Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh!

Chương 7: Chương 7




Cầm tờ hôn thú màu đỏ trên tay, trái tim An Huyên thắt lại. Trên mặt giấy có ảnh của cô và Dịch Lăng, vẻ mặt của nah vẫn lạnh lùng như vậy. Cô không biết lựa chọn này là đúng hay sai? Cô chỉ biết bản thân chỉ có thể làm hết sức mình.

Sau khi hôn lễ sang trọng bậc nhất kết thúc, tài xế đưa cô về biệt thự Dịch gia, còn Dịch Lăng - chồng mới cưới của cô thì rời đi sau đó. Nhưng anh đi đâu thì có lẽ cô cũng phần nào đoán được.

Mở cánh cửa gỗ tinh xảo, An Huyên bước vào "phòng ngủ" của hai người. Đập vào mắt cô là hai tông màu đen - trắng kết hợp một chỗ thật hài hòa nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. Bất giác cô rùng mình.

Cô ngồi xuống chiếc giường King Size, đưa mắt đảo khắp căn phòng rộng lớn. Từ nhỏ đã sống theo phong cách truyền thống, giản đơn, An Huyên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ sống trong một căn biệt thự xa hoa như thế này. Đến tận lúc này, tất cả hệt như một giấc mơ.

Bỗng một vật trên tủ trang trí hấp dẫn cô, An Huyên bước đến gần. Là một khung ảnh chụp một đôi nam nữ rất đẹp, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, hai con người đứng cùng một chỗ rất xứng đôi. Cô cẩn thận cầm lên xem, ngón tay miết nhẹ khuôn mặt đang mỉm cười hạnh phúc của Dịch Lăng, từ ngày biết nhau đến nay, cô chưa từng nhìn thấy nơi anh nụ cười chân thành ấy - đẹp đến rạng ngời.

"Vũ Nhiên có phải hai người đã rất hạnh phúc không? Tôi không biết mình có thể khiến anh ấy cười một lần nữa không?" - Đương lúc An Huyên miên man suy nghĩ thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến cho cô giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi khung ảnh.

"Cô đang làm cái gì vậy?"

"Em... em..." - An Huyên bối rối nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đến từ khi nào vậy?

"Mau bỏ xuống." - Giọng anh lạnh lùng.

"Dạ... Sao cơ?" - Đương lúc An Huyên còn ngơ ngác thì Dịch Lăng nhanh chóng tiến tới lấy lại bức ảnh, nhẹ nhàng đặt lại phía tủ kính như một bảo vật trân quý.

An Huyên lặng người nhìn hành động của anh.

Đôi mắt đen sâu thẳm xoáy sâu nhìn cô khiến cô luống cuống tay chân.

"Em xin lỗi."

"Tôi không muốn cô chạm vào bất kì vật gì trong căn phòng này, vậy nên hãy an phận của cô đi." - Thật ra Dịch Lăng cũng không phải chán ghét An Huyên, có trách chỉ trách số phận đưa đẩy cô trở thành "vợ của anh". Mà tới bây giờ đối với Dịch Lăng, vợ của anh chỉ có duy nhất Vũ Nhiên mà thôi.

"Vâng."

Cô chưa kịp định thần thì Dịch Lăng đã nhanh chóng rời đi. Anh không hề muốn nhìn cô - vợ mới cưới của anh, dù chỉ một giây.

Sau khi sắp xếp lại quần áo và một số vật dụng vừa mang tới, An Huyên mệt mỏi lên bước chân nặng nhọc vào phòng tắm. Ngước nhìn mình trong gương, chính cô cũng giật mình. An Huyên không phải người hài hước nhưng tuyệt đối sẽ không bi thương, An Huyên không thường vui vẻ nhưng cũng sẽ không mấy khi buồn bã. Vậy, cớ sao vì một người đàn ông mới gặp vài lần, cô lại có thể nhu nhược mặc anh khinh thường chứ? Điều đó không giống như phong cách của cô chút nào.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng hằn mệt mỏi, thất sắc trong gương, An Huyên chỉ biết cười buồn. Ngày trước khi còn trong trường Đại học, khi nhìn bạn bè yêu đương cô chưa từng một lần khát khao, nhìn họ hạnh phúc cô cũng không ước vọng. Thế mà, hôm nay lại vì một người đàn ông lạ xa mà khao khát tình yêu đến vậy.

An Huyên, mày thật đáng khinh bỉ!

Nhanh chóng tắm rửa xong, gột đi những suy nghĩ vẩn vơ, An Huyên khoác áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn chiếc giường rộng lớn ngay ngắn đó, có lẽ đêm nay anh ấy sẽ không về.

Có phải cô thật bi kịch không? Đêm tân hôn lại phải chịu cảnh giường đơn gối chiếc. Nhưng nói thế nào đi nữa thì cô cũng thật may mắn, nếu lúc này mà có Dịch Lăng ở đây thì thần kinh của cô chẳng phải sẽ căng như dây đàn sao?

An Huyên mơ màng cảm giác có người đến gần, nhưng cơn buồn ngủ ập đến kéo cô vào giấc ngủ say.

Đêm khuya trăng sáng, ánh mắt thâm thúy âm trầm quan sát cô gái đang ngủ say trên giường.

Sáng hôm sau khi mọi người vẫn còn ngủ say, An Huyên như mọi ngày đều thức dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt, cô thay quần áo rồi bước xuống nhà.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô ở căn nhà này - chốn dừng chân của cô trong suốt phần đời còn lại.

Những tia nắng sớm ban mai chiếu rọi lên những chiếc lá còn đọng sương sớm, bác Trần đang cắt tỉa cây trong vườn, thím Vương thì đang bận rộn trong phòng bếp. An Huyên mỉm cười bước vào.

"Chào buổi sáng thím Vương" - Cô khẽ cuối đầu chào thím Vương - kiểu chào lễ phép như đối với trưởng bối trong nhà.

"Ôi, thiếu phu nhân, sao cô lại dậy sớm như vậy?" - Thím Vương kinh sợ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu. Chẳng phải phu nhân tiểu thư đều ngủ dậy rất muộn sao?

"Cháu quen rồi ạ! Để cháu cùng chuẩn bị bữa sáng với thím nhé?" - Cô mỉm cười thân thiết làm cho người ta có cảm giác gần gũi, không câu nệ.

Thấy thiếu phu nhân nhiệt tình như vậy, tuổi còn nhỏ mà đã lễ phép hiểu chuyện thì thím Vương vui mừng cũng chẳng từ chối. Hướng dẫn cô làm vài món ăn yêu thích của các thành viên trong nhà.

"Thiếu gia từ nhỏ đã không ăn được đồ cay, nếu ăn phải đồ cay thì bệnh đau dạ dày của cậu ấy sẽ tái phát."

An Huyên gật đầu cẩn thận ghi nhớ kĩ từng sở thích của từng người. ăặc biệt cô còn lưu tâm đến những gì Dịch Lăng thích và không thích.

Rất nhanh một bàn thức ăn đầy mĩ vị được dọn lên. Thím Vương bên cạnh tấm tắc khen ngợi:

"Thiếu phu nhân, không ngờ cô lại có tài nấu nướng như vậy!" - Hình tượng thiếu phu nhân trong lòng thím Vương lại tăng thêm một bậc. Từ sau khi thiếu phu nhân Vũ Nhiên ra đi, bà rất lo lắng cho cuộc sống của Dịch Lăng - người bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Nhưng hôm nay khi chứng kiến tất cả, phải chăng bà cũng nên an tâm rồi?

An Huyên không vì được khen mà kiêu ngạo, cô khiêm tốn trả lời: "Là do cháu từ nhỏ đã được bà cháu chỉ dạy đó ạ!"

"Ồ. Thì ra là vậy. So với các nữ chủ nhân trong nhà này thì thiếu phunhaajna rất giỏi đó." - Thím Vương nháy mắt trêu đùa.

Ngưng Yên là người đầu tiên bước vào phòng bếp, cô bất ngờ khẽ thét lên.

"Giáo sư An sao cô lại ở đây?"

An Huyên và thím Vương khó hiểu nhìn Ngưng Yên đang tơợn mắt há mồm kinh ngạc. Thím Vương khẽ nhắc:

"Tiểu thư, thiếu phu nhân không ở đây thì ở đâu?"

"A!" - Ngưng Yên lần thứ hai thét lên. Cô gái như nhớ ra gì đó, vui mừng nhảy cẫng lên như con nít, chạy đến ôm chặt lấy An Huyên làm cô bất ngờ vì hành động đột ngột.

"Hay quá, từ giờ giáo sư An sẽ ở đây với em. Quá tuyệt vời." - Ngưng Yên mỉm cười khóe mắt cong cong rất đáng yêu. An Huyên cũng cười xoa đầu cô ấy.

"Sao lại gọi là giáo sư An? Ở đây không phải trường học." - Không biết mẹ Dịch từ đâu xuất hiện đằng sau hai người, khẽ liếc nhìn.

"Á, con quên mất. Phải gọi là chị hai. Chị hai." - Ngưng Yên vui vẻ không thôi nhưng ngược lại với cô ấy thì mẹ Dịch lại tỏ ra không mấy thiện cảm với cô.

"Chào mẹ, chúc mẹ buổi sáng tốt lành!" - An Huyên lễ phép cuối đầu chào, kiểu chào tôn kính trong mỹ học phương Đông.

Ngưng Yên hứng thú nhìn cô hành lễ, hành động dịu dàng nhưng lễ phép, khí chất cao quý toát lên từ người cô.

"Ừ!" - Mẹ Dịch lúng túng không biết phải làm sao đành hắng giọng, bước lại ngồi vào bàn ăn.

"Cha các con từ sớm đã ra chạy bộ, chúng ta dùng bữa sáng trước đi." - Mẹ Dịch phân phó xong quay qua thím Vương "Sao hôm nay lại có nhiều đồ ăn thế kia?"

"Thưa phu nhân, là thiếu phu nhân đích thân xuống bếp chuẩn bị cho mọi người đấy ạ!"

Hơi bất ngờ nhưng mẹ Dịch vẫn tỏ vẻ không có gì, khẽ gật đầu.

"Chị hai, anh hai đâu ạ?" - Ngưng Yên vừa cầm cốc sữa nóng lên uống, vừa hỏi.

"À...anh ấy..." - Đang lúc An Huyên không biết trả lời thế nào thì có tiếng bước chân tiến tới gần.

Dịch Lăng lịch lãm trong bộ âu phục được cắt ay tinh tế, chào mẹ Dịch.

"Con tới công ty đây ạ!"

"Ơ... sao lại tới công ty, anh chị không đi tuần trắng mật à?" - Em gái Yên Yên tò mò hỏi thì nhận lại được cái nhìn "yêu thương" của Dịch Lăng.

"Công ty đang có hội nghị quốc tế cần xử lí." - Nói đến đó Dịch Lăng khẽ nhìn sang An Huyên đang an tĩnh đứng ở đó rồi nhanh chóng quay đi.

"Nhưng còn chị hai...?"

"Yên Yên, không sao đâu. Công việc quan trọng hơn mà." - An Huyên biết có những chuyện không thể thể hiện quá rõ ràng, đành phải dùng cách lấm liếp để che giấu sự tình.

"Vâng ạ!"

"Lăng nhi, con tới ăn sáng rồi hẵn đi." - Mẹ Dịch vì không thích An Huyên lắm nên chuyện tuần trăng mật có hay không, bà cũng không ý kiến.

"Không mẹ ạ, con đi đây. Còn An Huyên thì vài hôm nữa có thể đi làm trở lại." - Nói xong, anh nhanh chóng bước đi.

"Để con ra tiễn anh ấy".

An Huyên nhanh chóng chạy đi để đuổi kịp bước chân của anh.

Dịch Lăng khẽ dừng bước trước cửa lớn, nhìn An Huyên đang đứng trước mặt.

"Nếu không có người thì không cần diễn sâu như vậy. Tốt nhất cô cứ làm tốt bổn phận của mình, chúng ta ai có cuộc sống riêng của người ấy nhưng tuyệt đối không được làm gì ảnh hưởng đến thanh danh của gia tộc."

Sau khi hờ hững nói ra những lời kia, anh ngồi lên chiếc ô tô đen bóng rời đi để lại An Huyên thơ thẩn nhìn theo bóng anh trước cửa.

"Anh ấy nói mình diễn ư?"

Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.