"Tiểu Bảo, con nói có phải dì trúng bẫy của mẹ con?" Sau đó, Cố Ngộ Bắc ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo
vừa đi vào bên trong vừa hỏi Tiêu Tiểu Bảo. Việc không liên quan đến
mình quan tâm quá sẽ bị loạn.
Tiêu Tiểu Bảo nghe Cố Ngộ Bắc hỏi
hơi trầm ngâm một chút, dღđ。l。qღđ lần này nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng
của cô, sau đó ôm cô giống như tiếp thêm sức mạnh, "Dì Cố, mặc kệ mẹ và
dì Ôn có mưu tính gì đi nữa, luôn có một câu nói đúng, người không thể
luôn trốn tránh, nếu như vô tâm làm như không thấy là tốt rồi, coi như
cả đời không qua lại với nhau, cũng không thể làm rối loạn cuộc sống của mình!"
"Bảo! Con xác định con chỉ mới ba tuổi sao?" lqd Cố Ngộ Bắc hít hít lỗ mũi không thể nào xác định hỏi.
"Dì Cố, cháu nói nhiều hơn so với bạn bình thường khác, đó là do lúc nói
chuyện thì nhớ tới khi xem Cậu Cả diễn trên ti vi! Từ phim thần tượng
đến kịch luân thường đạo lý, từ phim võ cổ trang đến tiên hiệp chỉ cần
là Cậu Cả biểu diễn cháu đều bị buộc phải xem, mặc dù phần nhiều đều chỉ là kịch giải trí, nhưng không phải không có tác dụng!" Tiêu Tiểu Bảo
rất nghiêm túc giải thích. Người ta nói rằng có một số trẻ em có năng
khiếu từ ba tuổi thích xem người nổi tiếng, đứa nhỏ này cũng xem, nhưng
mà chỉ xem phim truyền hình mà thôi!
Cố Ngộ Bắc gật đầu, "Hoá ra là như vậy! Sau này dì có con trai cũng bảo nó xem truyền hình!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu: "Có thể làm thử!"
"Này, có phải dì cháu hai người muốn mở cuộc hội đàm! Chỉ đi vào cửa thôi
cũng đi lâu như thế! Hừ!" Ôn Tiểu Noãn ngó về phía cửa bực mình hai
người này nên rống lên.
"Tới liền! Chỉ biết chơi! Không nhìn thấy tớ ôm Tiểu Bảo sao?" Cố Ngộ Bắc cũng hét to trả lại, nhưng chân không
tự chủ bước nhanh một chút.
"Đến đây Tiểu Bảo, dì Ôn ôm cháu, dì
Cố của cháu nhỏ người ôm cháu đi không nổi...!" Ôn Tiểu Noãn nhận lấy
Tiểu Bảo, nhưng miệng vẫn không tha cho Cố Ngộ Bắc. Hình tượng của Cố
Ngộ Bắc chính là khéo léo khả ái.
"Ai cũng giống như cậu sao, dáng dấp thẳng đuột tựa như cây trúc!" Cố Ngộ Bắc trừng cô.
"Được rồi được rồi, hai cậu ra ngoài chơi mà vẫn còn gây gổ sao?" Tiêu Hòa
Nhã không chịu nổi, cô bỏ nhà trốn đi dễ dàng lắm sao? “Lãng phí thời
gian thế này! Nhìn lại mình xem giống cái gì còn ở đó nói người khác là
yêu quái, hai cậu không thấy chán sao?"
"Được rồi được rồi, đi
nhanh lên đi!" Ôn Tiểu Noãn phất tay, sau đó bước đi thật nhanh vào bên
trong cửa. Mà phía trong giai điệu cuồng nhiệt sôi nổi đang vang lên.
Lần đầu tiên các cô tới vũ trường này, ngay chính giữa là một sàn nhảy
thật to, ánh đèn rực rỡ, lấp lánh nhiều màu sắc, muôn hình muôn vẻ nam
nữ lắc lư thân hình, hành động mặc sức buông thả.
Bốn người bọn Tiêu Hòa Nhã tìm góc vắng vẻ ngồi xuống. Cô còn chưa kịp mở miệng, đã có người hầu bàn bưng khay đi tới.
"Xin chào mọi người, đây là lão đại chúng tôi phân phó đưa tặng Nguyệt Dạ!"
Vị bồi bàn kia cung kính khom lưng, trên khay đặt ba chén Nguyệt Dạ
trong suốt như ánh trăng đặt ở trước mặt của ba người các cô, một chén
sữa tươi đưa tới trước mặt của Tiêu Tiểu Bảo.
"Cám ơn!" Tiêu Tiểu Bảo nhận lấy, gật đầu đáp tạ.
"Không cần khách khí, xin mời dùng!" Người hầu bàn khẽ mỉm cười, rất là ưu nhã xoay người.
"Đợi đã nào...!" Cố Ngộ Bắc gọi hắn lại, giọng nói lành lạnh: "Sữa tươi để
lại, còn những thứ khác mang đi!" Tất nhiên cô biết, ở chỗ này muốn tìm
được sữa tươi cực kỳ không dễ dàng, sợ Tiểu Bảo không có thức uống gì
nên nhịn, nhưng ba người các cô thì hoàn toàn không cần thiết!
"Đừng nha!" Ôn Tiểu Noãn đưa tay ngăn Cố Ngộ Bắc lại, sau đó hướng về phía
người bồi bàn đang chờ phân phó lắc đầu một cái, đợi đến khi người hầu
bàn thức thời rời đi, Ôn Tiểu Noãn mới mở miệng tiếp tục: "Bất quá chúng ta trả tiền là được!"
Cố Ngộ Bắc không nói gì, sau đó nhìn về
phía Tiêu Hòa Nhã, này choáng nha cậu ấy không nói hai lời nâng ly uống
liền..., cô tức giận rất muốn há miệng mắng to, cậu đấy chưa từng chạm
qua một giọt rượu thế nào lại…, cuối cùng vẫn nhịn, ừ thì trả tiền, vì
vậy cũng giận dỗi nâng ly lên uống..., ừng ực một hơi hết sạch, nhìn Ôn
Tiểu Noãn ợ một tiếng không thấy nói gì, tốt xấu gì cậu cũng phải nói
rõ, cậu như vậy có gì khác biệt giống Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, lão
Ngưu ăn mẫu đơn.
Tiêu Hòa Nhã lắc lắc đầu, sau đó nhìn Tiểu Bảo của mình hút sữa tươi từng chút một, thật là đã mắt.
Trong sàn nhảy, một khúc lại một khúc vang lên. Giai điệu quen thuộc khiến
mắt ba người tỏa sáng, sau đó nhất tề quay đầu nhìn về phía Tiểu Bảo nhà họ Tiêu.
"Bảo, muốn nhìn mấy dì khiêu vũ không?" Cố Ngộ Bắc cười hỏi.
Tiêu Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu, "Muốn!"
"Nhỡ có người gạt bắt mất con thì sao?" Tiêu Hòa Nhã rất không yên tâm, năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra, thật đúng với câu nói kia của Lý
Ninh, không có gì là không thể! Ngoài đường còn có người dụ trẻ nhỏ, làm sao có thể bảo đảm ở trong quán bar không có ai dụ dỗ con nít đây?
"Yên tâm đi, mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục cười nói, không phải tất cả trẻ con ba tuổi đều dễ gạt!
"Bảo, cầm lấy một lát chụp hình cho mấy dì, được không?" Ôn Tiểu Noãn cầm
điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt Tiêu Tiểu Bảo, cô hỏi.
"Được!" Tiêu Tiểu Bảo nhịn xuống kích động muốn khám phá điện thoại di động,
gật mạnh đầu cười, lại nói, cậu đối với cái gì mới đều muốn tìm tòi thay đổi kết cấu **. Nếu chỉ phá chơi thì cậu hoàn toàn không cần lo lắng,
nhưng nếu muốn thay đổi thì phải làm nhiều lần mới được, để bảo đảm cái
điện thoại di động này có thể chụp hình, lần này cậu quyết tâm nhịn cho
qua. Thật may là nơi này cũng không có công cụ.
Sàn nhảy đang
trầm lắng lại từ từ sôi nổi lên, có người rời sân cũng có người ra sân
lần nữa, giờ khắc này, vũ đài thuộc về ba người họ. Đây là thủ khúc làm
bọn họ thành danh, mà đặc biệt điệu nhảy này lại như chuyên dành cho ba
người các cô, hoặc linh động như gió hoặc xinh đẹp như lửa sống, dịu
dàng như nước, ba người ba loại trạng thái hợp lại với nhau càng tăng
thêm sức mạnh hợp tác vô biên. Dần dần trên vũ đài, trọng tâm chỉ còn
lại ba người này, những người khác chỉ làm nền, bọn họ là tiêu điểm của
tất cả mọi người.
Tiêu Tiểu Bảo đang cầm điện thoại của Ôn Tiểu
Noãn, cẩn thận dùng camera quay, hình như quay phim so với chụp hình
thú vị hơn nhiều. Trên màn hình ba người cười rạng rỡ, một người là
người thân nhất của cậu, còn hai người kia cũng thân thuộc giống như
thế. Mấy người họ cười lên đều xinh đẹp động lòng người.