Mục Vũ Phi rốt cục đã hiểu rõ ý tứ của “Phục cừu 001” rồi. Ngay sau khi hắn vừa ngã xuống không lâu, thì có vô số người khác mang tên “Phục cừu XXX” liền xông ra. Bọn chúng hoặc ngồi hoặc đứng, đều mang một biểu tình đánh giá con mồi để xem Mục Vũ Phi.
Mộ Trầm lắc mình một cái liền đứng ở trước mặt Mục Vũ Phi. Hắn cầm cây pháp trượng trong tay cắm xuống trên mặt đất, rồi sau đó lạnh lùng nhìn đám người mang tên “Phục cừu XXX” kia. Không thể không nói, khí chất của Mộ Trầm thật là mạnh mẽ. Vì dù sao Mộ Trầm cũng mang danh hiệu nổi tiếng Đệ nhất Sát Thần, những người chưa từng bị hắn giết quả thật đúng là, đã ít lại càng ít. Ở phía đối diện cả đám “Phục cừu XXX” kia cũng đã giống như lá rụng ngổn ngang trong gió rồi. “Phục cừu 001” được người làm cho sống lại, có chút không cam lòng kêu ầm lên: “Núi xanh không đổi, sông xanh còn chảy mãi, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!”
Mộ Trầm khẽ mở môi mỏng, lạnh lùng phun ra một chữ: Cút!
Chúng nhân liền trốn vào đồng hoang để ẩn náu.
“Bách tư bất đắc kỵ tỷ”: Quả nhiên chính là anh hùng sinh ra từ tuổi thiếu niên mà! Ta cũng hẹn: Núi xanh không đổi, sông xanh còn chảy mãi, sau này sẽ còn gặp lại!
Mộ Trầm xoay tay lại, dùng kỹ năng đóng băng lập tức làm đông lạnh Mục Vũ Phi ngay tại chỗ. Rồi sau đó lại dùng một chiêu kỹ năng khói độc không ngừng làm tiêu giảm máu của cô. Khóe miệng của Mục Vũ Phi co giật nhìn Mộ Trầm làm cho bản thân mình được tăng máu không biết mệt. Tiếp đó, Mộ Trầm dùng kỹ năng khống chế chính mình định ở lại trong viện, sau đó lại sử dụng độc, liên tục tàn phá thân thể và tinh thần của Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi rốt cục không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt rồi.
Mộ Trầm: Phu nhân mới vừa rồi đã nói cái gì vậy? Vi phu không hiểu rõ lắm về chăm sóc mùa màng trong năm.
“Bách tư bất đắc kỵ tỷ”: Ngài thế này là muốn đi đâu đây? Ta phỏng chừng là ta trùng hợp cùng đường với ngài! Quả nhiên là “nhân sinh hà xử bất tương phùng, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên. . . (*)
(*) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của Trung Quốc: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (有缘千里来相会,人生何处不相逢). Hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt“.
Ý nghĩa của câu thơ này giống như câu thành ngữ “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng” ở Việt Nam.
Mộ Trầm không để ý tới cô, cứ một mực tự chơi đùa nhìn rất vui vẻ. Mục Vũ Phi ở trạng thái chiến đấu, nên không thể logout được. Rốt cục cô hận đến ngứa răng nanh, liền trực tiếp tắt nguồn điện của máy vi tính đi.
Mục Vũ Phi đứng dậy đi đến phòng khách, lại chỉ thấy có Lãnh Phong đang ngồi ở nơi đó uống bia một mình, bộ dáng hậm hực không chịu nổi. Thấy Mục Vũ Phi đã chơi đã, Lãnh Phong chỉ chỉ lên một tấm hình ở trên bàn. Mục Vũ Phi hồ nghi vừa cầm lên xem một cái, trong nháy mắt khắp tứ chi bách hài (*) đều rúng động. Trên tấm ảnh chụp là một cây hoa anh đào đang nở hoa tràn ngập. Một cô gái trẻ mặc áo trắng đang đứng ở bên dưới tàng cây. Thân hình của cô gái thân hình mang vẻ thướt tha, dung mạo tốt đẹp, rõ ràng chính là Cố Tiểu Khê, một người đã từng bị mọi người cho rằng, đã sớm chết rồi!
(*) Tứ chi bách hài (四肢百骸 )/ tứ chi bách thể (四肢百体): tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể - chỉ: toàn than.
Mục Vũ Phi che miệng lại nén nhịn xuống tiếng kêu kinh ngạc, nước mắt không nhịn được liền chảy xuống. Giọng nói của Mục Vũ Phi run run, khẽ hỏi: “Cô ấy... Vẫn khỏe mạnh chứ?”
Vẻ mặt của Lãnh Phong từ từ dịu lại lại, thẳng người lên, nói vẻ có chút áy náy: “Thực xin lỗi, tôi... không thể không đi… Cho nên tôi đã đưa hai đứa trẻ đến nhà của Vũ Thiên rồi.”
Mục Vũ Phi ôm lấy tấm ảnh chụp kia vào trong ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống trên mặt đất, “May mắn quá, Tiểu Khê còn sống, cô ấy vẫn còn sống...”
Lãnh Phong đến gần Mục Vũ Phi vỗ vỗ lên bờ vai của cô, thoải mái nói: “Trong trận hỏa hoạn ấy Tiểu Khê cũng đã bị thương. Cô có còn nhớ cái người cũng là vệ sĩ, năm đó đã cùng với tôi làm công việc bảo vệ cho cô hay không? Vốn dĩ lúc đó tôi rởi bỏ cậu ấy rồi, nhưng mà cậu ấy đã ý thức được tình huống không đúng, liền bỏ chạy ngược lại qua đó cứu Cố Tiểu Khê. Hơn nữa cậu ấy còn bố trí mang cô ấy đến an dưỡng ở Nhật Bản. Mấy năm qua cậu ấy luôn luôn tìm kiếm nhưng không biết được tin tức của tôi. Mãi đến gần đây cậu ấy mới biết được, nên đã gửi ảnh chụp này đến cho tôi.”
“Anh nhìn mà xem, rốt cục Tiểu Khê đã có thể cười vô ưu vô lự rồi, “ Mục Vũ Phi vui mừng mà khóc, vuốt ve khuôn mặt tươi cười đầy phấn chấn của Cố Tiểu Khê ở trên ảnh chụp, miệng lầm bầm nói, “ Tiểu Khê là một cô gái thật là xinh đẹp, hiện tại nhìn nụ cười của cô ấy thật là hạnh phúc.”