Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 121: Chương 121




“Cốc cốc cốc......” Cửa phòng làm việc vang lên.

“Vào đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Quản gia cầm một xấp tài liệu đi vào, cung kính nói “Tổng thống, đây là tài liệu ngài muốn!”

“Để ở đây rồi ra ngoài đi!” Bùi Tuấn Vũ hất hàm xuống bàn trà, lạnh giọng nói.

Quản gia đi lên trước, để tài liệu trong tay xuống bàn trà, xoay người đi ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, quay sang tổng biên nói “Ông xem những tấm hình trong đây xem!”

Tổng biên cả người run lên cầm tài liệu trên bàn trà xem, càng xem càng khẩn trương, trong đây không có hình của cô gái kia, phải làm sao?

Bùi Tuấn Vũ nhìn biểu tình của ông hỏi “Sao vậy, bên trong không có sao?”

Tổng biên vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống, vừa lau mồ hôi vừa nói “Tổng......Tổng thống, trong đây không có hình cô gái kia!”

Bùi Tuấn Vũ từ trên bàn làm việc đứng dậy, cầm tài liệu lên xem, sau đó lại quay về bàn làm việc ấn điện thoại “Quản gia, tài liệu ở đây không đủ, còn những tài liệu của những người giúp việc đã nghỉ việc đâu? Còn nữa, đưa tài liệu của Lina đến đây luôn!” Nói xong liền cúp máy.

Bùi Mộng Na ở trong phòng đi tới đi lui, cô cầm điện thoại lo lắng gọi nhưng đầu dây bên kia vẫn là âm thanh thông báo điện thoại không liên lạc được.

Tiếu Bằng chết tiệt này, rốt cuộc cậu đã đi đâu, tại sao đi mà không mở điện thoại?

Không được, cô không thể cứ ở đây chờ đợi được, cô phải đến nhà Tiếu Bằng xem một chút, nghĩ tới đây, cô vội vàng đi ra ngoài!

Đường Vũ nhìn thấy bóng dáng vội vàng của cô hỏi “Cô chủ, cô muốn đi đâu?”

Bùi Mộng Na nhìn anh, nhíu mày lo lắng nói “Còn không phải là vì Tiếu Bằng sao, không biết đã chạy đi đâu, tôi muốn đi tìm cậu ta hỏi xem rốt cuộc chuyện chị dâu là thế nào, ai đưa tin tức cho tòa soạn kia?”

“Cô chủ, tổng thống đã tìm ra tổng biên tòa soạn, bây giờ đang tra hỏi!” Đường Vũ trả lời.

“Vậy tôi muốn đi hỏi ông ta xem là ai đã đưa tn tức cho ông ta, không biết sống chết mà công bố tin tức trong phủ tổng thống ra ngoài!” Bùi Mộng Na nói xong đi về phía phòng làm việc.

Đường Vũ ngay lập tức ngăn lại “Cô chủ, bây giờ tốt nhất cô không nên quấy rầy tổng thống!”

Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi “Tại sao?”

“Lúc ở buổi họp báo, chúng tôi nhận được tin tức nói......” Đường Vũ nói được một nửa liền không biết phải nói thế nào, anh biết quan hệ giữa phu nhân và cô chủ rất thân, không biết cô chủ nghe được tin tức này có thể chịu nổi hay không?

Bùi Mộng Na thấy anh nói đuocẹ một nửa liền im lặng, lo lắng hỏi “Nói cái gì? Anh muốn gấp chết tôi à?”

Đường Vũ thấy dáng vẻ nóng vội của cô, quyết định nói ra “Nói phu nhân đi Duyên Hải......”

Bùi Mộng Na lập tức cắt ngang lời anh “Ở Duyên Hải? Vậy tôi sẽ đi tìm chị dâu về!”

“Cô chủ......?” Đường Vũ vội vàng vươn cánh tay, bắt được cô tiếp tục nói “Cô chủ......Tôi nhận được tin tức nói phu nhân đã nhảy xuống biển tự tử......”

Bùi Mộng Na không dám tin nhìn anh, trợn to hai mắt “Anh nói gì......”

Đường Vũ nhìn vẻ mặt đau lòng của cô, khẽ gật đầu, không nói gì!

Bùi Mộng Na nhìn anh tức giận nói “Anh tôi nhận được tin tức này chẳng lẽ không nói gì......”

“Tổng thống......” Đường Vũ chưa nói hết Bùi Mộng Na đã đẩy tay anh ra, đi thẳng tới phòng làm việc!

Cô mở cửa phòng làm việc đi vào, tức giận nói “Anh......”

“Mộng Na, ra ngoài ngay, anh đang có chuyện cần phải xử lý, không có thời gian nói chuyện với em!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.

Bùi Mộng Na không quan tâm, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon, cô bước nhanh tới, lớn tiếng hỏi “Có phải ông là tổng biên của tòa soạn kia không?”

Tổng biên nhìn cô, khẽ gật đầu, nhìn thấy cô tức giận hoảng sợ đến nỗi cà lăm “Tôi......Tôi.......Tôi chính là tổng biên......”

“Ông có biết đăng tin như vậy sẽ làm người ta tổn thương rất lớn? Các người vì cái gì phải làm vậy? Bây giờ thì các người vui mừng rồi chứ, một tin tức giả của các người đã hại chết một người!” Bùi Mộng Na vừa khóc vừa nói.

Tổng biên nghe thấy cô nói vậy......trong nháy mắt ngayy người, ngồi ở đó không biết phải làm sao!

Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nhìn em gái nói “Mộng Na, lập tức đi ra ngoài!”

Bùi Mộng Na nhìn anh trai xoay người chạy ra ngoài!

Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, đi thẳng tới sân bay.

Cô mua vé bay tới Duyên Hải, ở bên trong sảnh chờ máy bay cất cánh!

Quản gia lại cầm tài liệu đi vào phòng làm việc, để tài liệu lên bàn trà, đi lên trước nhỏ giọng nói với tổng thống “Tổng thống, vì chuyện của phu nhân mà người giúp việc cãi nhau còn có đánh nhau!”

“Ừ, ông ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ xử lý!” Bùi Tuấn Vũ nói.

Tổng biên cầm tài liệu trên bàn xem, khi lật tới chương thứ ba, vội vàng đứng lên, đi tới bàn làm việc nói “Tổng thống, là người phụ nữ này!”

Bùi Tuấn Vũ lấy tài liệu ông đưa tới xem, không nghĩ tới lại là cô ta, lần này phải dạy dỗ cô ta một chút!

“Ông về trước đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Tổng biên nghe thấy tổng thống nói vậy lạp tức cuống quýt đi ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ lại ngồi lên ghế gọi điện thoại “Alo, Đường Vũ, cậu vẫn còn ở đây chứ?”

Đầu dây bên kia trả lời “Vâng, tổng thống!”

“Bây giờ cậu lập tức tới đây!” Nói xong liền cúp máy, sau đó lại ấn nút gọi “Quản gia, đưa hai người giúp việc kia lên đây!”

“Vâng, tổng thống!” Quản gia đặt điện thoại xuống, quay sang hai người bên cạnh nói “Tổng thống gọi hai người lên!”

Tiểu Ngọc trừng mắt liếc nhìn người giúp việc C đứng bên cạnh, đi thẳng vào phòng làm việc!

Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người giúp việc đi vào, lạnh giọng nói “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Người giúp việc C vọt lên trước nói “Tiểu Ngọc đánh trước, tổng thống, ngài xem vết thương của tôi!” Nói xong ngẩng mặt lên cho anh xem.

Tiểu Ngọc nói “Cô thì tốt lắm sao? Cô nói phu nhân thế nào?”

“Im miệng! Bây giờ tôi không có thời gian nghe cô nói, lập tức thu dọn hành lý rời khỏi đây!”

Quản gia đưa hai người ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Đường Vũ đi tới, Tiểu Ngọc nói “Đường thư ký!”

Đường Vũ nhìn cô khẽ gật đầu, đi vào phòng làm việc!

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy anh đi vào lạnh giọng nói “Đưa cô ta tới đây!”

Đường Vũ cầm tài liệu xem, nhìn thấy tấm hình thật sự không nghĩ tới là người giúp việc này làm “Tổng thống, cô chủ đi Duyên Hải rồi!”

Bùi Tuấn Vũ nghiêm mặt nhìn anh nói “Là cậu nói cho con bé biết?”

“Vâng, tổng thống!”

“Đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau thì không cần quay lại đây nữa!” Bùi Tuấn Vũ nói.

Đường Vũ cầm tài liệu xoay người đi ra ngoài!

Tiểu Ngọc tức giận lấy hành lý rời khỏi phủ tổng thống, đi trên đường.

Nơi này căn bản không có xe, còn phải xách hành lý đi một đoạn đường dài như vậy, suy nghĩ liền cảm thấy nhức đầu!

Có thể trách ai chứ, đều tại cô, nếu như cô kiên nhẫn chờ cô chủ quay về thì đã không xảy ra chuyện gì!

Bây giờ cô lo lắng, căn bản cô không có chỗ ở, cũng không thể quay về cô nhi viện, nếu quay về thì viện trưởng sẽ lo lắng!

Đường Vũ lái xe ra khỏi phủ tổng thống....

Anh lái xe nhìn thấy cô gái đi dọc đường, kéo hành lý thật to, anh dừng xe hỏi “Là cô......”

Tiểu Ngọc mất mát nhìn anh nói “Thì ra là thư ký Đường!”

“Cô muốn đi đâu?” Đường Vũ nói.

“Bây giờ tôi bị sa thải, phải rời khỏi đây rồi!” Tiểu Ngọc nói.

“Cô lên xe đi, tôi đưa cô đi!” Đường Vũ nói xong xuống xe, cầm hành lý của cô bỏ vào sau xe, sau đó lên xe!

Tiểu Ngọc sững sờ đứng đó, người đàn ông này thật kỳ lạ, cô cũng không nói muốn đi nhờ xe, anh ta lại tự nhiên cầm hành lý bỏ lên xe.

“Cô đứng đó lo lắng gì nữa?” Đường Vũ ngồi trong xe hỏi.

Tiểu Ngọc nhìn vị trí sau xe đã không còn trống, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào vị trí cạnh tài xế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.