hai vợ chồng anh trai và chị dâu thứ tư quả nhiên đã giáo dục được một đứa bé ưu tú. Bọn họ dưới suối vàng có biết, cũng nên vui mừng rồi.