Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 122: Chương 122




Đường Vũ thấy cô ngồi lên xe, cơ thể hơi nghiêng về vị trí bên cạnh......

Tiểu Ngọc hoảng sợ nâng hai tay che trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng!

Đường Vũ khẽ nhếch miệng, đưa tay thắt dây an toàn cho cô......

Anh ngồi thẳng dậy, khởi động xe lái đi!

Tiểu Ngọc thở phào một cái, nhẹ nhàng vỗ ngực.

Đường Vũ nhìn cô hỏi “Cô muốn tới đâu?”

“Tôi.......?” Tiểu Ngọc ấp úng.

Đường Vũ gật đầu nói “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi!”

Tiểu Ngọc vị hỏi như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nói “Bây giờ tôi không biết phải đi đâu!”

“Không về nhà bố mẹ sao” Đường Vũ vừa lái xe vừa hỏi.

“Tôi là trẻ mồ côi nên không có ba mẹ, tôi lớn lên trong cô nhi viện, tôi không muốn về đó khiến cho viện trưởng lo lắng!” Tiểu Ngọc mất mát nói.

Đường Vũ nhìn cô nói “Cô tới nhà tôi đi!”

“Cái gì......?” Tiểu Ngọc trợn to hai mắt hỏi, cuống cuồng nói “Anh muốn làm gì?”

Đường Vũ nhìn thấy vẻ mặt của cô liền lạnh giọng nói “Tôi muốn cô đến nhà tôi làm người dọn phòng!”

“Sao tôi lại phải tới nhà anh làm người dọn phòng?” Tiểu Ngọc nhìn anh hỏi.

“Bây giờ cô có việc làm sao?” Đường Vũ hior ngược lại.

“Sao anh biết tôi không có công việc?”

Đường Vũ nhìn về phía sau nói “Nếu cô còn làm ở phủ tổng thống sẽ không xách hành lý theo!”

Tiểu Ngọc thật không ngờ người đàn ông này lại thông minh như vậy, thôi, đi thì đi, ai sợ ai, dù sao có chỗ ở rồi, dù sao cũng còn tốt hơn là phải ngủ ngoài đường!

Vì vậy, Tiểu Ngọc chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó nói “Tôi muốn nói rõ trước, tôi chỉ phụ trách quét dọn vệ sinh nhà cửa, anh cho tôi chỗ ở!”

Đường Vũ quay đầu nhìn cô, không nói gì, tiếp tục lái xe!

Tiếu Bằng cầm thức ăn đi vào phòng bệnh, nhìn người nằm trên giường bệnh nói “Lôi Ti, thức ăn mua về rồi, em ăn một chút đi!”

Anh vừa nói vừa bê một bát cháo ra, dùng thìa múc một muỗng, thổi nhẹ, sau đó đưa đến bên miệng cô “Lôi Ti, ăn một miếng đi!”

Đỗ Lôi Ti lúng túng nhìn anh nói “Tiếu Bằng, em tự ăn được rồi!”

“Lôi Ti, bây giờ em là bệnh nhân, hơn nữa còn đang mang thai, để anh làm cho!” Tiếu Bằng cố ý nói.

Đỗ Lôi Ti thực sự không nói được anh, không thể làm gì khác là há miệng cho anh đút cháo!

Tiếu Bằng vừa đút vừa nhẹ nhàng hỏi “Lôi Ti, sau này em định làm thế nào?”

Đỗ Lôi Ti nhìn anh khẽ nói “Rau trộn!”

Tiếu Bằng nghe thấy cô nói liền sững sờ, không biết phải nói gì.

Đỗ Lôi Ti nhìn biểu tình của anh, bật cười “Ha ah......Em đùa thôi!” Sau đó thu hồi nụ cười “Còn có thể làm sao, em sẽ giữ lại đứa bé, bây giờ em không thể quay về, em không muốn mẹ nhìn thấy tình trạng em bây giờ, cho nên em muốn đổi tên, đổi lại thân phận, ở đây sinh sống!”

“Lôi Ti, như vậy em sẽ rất cực khổ!” Tiếu Bằng đau lòng nói.

“Không sao, em giống con gián đáng mãi không chết cho nên em có thể sốn ở đây!”

“Lôi Ti.......”

“Tiếu Bằng, anh không cần nói nữa, em đã quyết định rồi cho nên sẽ không thay đổi!” Đỗ Lôi Ti kiên định nói.

Lúc Bùi Mộng Na ngồi máy bay tới Duyên Hải đã là nửa đêm, cô tìm một quán trọ nghỉ lại.

Cô ở trong phòng đi tới đi lui, bây giờ cô thật sự rất lo lắng, cô thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, bây giờ mọi chuyện đã vượt ra ngoài dự đoán của cô, cô phải làm sao đây?

Bùi Mộng Na ấn điện thoại trong phòng “Alo......”

Lễ tân nói “Xin hỏi quý khách có chuyện gì không?”

“Tôi muốn ăn tối, bây giờ có thể đưa lên không?” Bùi Mộng Na nói.

“Được, xin quý khách chờ một chút!” Nói xong lễ tân cúp máy.

Mấy phút sau nhân viên phục vụ ấn chuông cửa “Reng Reng......”

Bùi Mộng Na nhanh chóng đi tới mở cửa......

“Quý khách, đây là bữa tối của cô!” Phục vụ nói.

Bùi Mộng Na nhanh chóng khép cửa lại, đặt đồ ăn lên àn, lôi kéo nhân viên nữ phục vụ “Cô có đọc báo không?”

Nhân viên bị động tác của cô dọa sợ, sững sờ nhìn cô.

Bùi Mộng Na nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, từ trong túi lấy ra một tờ tiền nhét vào tay cô ấy nói “Cô gái, tôi có chuyện muốn hỏi cô, đây là tiền boa cho cô!”

Nhân viên nữ gật đầu “Quý khách, cô muốn hỏi chuyện gì?”

“Cô có đọc báo chứ?”

“Có xem qua, không phải là hỏi về tin tức của phu nhân tổng thống đấy chứ?” Nhân viên nữ hỏi lại.

Bùi Mộng Na gật đầu nhìn cô ấy nói “Đúng, nghe nói phu nhân tổng thống ở đây có phải không?”

“Hình như có, nghe nói ở trọ trogn một nhà nghỉ bình dân, nhưng mà nghe nói phu nhân kia không chịu nổi sự bàn tán của dư luận nên tự tử rồi, chúng tôi cũng không biết chuyện này là thật hay giả!” Nhân viên nữ không xác định nói.

Bùi Mộng Na nhìn cô ấy nói “Cảm ơn cô, chuyện này đừng nói ra ngoài nhé!”

Nói xong cầm túi xách đi ra khỏi khách sạn.

Cô đi về phía nhà nghỉ mà nhân viên phục vụ nói, dọc đường đi cô hỏi thăm đều không thể tìm được, tâm tình cô bây giờ cực kỳ xấu, còn lại một nhà nghỉ cuối cùng, nếu như không có không biết cô phải làm sao?

Cô thử vận may lần cuối, đi vào nhà nghỉ kia, cô nhìn bà chủ đang cúi đầu viết hỏi “Bà chủ, tôi muốn hỏi thăm một người?”

Bà chủ ngẩng đàu nhìn cô cười hỏi “Cô gái, cô muốn hỏi thăm ai?”

Bùi Mộng Na do dự, cô đã đi nhiều nhà nghỉ hỏi nhưng vẫn không tìm được, cô thật sự sợ hãi......

“Cô gái, cô muốn hỏi thăm ai?” Bà chủ nhìn cô hỏi lại.

Bùi Mộng Na nuốt nước miếng, lấy hết dũng khí hỏi “Bà chủ, phu nhân tổng thống mà báo chí đưa tin có ở đây không?”

Bà chủ nhìn cô hỏi “Xin hỏi, cô có quan hệ thế nào với cô bé?”

“Tôi là bạn cô ấy, tôi nghe nói cô ấy đã xảy ra chuyện cho nên bây giờ rất lo lắng!” Bùi Mộng Na nói.

Bà chủ suy nghĩ một chút, cảm thấy cô gái trước mặt không phải người xấu, vì vậy liền nói “Cô gái, cô ngồi đây chờ một chút, tôi đi rót cho cô ly trà!”

Nói xong đi vào nhà bếp!

Bùi Mộng Na trogn lòng thấp thỏm, bởi vì cô không biết bà chủ có thể cho cô hy vọng hay không......

Bà chủ bưng trà để trước mặt cô, nhìn cô than thở “Cô gái, cô gái kia quả thật có ở chỗ tôi, chỉ là hai ngày nay cô bé không có quay về!”

“Cô ấy thật sự có ở đây sao?” Bùi Mộng Na không xác định hỏi.

Bà chủ gật đầu, lại mở miệng nói “Cô gái kia đã hai ngày chưa quay về, hôm cô ấy đến nhìn rất mệt mỏi, hơn nữa mắt cá chân còn bị trật, tôi đưa thuốc cho cô ấy xoa, ngày hôm sau lúc cô ấy dậy liền bị khách trọ phát hiện là phu nhân tổng thống, cô ấy không chịu nổi sự đả kích của khách trọ liền chạy ra ngoài, khi tôi thấy cô ấy đi xuống biển muốn đuổi theo liền thấy sóng ập vào cuốn cô ấy đi!”

Bùi Mộng Na nhìn bà chủ ngồi bên cạnh, không dám tin trợn mắt, lại hỏi lại “Bà nói gì.......”

Bà chủ đau lòng nói “Lúc cô gái đó nghe thấy những lời chỉ trích của khách trọ, nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy rất đáng thương!”

“bà chủ, ngày hôm đó nhất định sẽ có rất nhiều người nhìn thấy, sao không có ai cứu cô ấy?”

Bà chủ giống nhưu nghĩ ra điều gì liền nói “Đúng rồi, cô không nói thì tôi quên mất, lúc đó có một người đàn ông, quên mình nhảy xuống cứu người nhưng thời gian cô gái kia chìm xuống quá lâu, dù là cứu được cũng sẽ không thể qua khỏi!”

Bùi Mộng Na nghe bà chủ nói xong liền chảy nước mắt, bây giờ cô tự trách mình, nếu không phải ban đầu do cô tự mình sắp đặt thì bây giờ cũng sẽ không xảy ra chuyện......

Nhưng mà bây giờ hối hận cũng đã muộn, là cô gián tiếp hại chết Lôi Ti......

Bà chủ thấy cô khóc đau lòng, thử hỏi “Cô gái, cô và cô gái kia có quan hệ thế nào?”

Bùi Mộng Na nước mắt lưng tròng “Cô ấy là chị em tốt của cháu!”

“Cô gái, cháu đừng khóc nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cháu nén bi thương, hành lý cuaer cô gái kia vẫn còn ở đây!” Bà chủ an ủi cô.

Bùi Mộng Na ngẩng đầu lên hỏi “Còn cái gì ạ?”

“Tôi dẫn cô đi đến phòng cô gái kia!” Bà chủ nói, sau đó dẫn cô đến phòng của Đỗ Lôi Ti!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.