"Không ngại chú ngồi
bên cạnh chứ?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, Tiêu Tiểu Bảo chậm rãi
quay đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông mang gọng kiếng màu vàng ngồi xuống bên cạnh mình.
"Đã ngồi xuống rồi cần gì phải hỏi?" Tiêu
Tiểu Bảo thật là không nói gì, sau đó cầm điện thoại di động tiếp tục
công việc. dღđ☆L☆qღđ Mẹ cậu hiện tại chơi đùa giống như là một đứa trẻ
con , cả dì Ôn, dì Cố cũng giống vậy.
"Dầu gì, chú cũng là bạn tốt của ba cậu, lẽ nào không cho mặt mũi như vậy chứ?" Người đàn ông đeo mắt kiếng rất là uất ức nói.
Tiêu Tiểu Bảo im lặng, để điện thoại ở chế độ tự động quay lúc này mới xoay
người nhìn về phía người đàn ông cười có điểm giống hồ ly này,
diễღnđànlêqღuýđôn nụ cười này cậu vẫn thường thấy, anh trai của ba cậu,
chính là bác cậu lúc nào cũng treo nụ cười như vậy. Nhìn như vô hại
thiện lương kì thực tâm địa đen tối giống như đáy nổi, đen tận xương
tủy, người đàn ông này và bác của cậu là cùng một loại người. Không dễ
chọc!
"Chú biết ba cháu?" Tiêu Tiểu Bảo cười hỏi, bộ dáng thật là ngây thơ đáng yêu.
"Ách. . . . . ." Tống Duật Minh thật sợ hết hồn, giỏi thật, chẳng lẽ cậu nhóc này còn có rất nhiều ba hay sao?
Tiêu Tiểu Bảo chỉ cười không nói, ánh mắt long lanh, đứa trẻ ba tuổi sẽ có
bộ dáng này, sau đó: "Chú, gương mặt chú thật là xinh đẹp, ồ! So với dì
Cố còn đẹp hơn!" Cười hì hì nói xong, giơ một tay lên chỉ thẳng
về phía Cố Ngộ Bắc.
Tống Duật Minh nhìn theo tay cậu bé chỉ
thấy cô gái đó cười vui vẻ, nhất thời thu lại nụ cười, "Hừ, gì mà đẹp
giống con gái, cũng không phải là mình nguyện ý!"
Tiêu Tiểu Bảo coi như không nghe thấy người này nói thầm, vừa uống sữa tươi vừa nhìn ba người đang nhảy vui vẻ .
"Cháu nói nếu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy người phụ nữ của ông ấy mang theo
con trai ông ấy đến loại địa phương này có tức giận hay không?" Đột
nhiên ngoài ý muốn Tống Duật Minh mở miệng hỏi.
"Phốc!" Mới vừa
hút một ngụm sữa tươi vào trong miệng, nghe người này hỏi liền kích động toàn bộ phun ra ngoài. Cũng may cậu còn thiện lương không phun về phía
người nọ, nếu không. . . . . .
"Kích động thế sao, cậu bé?" Tống Duật Minh cầm khăn ướt lên, bất đắc dĩ nhưng cũng rất tỉ mỉ lau khóe miệng cho cậu.
"Chú, thật may là cháu không bị sặc, nếu không dì Cố nhà cháu nhất định sẽ
coi chú như kẻ thù!" Thật vất vả mới hết sặc, Tiêu Tiểu Bảo nhìn Tống
Duật Minh nói.
“Chú chỉ thấy kỳ lạ mà thôi, cũng không định nói cho ba cháu!" Tống Duật Minh tuyệt không chột dạ nói.
Kết thúc bản nhạc, ba người dừng động tác lại, sau đó tiếng vỗ tay như thủy triều vang dội trùng điệp không dứt.
"Cám ơn cám ơn!" Ba người rất là yêu diễn (yêu thích biểu diễn) nghiêng mình chào đáp tạ. Sau đó khi mọi người còn đang nhìn chăm chú thì bọn họ đã
bước xuống.
"Ah, người đó. . . . . . Hình như là con gái Thị
trưởng!" Đột nhiên có một giọng nói kinh ngạc cất lên, như quạt gió thổi lửa thêm, nhất thời tiếng bàn luận ầm ĩ ập tới.
"Rắc rắc!" Một
tiếng, ánh đèn flash chợt lóe, nhưng chỉ chụp được bóng lưng ba người
các cô. Thế nhưng người cầm máy chụp hình kia lại kiên nhẫn đuổi sát
không buông, “tiếng rắc rắc” liên tục ánh đèn không ngừng lóe
lên, chẳng biết từ lúc nào người nọ đã chạy đến trước mặt các cô, Tiêu
Hòa Nhã vội vàng ngăn ở trước mặt của Ôn Tiểu Noãn. Không ai nói thiên
kim Thị trưởng thì không thể ra vào quán bar, nhưng con gái lớn của Thị
trưởng thì lại không thể, mà Ôn Tiểu Noãn là con gái lớn của Thị trưởng
đầu năm đã được tuyển chọn làm đại biểu cho hình tượng thành phố Hoa.
Đại biểu cho lực lượng tích cực có chí tiến thủ, tuyệt đối không thể phá hư!
Chắc người này có lẽ là một phóng viên bình thường, không
được sếp trọng dụng, trừ phi có thể có được tin tức vô cùng có giá trị
cộng với tài viết văn mới có thể nghịch chuyển( xoay chuyển nghịch
cảnh). Cố Ngộ Bắc và Tiêu Hòa Nhã chắn ở trước mặt của Ôn Tiểu Noãn. Ôn Tiểu Noãn tức giận vô cùng, hận không được tiến lên giết cái người điên cuồng kia. Cố Ngộ Bắc nắm chặt cô ấy, ra vào loại địa phương này đã coi như là đại kỵ, nếu thêm vào đánh lộn đánh lạo vậy có thể nói lại càng
không có hình tượng.
Tống Duật Minh lúc này mới thong thả nhìn
chằm chằm người cầm máy chụp hình, chau mày, vung tay lên, lập tức có
hai nhóm người không để lại dấu vết tiến lên trước, một nhóm đúng chắn ở trước mặt ba người các cô, hướng dẫn họ đi vào phía trong, một nhóm
người khác đi tới phía người cầm máy chụp hình bên kia, tất nhiên ý đồ
là muốn lấy lại những tấm hình kia mới thôi.
Người nọ thấy cảnh
tượng hỗn loạn trong quán như vậy, nhìn những người đó đi về phía mình, ý định xoay chuyển một cái, liền co cẳng chạy. Nếu anh ta có thể làm
phóng viên, tất nhiên phải học cách sinh tồn của phóng viên.
Tiêu Tiểu Bảo bị sợ đến quên phản ứng, một hồi thật lâu cậu bé mới bò xuống ghế sa lon nện bước chân đuổi theo mẹ cậu.
Tống Duật Minh cầm điện thoại cậu để quên lên rồi cũng gấp rút đi theo.
"Mẹ!" Dù sao vẫn là đứa trẻ ba tuổi, mặc dù có thành thục mấy đi nữa, nhìn thấy mẹ bị sợ cậu vẫn rất đau lòng.
Tống Duật Minh ôm lấy cậu bé, lúc này mới sải bước đi tới phòng làm việc
phía kia, "Ngoan nha, đừng khóc, mẹ cháu không có chuyện gì! Chỉ là
chuyện nhỏ thôi!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, hiện tại cậu không thể khóc, bằng không mẹ cậu sẽ tự trách.
Trong phòng, Tiêu Hòa Nhã và Cố Ngộ Bắc trấn an Ôn Tiểu Noãn đang tức giận như bão táp.
"Tốt lắm tốt lắm! Không có chuyện gì, không phải chỉ chụp hai tấm hình thôi
sao? Lại không chụp thấy cậu, có chăng chỉ tớ và Tiểu Nhã, cậu không cần phải kích động đến thế." Cố Ngộ Bắc vừa vỗ phía sau lưng của Ôn Tiểu
Noãn giúp cô ấy bớt cơn tức vừa mở miệng nói.
"Đúng rồi đó! Cậu
nổi giận như thế làm gì? Cùng lắm thì chúng ta tìm một cơ hội đánh chết
hắn!" Tiêu Hòa Nhã vung tay nói thật là hào sảng, nói thật mỗi lần đánh
nhau đều là chuyện của hai cậu ấy, còn cô nhiều nhất chính là trước tiên chuẩn bị một bọc Popcorn cùng với cái ghế ngồi xem cuộc vui. Lần này cô cũng tức giận thật rồi, chờ khi người nọ bị đánh đến ngồi không nổi,
bất luận như thế nào cô cũng muốn đi đến đạp cho hai cái đấy! Choáng
nha, sao chụp hình cô nhiều thế! Đồ khốn kiếp!