Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 120: Chương 120




Đỗ Lôi Ti nhìn anh thu hồi nụ cười nói “Tiếu Bằng, mặc dù em đã ly hôn nhưng hiện tại em cũng không muốn đón nhận tình cảm của ai khác!”

“Lôi Ti, lúc về nhà em, anh chỉ muốn nói những lời này nhưng khi đó em đổi đề tài nên anh......” Tiếu Bằng dịu dàng nói.

“Tiếu Bằng, em đã ly hôn rồi, hơn nữa bây giờ em đã mang thai, làm sao có thể xứng với anh chứ?”

“Lôi Ti, anh không ngại!” Tiếu Bằng nhìn cô nói.

Đỗ Lôi Ti lắc đầu nhìn anh nói “Tiếu Bằng, bây giờ em vẫn chưa quên được người đàn ông kia, cho nên em thật sự.....”

“Lôi Ti, em không cần phải nói nữa, anh sẽ chờ em!” Tiếu Bằng nhìn cô nghiêm túc nói.

Lúc Đỗ Lôi Ti còn muốn mở miệng nói gì đó liền bị cắt ngang!

“Lôi Ti, anh biết cắt ngang lời em nói là không lịch sự nhưng mà anh đã quyết tâm rồi, anh sẽ chờ đợi cho đến khi em hoàn toàn có quên người đàn ông kia, đến lúc đó anh sẽ nói với em!” Anh nói.

Tiếu Bằng dịu dàng nhìn cô lại nói “Cả ngày chắc em chưa ăn gì, bay giờ anh đi mua chút đò ăn cho em!” Nói xong đi ra khỏi phòng bệnh.

Đỗ Lôi Ti nhìn bóng lưng anh, cảm thấy có một chút tiến nuối, cô biết anh là một người đàn ông tốt nhưng trong lòng cô bây giờ chỉ có người đàn ông kia, dù anh làm cô tổn thương, dù cô bị oan nhưng cô vẫn yêu sâu đậm người đàn ông này!

Cô biết cô yêu anh sẽ không có kết quả tốt nhưng cô vẫn cứ yêu sâu đậm!

Khi cô mang tới những tổn thương cho cô, cô từng nghĩ muốn buông tay nhưng bóng dáng người đàn ông kia sớm đã tồn tại trong trái tim cô, cô cố gắng muốn gạt bỏ nhưng vẫn không thành công, bây giờ cô không có cách nào tiếp nhận tình cảm của người đàn ông khác!

Cô chậm rãi nằm xuống giường, đôi tay từ từ sờ lên bụng, thì thầm “Bảo bối, sao con lại đến thế giới vào lúc này chứ......?”

Tiếu Bằng đi ra khỏi phòng bệnh, mất mác ngồi ở hành lang, từ lần gặp đầu tiên anh đã yêu cô sâu đậm, lúc anh nghe thấy cô ly hôn, thiếu chút nữa anh bật cười nhưng câu nói sau đó của cô lại khiến trái tim anh băng giá......

Lần này, mặc kệ thế nào anh cũng phải ở bên cạnh cô cho đến khi cô yêu anh, xem như bây giờ cô mang thai, anh cũng sẽ yêu cô!

Tiếu Bằng ngồi nghỉ trên ghế một lát sau đó đi ra ngoài bệnh viện!

Sau khi nghe thấy những lời Đường Vũ nói Bùi Tuấn Vũ trong nháy mắt sững sờ, ngaysau đó phục hồi tinh thần nói “Đường Vũ, đưa tổng biên của tòa soạn kia đến phủ tổng thống!”

“Vâng, tổng thống!” Đường Vũ cung kính trả lời.

Bùi Tuấn Vũ lên xe quay về phủ tổng thống!

Bùi Mộng Na nhìn thấy anh trai quay về lo lắng hỏi “Có tìm được chị dâu không?”

Bùi Tuấn Vũ lắc đầu đi về phòng làm việc!

Sau khi vào phòng làm việc, anh đóng cửa, chán chường ngời trên ghế, bàn tya xoa xoa hai bên thái dương......

Anh không tin cô chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà nghĩ không thông, anh không tin, tính cách cô bướng bỉnh còn có kiên cường, đủ loại tính cách mà anh đã nhìn thấy, anh không tin cô không chịu nổi sự đả kích này......

Nhưng mà lời Đường Vũ nói làm tim anh nhói đau......

“Cốc cốc cốc......” Cửa phòng làm việc vang lên!

“Vào đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng ngồi thẳng dạy nói.

Đường Vũ đi vào nói “Tổng thống, tổng biên đã tới!”

“Cho ông ta vào!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đường Vũ xoay người đi ra ngoài, nhìn tổng biên đứng ngoài cửa đang run rẩy “Tổng thống bảo ông vào!”

Tổng biên dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, cung kính nói

“Vâng......vâng......!”

Đường Vũ nhìn tổng biên rồi xoay người đi xuống lầu!

Chủ bút run rẩy đi vào, khom người cung kính nói “Tổng......Tổng......Tổng thống, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Bùi Tuấn Vũ từ trên ghế làm việc đứng lên, đi tới cạnh ông, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm anh nói “Ông thật là to gan, ngay cả tin tức của tôi cũng dám đăng?”

Sau đó tiếp tục nói “Tin tức mới còn chưa nói, lại còn là tin tức giả, trước khi đăng tin các ông không điều tra gì sao?”

Tổng biên hai chân run run, ánh mắt sợ hãi nhìn anh nói “Tổng, tổng thống, tôi......tôi biết sai rồi, lần sau khi đăng tin tôi nhất định sẽ điều tra rõ!”

“Là ai bán tin tức này cho ông?” Bùi Tuấn Vũ lại nhìn ông lạnh giọng nói.

“Người bán tin tức kia cho tôi là một phụ nữ!” Tổng biên sợ đén toát mồ hôi trả lời.

“Tên gì?”

“Tổng thống, cái này tôi thật sự không biết, tôi có hỏi tên nhưng cô ấy không nói!”

Bùi Tuấn Vũ suy nghĩ một chút sau đó nhìn ông lạnh giọng nói “Nếu cho ông xem hình, ông sẽ nhận ra chứ?”

Tổng biên nghe thấy anh nói vậy, vội vàng gật đầu “Có thể, người phụ nữ kia lấy của chúng tôi một chi phiếu một trăm nghìn tệ!”

Bùi Tuấn Vũ vừa nghe ông nói như vậy thật sự tò mò, ai lại có gan dám đem tin tức trong phủ tổng thống ra ngoài lấy tiền, phải chỉnh đốn lại người trong phủ tổng thống!

Vì vậy Bùi Tuấn Vũ quay về bàn làm việc, ấn điện thoại nói “Quản gia, bây giờ ông đem toàn bộ tài liệu của người giúp việc vào phòng làm việc!”

Nói xong lập tức cúp máy!

Tổng biên nhìn tổng thống im lặng, trong lòng sợ muốn chết, lần này đều do ông, chỉ vì lượng tiêu thụ của tòa soạn mà lại đưa chuyện của phu nhan tổng thống lên báo, lần này thì xong rồi, bây giờ ông thật sự rất hối hận......

Tất cả người hầu sau khi dọn dẹp vệ sinh liền quay về phòng mình, có một người giúp việc gọi to “Mọi người mau đến xem, mau đến xem......”

Những người giúp việc kia nghe thấy người đó kêu liền đi qua xem, đồng loạt trợn to mắt nói “Không thể nào......”

Người giúp việc A nói “Thật sự chính là không ngờ, bình thường thấy phu nhân dễ thương thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy!”

Người giúp việc B nói “Tôi cảm thấy phu nhân sẽ không làm chuyện này!”

Người giúp việc C kinh ngạc nhìn hai người bọn họm châm chọc “Các người biết cái gì? Đừng xem phu nhân đáng yêu, người này thật sự biết mặt nhưng không biết lòng!”

Tiếu Ngọc nghe họ nói vậy nhíu mày nói “Cô thật sự hiểu rõ phu nhân sao? Nếu cô biết rõ thì hãy nói nếu không thì đừng có nói lung tung!”

Người giúp việc C nghe thấy cô nói vậy liền đi lên trước khinh bỉ “Cô cho rằng tất cả mọi người đều không biết sao? Không phải cô thân với phu nhân nhất sao, vậy cô hiểu rõ sao? Còn nữa, bây giờ phu nhân đã không còn ở đây nữa, cô tốt nhất đừng có lớn lối!”

“Cô nói ai đó?” Tiểu Ngọc tức giạn nói.

“Tôi sẽ chửi cô!”

“Cô thử chửi xem?” Người giúp việc C nói.

Tiểu Ngọc bước nhanh đến, dùng sức hung hăng giật tóc phía sau gáy người giúp việc C, giơ chân dùng sức hung hăng đạp vào bụng cô ta chửi “Mẹ kiếp, dám nói phu nhân như vậy!”

Sau khi nói xong hung hăng đạp người giúp việc C ngã trên mặt đất!

Tất cả người giúp việc đi tới ngăn lại khuyên “Hai người đừng đánh nhau, nếu quản gia biết sẽ không tốt!”

Người giúp việc C bây giờ đang nổi nóng, làm sao còn quan tâm những thứ này, trực tiếp tát vào gò má Tiểu Ngọc chửi “Mày dám đánh tao?”

Hai người cứ như vậy đánh nhau, Tiểu Ngọc nâng bàn chân đeo giày cao gót giẫm vào chân cô ta, hung hăng ấn xuống nhìn cô ta nói “Chỉ tại cái miệng thối của mày!”

Lúc này quản gia đi vào, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, lạnh giọng quát “Các người làm gì vậy?”

Hai người đang đánh nhau liền buông lỏng ra, Tiểu Ngọc nói “Cô ta dám nói xấu phu nhân!”

Người giúp việc kia núp ở một góc, cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi nói “Sao bóng dáng người đàn ông này nhìn quen vậy?”

“Để tờ báo trong tay cô xuống, các người xem dáng vẻ các người xem, đã trở thành cái dạng gì, đây là phủ tổng thống, không phải chợ bán thức ăn, nếu các cô không muốn làm nữa thì rời khỏi đây đi!” Quản gia nghiêm nghị phê bình.

Quản gia liếc nhìn nọi người sau đó nói “Hai người chờ tổng thống xử lý đi!” Nói xong cầm tất cả tài liệu về người giúp việc đi về phía phòng làm việc của tổng thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.