Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 46: Chương 46




"Đi nhiều ngày như vây ,tám phần là sẽ quên chúng ta ." Này đương nhiên là khoa trương ,mới vài ngày như vậy ,cũng không phải là không nhớ .Bất quá cô cũng sợ đi chơi lâu như vậy ,bé Phúc Binh sẽ nghĩ bọn họ không cần hắn .

Nhưng thật ra bé Phúc Binh không có quên bọn họ .Vừa vào cửa , thì nhìn thấy tiểu tử kia ngồi ngoan ngoãn ở trên ghế ăn cháo ,thấy ba mẹ đã trở về ,liền đem thìa đặt suống bàn ,nhảy xuống hướng lại đây ,chỉ tiếc bé rất bé ,nên chỉ có thể ôm lấy chân cô ,ngửa đầu lên làm nũng nói :"Mẹ ,con rất nhớ mẹ."

Chu Lăng vui tươi hớn hở xoay người đem bé ôm lấy ,dùng sức hôn lên mặt bé mấy cái , lại nghiêng mặt nhìn bé :"Mẹ cũng rất nhớ con .Ở nhà với ông bà ngoại có ngoan không ?"

Lão mẹ không chờ hai mẹ con thân thiết xong ,liền một tay ôm lấy tiểu tử kia bế đi qua :"Tốt lắm ,nhanh đi tắm rửa đi ,xem này cả người đều là mồ hôi ,rất thối ,cô không sợ bẩn nhưng tôi sợ bé Phúc Binh của chúng ta không chịu được ."

Chu Lăng ngượng ngùng lau mồ hôi ,quả nhiên đi rửa mặt ,một bên còn nói :"Trong túi có mang quà về cho mọi người ,mẹ tự lấy đi."

Ở Hải Nam có đặc sản nổi tiếng nhất trừ quả dừa ra chính là các loại vỏ sò ,và hải sản ,quả dừa quá nặng ,Chu Lăng tất nhiên là lười mang ,ngoài mấy cái vỏ sò ,vỏ ốc ,và mấy cái rặng san hô nhỏ xinh đẹp ra ,còn mua một ít mực ,tôm đã chế biến sẵn ,có thể ăn trực tiếp luôn ,vừa vặn lão ba ,lão mẹ cùng bé Phúc Binh đều thích .

Ở lại vài ngày ,lão ba lão mẹ liền khai giảng , Ngô Ngôn vẫn còn trong thời gian nghỉ phép ,Chu Lăng vốn nghĩ một nhà ba người có thể đi du lịch chỗ nào đó ,lại đột nhiên nhớ đến bé Phúc Binh phải đi nhà trẻ ,đành phải trả phép ,còn lại hai mươi ngày để lưu lại sang năm ,dù sao ngày nghỉ phép bọn họ có thể chia làm hai lần là xong.

Gặp lại đồng bọn ,không thiếu được khoe một chút được đi đâu ,được xem cái gì ,ăn cái gì ,lại đem mấy cái vỏ ốc biển to ra khoe khoang :"Đặt bên tai có thể nghe thấy âm thanh âm của sóng biển a ,mẹ nói mình không nhìn được sóng biển ,liền đem vỏ ốc này về cho mình nghe."

Từng cái vỏ ốc biển so với nắm tay bọn nhỏ thì đều to hơn ,nhiều màu sắc đẹp ,tiểu hài tử đều thích những màu sắc này ,huống chi ở đây đất liền tự nhiên xuất hiện mấy cái vỏ ốc biển to ,khiến cho bọn trẻ ngạc nhiên ,trong chốc lát bé Phúc Binh liền chia cho mấy bạn chơi mỗi người một cái .

Chu Lăng cười tươi ở một bên nhìn ,tẩu tử ở bên cạnh nói :"Bé Phúc Binh thật là hào phóng ,hai người giạy bảo con thật tốt."

Cô vội khoát tay nói :"Em cũng không giạy đứa nhỏ này như vậy ,đây chắc là trước kia mẹ đẻ bé giạy cho ."Có đôi khi cô cũng nghĩ ,nếu bé Phúc Binh mà cũng giống như những đứa trẻ nghịch ngơm, không nghe lời ,bị nuông chiều đâm hư ,cô còn có thể hay không nguyện ý nhận nuôi.

Nghĩ đến đại khái không thể nào ,cô vốn là không thích đứa trẻ của người ngoài ,đụng tới những đứa trẻ này cô chỉ hận không thể lẫn mất càng xa càng tốt ,làm sao có thể để tự mình chuốc khổ.

Bất quá những xuy nghĩ đó không như tưởng tượng ,bé Phúc Binh là một đứa trẻ nhu thuận nghe lời ,tình cảm của hai người cũng tốt lắm ,sự tình hết thảy thuận lợi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.