Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 166: Chương 166: Nhớ lại đau (1)






Một đường không nói gì, mắt thấy sắp đến Cố trạch rồi, Niệm Kiều rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi người đàn ông đang ngồi ở ghế lái: "Tức giận sao?"

Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó quay đi, chuyên chú nhìn về phía trước, chỉ lo lái xe của mình, một chữ cũng không nói.

Niệm Kiều bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nhìn con trai trong lòng mình, lại phát hiện hắn tựa hồ rất vui vẻ.

Nhíu mày một cái, Niệm Kiều hạ thấp giọng ghé vào tai Cố Cảnh Niên hỏi, "Niên Niên con rất vui sao?"

Cố Cảnh Niên quay đầu cực nhanh nhìn Cố Hành Sâm một cái, sau đó lại quay đầu trở lại , hướng về phía Niệm Kiều gật đầu một cái.

Niệm Kiều chắc lưỡi, "Tại sao rất vui vẻ?"

Không phải là bởi vì cô cùng Cố Hành Sâm không vui, cho nên hắn mới rất vui vẻ chứ?

Sự thật chứng minh, Cố Cảnh Niên vui vẻ chính là do việc này!

Hắn tiến tới bên tai Niệm Kiều, nói nhỏ mấy câu, sau đó sắc mặt Niệm Kiều liền biến thành khó coi.

Cũng không phải là trở nên rất khó coi, chỉ là có chút nói không ra rốt cuộc là vẻ mặt gì, Niệm Kiều cũng không cách nào nói ra tâm tình của mình bây giờ.

Con trai cư nhiên bởi vì cô cùng Cố Hành Sâm có mâu thuẫn cho nên rất vui vẻ? Còn có chuyện gì có thể làm cô buồn bực hơn đây?

Khóe mắt dư quang nhìn Cố Hành Sâm một cái, lại phát hiện, hắn mặc dù chuyên chú lái xe, nhưng hắn vẫn để ý cô và con trai.

Nhất là phát hiện cô cùng con trai đang thầm thì, hắn thật rất muốn biết hai người đang nói gì.

Đáy lòng cười trộm mấy tiếng, dọc theo đường đi cô đều không thèm nhìn hắn một cái, chỉ cùng Cố Cảnh Niên nói chuyện.

Hai mẹ con cười cười nói nói, người kia ý thức được mình bị lơ là hoàn toàn, đáy lòng thật khó chịu.

Nhưng là, hai người kia, một là người phụ nữ hắn yêu, một là con trai bảo bối của hắn, hắn có thể làm thế nào?

Đánh không được chửi không được, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận, hắn thực sự là bị xem nhẹ rồi, không đúng! Là vô hình!

Ba người trở lại Cố trạch vừa đúng thời gian ăn tối, lúc xuống xe Niệm Kiều thấy mặt hắn lạnh như băng, không khỏi cười ra tiếng.

Cố Hành Sâm đột nhiên xoay đầu lại, nhìn cô, bộ dạng hận không thể ăn cô ngay lập tức!

Niệm Kiều cúi đầu ghé vào tai Cố Cảnh Niên nói mấy câu, sau đó liền mở cửa xe ra, để Cố Cảnh Niên xuống xe trước.

Nhìn bé chạy một hơi vào trong nhà, mà Niệm Kiều vẫn ngồi trên xe, tựa hồ có lời muốn nói với hắn, Cố Hành Sâm cũng dừng động tác mở cửa xe lại, quay đầu nhìn cô.

Niệm Kiều biết người làm bình thường không sẽ không tới nhà để xe, cho nên mới dám làm một động tác to gan——

Thân thể khẽ nâng lên, một tay ôm cổ của Cố Hành Sâm, một tay đỡ tay lái, cô nâng người tới, sau đó cả người ngồi trên người Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm ngược lại không hề giật mình, nhìn cô một cái, âm thanh nhạt hỏi: "Làm cái gì thế?"

Niệm Kiều vuốt vuốt lông mày hắn, thanh âm mị hoặc mà mê người, "anh cảm thấy em muốn làm cái gì?"

Cô vừa nói, vừa đưa tay luồn vào trong ngực hắn, chậm rãi thăm dò, bàn tay vẽ lung tung trên ngực hắn.

Cố Hành Sâm thân thể chợt căng thẳng, bắt được tay của cô, trong thanh âm đều là ẩn nhẫn, "Đừng đùa với lửa."

Niệm Kiều cười duyên một tiếng, đôi môi mềm mại dán lên môi của hắn, thanh âm dịu dàng như nước, "Có phải giận em vì em nói nếu anh không thương em, em sẽ rời bỏ anh?"

Cố Hành Sâm nghiêng người nhìn cô, biết còn giả bộ?

Trước kia lúc chưa biết hai người không có quan hệ máu mủ, hắn vẫn nói không yêu cô, nhưng cô cũng không có vì vậy buông tha.

Nhưng là hôm nay, cô lại nói, nếu như hắn không thương cô, cô sẽ buông tay, sau đó tìm người yêu cô thật sự, học cách yêu hắn mà sống cả cuộc đời.

Mặc dù cô nói cũng đúng, nhưng nếu hắn thật không thương cô, thì hắn có tư cách gì ngăn cản cô đi yêu người khác?

Nhưng không biết bởi vì tính độc chiếm quá mạnh mẽ, hay là bởi vì quá sợ, nghe cô nói ra như vậy, hắn không giải thích được cảm thấy tức giận.

Thật ra thì suy nghĩ một chút, hắn có tư cách gì tức giận đây?

Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn lặng lẽ biến hóa, đôi tay cũng không biết bất giác liền ôm eo cô.

Niệm Kiều từ ánh mắt của hắn nhìn ra một tia khác thường, cả người cũng biến thành dễ dàng hơn, nhưng cô đang chuẩn bị nói cho hắn biết những lời trong đáy lòng cô.

"em nói những lời đó, chỉ là hi vọng người kia có thể đoạt cô bé kia về, nhưng mà em sẽ không như hắn, em biết rõ, đời này, em sẽ không thể yêu người khác."

Cố Hành Sâm nhìn cô, trong lòng cảm thấy rung động vô cùng.

Cô luôn có cách làm cho hắn cảm động, để cho hắn cảm giác mình không thương cô là có tội , bởi vì cô quá yêu hắn!

Thật ra thì hắn cũng muốn nói, đời này, trừ cô, hắn cũng sẽ không yêu người khác nữa!

Thậm chí, so với cô, hắn yêu cô còn sớm hơn, chỉ là hắn không có dũng cảm nói ra, cho nên vẫn không có nói ra.

Ở trước mặt cô, hắn yêu cô không bằng 1/10 cô yêu hắn, hắn chỉ cảm giác mình không đủ yêu cô, không đủ

Niệm Kiều sâu sắc nhìn vào đáy mắt hắn, từ ánh mắt của hắn trong, cô có thể cảm thấy trong lòng hắn tình yêu.

Cô biết, hắn không phải là không yêu, chỉ là không biết cách biểu đạt, không sao, cô có thể đợi, đợi hắn nói hắn yêu cô.

Dừng một chút, cô nói: "Trên thế giới, đích xác là không có người nào rời đi người nào mà không sống được, nhưng rời bỏ người mình yêu sâu đậm, thì dù sống cũng không bằng chết, em nghĩ, em không đủ dũng cảm, cho nên em không thể rời bỏ anh."

Cố Hành Sâm không cách nào điều khiển tự động quấn chặt eo của cô, trán dựa vào trán cô, khàn giọng nỉ non: "Không nói được không?"

Lòng của cô, hắn hiểu, hắn rất hiểu!

Nhưng cô lại một lần nữa giãi bày lòng mình để hắn có thể hoàn toàn hiểu cô!

Niệm Kiều ôm mặt hắn, hốc mắt hơi ẩm, trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc, cô nói: "Nếu như sau này anh không yêu em nữa, không sao, em sẽ chúc phúc anh, nhưng mà em sẽ không yêu ai nữa, em sẽ sống một mình cả đời, em không sợ cô đơn, em chỉ sợ anh cô đơn, nếu như có người thích hợp với anh hơn em ở bên cạnh anh, em sẽ mỉm cười ra đi, cho tới lúc già đi, tận đến lúc chết em cũng không hối tiếc đã yêu anh, em chỉ yêu mình anh, cả đời này chỉ có mình anh."

Cố Hành Sâm lập tức hôn lên môi của cô, nhắm mắt lại, khóe mắt hắn ươn ướt.

Cô không sợ cô đơn, cô chỉ sợ hắn cô đơn.

Hắn thừa nhận, những lời này chạm đúng vào chỗ mẫn cảm trong lòng hắn, làm cho hắn không cách nào không cảm động, thậm chí, hắn cảm động đến muốn rơi lệ!

Niệm Kiều mở to hai mắt nhìn hắn, đáy mắt là nụ cười thỏa mãn.

————

Cố Hành Diên nhìn thấy lúc Niệm Kiều hung hăng rất kinh hãi, mặc dù đã biết Cố Hành Sâm mang Niệm Kiều trở lại, nhưng chưa nhìn thấy người thì hắn cũng chưa dám khẳng định.

Nhất là nghĩ đến chuyện ba tháng trước, hắn không biết, Cố Hành Sâm làm thế nào để mang Niệm Kiều trở lại.

Nhưng phản ứng của Niệm Kiều cho hắn biết tại sao Cố Hành Sâm có thể mang cô quay lại.

Niệm Kiều nhìn người trước mặt, có chút xấu hổ cười cười, sau đó nói: "Xin lỗi tôi mất trí nhớ nên không nhớ anh là ai."

Cố Hành Diên mặc dù có chút kinh sợ, nhưng cũng không phải là không có phản ứng gì, quay đầu hỏi Cố Hành Sâm, "A Sâm, sao cô ấy lại mất trí nhớ?"

Con mắt Cố Hành Sâm ánh lên tia phức tạp nhìn Cố Hành Diên một cái, sau đó nói: "Đại ca, chuyện này sau này có thời gian em sẽ nói cho anh nghe."

Cố Hành Diên gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn ba người lên lầu.

Vừa đến trên lầu, Cố Cảnh Niên lập tức kéo Niệm Kiều kéo về phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Niệm Kiều không giải thích được nhìn hắn, ngồi xổm người xuống, không hiểu hỏi: "Niên Niên sao vậy?"

Vừa rồi Cố Cảnh Niên nhìn trộm Cố Hành Sâm một cái làm cho cô cảm thấy khó hiểu.

Sao cảm giác hắn đối với Cố Hành Sâm, tựa hồ giống như vừa sợ vừa oán hận.

Cố Cảnh Niên ôm lấy đầu Niệm Kiều, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Mẹ, chúng ta rời khỏi nơi này có được không?"

Niệm Kiều căng thẳng trong lòng, kéo tay Cố Cảnh Niên ra, nhíu mày nhìn hắn, "Niên Niên, rốt cuộc con làm sao thế nào? Tại sao muốn rời khỏi đây? Nói cho mẹ biết nguyên nhân có được hay không?"

Cố Cảnh Niên cúi đầu nhìn mình chằm chằm chân của mình, thật lâu mới ngẩng đầu lên, hốc mắt trở nên hồng hồng.

Niệm Kiều bị hắn dọa sợ, một đứa trẻ mới ba tuổi sao lại có thể có loại phản ứng này. Rốt cuộc trong lòng nó đang giấu giếm chuyện gì?

"Niên Niên, con đừng hù dọa mẹ, nói cho mẹ, con làm sao vậy? Tại sao muốn rời khỏi đây?"

Niệm Kiều bị hắn làm cho hoảng sợ không nói rành mạch được, từ trên xuống dưới nhìn Cố Cảnh Niên, vuốt mặt của hắn, gấp đến độ tìm không ra phương hướng.

Cố Cảnh Niên thút thít một chút, sau đó mới mở miệng nói với Niệm Kiều: "Mẹ, cha là người xấu, cha muốn chia rẽ hai mẹ con chúng ta, con không muốn ở cùng với cha, chúng ta trở về Hoa Thành, chúng ta đi tìm chú Tần có được hay không?"

"Cái gì?" Niệm Kiều không thể tin được những lời mình vừa nghe được, Cố Hành Sâm muốn chia rẽ cô cùng Cố Cảnh Niên? Tại sao?

Cố Cảnh Niên nhìn cô, nhớ tới ba tháng trước Cố Hành Sâm không để cho Niệm Kiều ôm mình, sau đó lại từ trong tay Niệm Kiều mạnh mẽ lôi mình đi, hắn nhất thời mếu máo khóc.

"Niên Niên không khóc, nói cho mẹ, tại sao cha lại là người xấu? Có phải con hiểu lầm cha hay không?"

Cô không thể nào tin nổi, Cố Hành Sâm là loại người ấy!

Nhưng Cố Cảnh Niên vẫn chỉ là đứa bé, không thể nào trêu đùa cô như thế được? Huống chi, cô còn làm mẹ ruột của nó, nó làm sao có thể nói dối cô được?

Như vậy rốt cuộc mâu thuẫn ở chỗ nào? Trong đoạn kí ức mà cô mất đi kia có phải có bí mật gì đó không?

Đáy lòng cô rối loạn, cô vội vã muốn biết trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Cảnh Niên dù sao vẫn chỉ là đứa bé, không cách nào miêu tả chi tiết chuyện đã xảy ra ba tháng trước, cô cũng chỉ nghe kể lại rất mơ hồ đại khái.

Sau đó, cô trấn an Cố Cảnh Niên, chờ hắn ngủ say rồi, cô mới trở về phòng ngủ.

Máy móc rửa mặt xong, tựa vào đầu giường, ánh mắt cô có chút mờ mịt.

Theo như Cố Cảnh Niên nói, cô đại khái có thể kết luận rằng ——

Trước đây cô đã muốn dẫn Cố Cảnh Niên rời đi, muốn đi cùng Tần Mộ Bạch, cho nên Cố Hành Sâm mới tách hai mẹ con họ ra.

Nhưng nếu như cô cùng Cố Hành Sâm sinh ra Cố Cảnh Niên, huống chi sau khi cô mất trí nhớ đối với Cố Hành Sâm vẫn mê luyến như vậy, nói chi là trước khi mất trí nhớ?

Như vậy, cô tại sao lại muốn bỏ đi cùng Tần Mộ Bạch?

Trong lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Càng muốn nghĩ đầu càng đau, giống như là muốn nổ tung ra, Niệm Kiều ôm đầu của mình, vẻ mặt trở nên thống khổ.

Trong đầu xuất hiện những hình ảnh rời rạc mơ hồ, cô muốn sắp xếp lại cho rõ ràng, trật tự nhưng không cách nào có thể ghép lại được.

Đau! Đầu rất đau!

Cuối cùng chỉ còn lại một chút ý thức!

Cô giơ tay lên hung hăng vỗ đầu của mình, giống như là muốn phá vỡ mới cam tâm.

Cố Hành Sâm đi vào liền nhìn thấy cảnh ấy, hắn nhanh chóng tiến tới nắm tay cô, "Em sao vậy?"

Niệm Kiều nghe được thanh âm quen thuộc lọt vào tai, mờ mịt ngẩng đầu lên, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng: "Đầu của em rất đau"

Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đáy lòng đột nhiên cứng lại, nhức đầu? Cô đã nhớ ra cái gì rồi sao?

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên hắn nghe thấy Niệm Kiều hỏi mình: "Anh hãy nói cho em biết tại sao trước đây em lại muốn rời đi cùng Tần Mộ Bạch? Tại sao em lại quên anh? Anh có thể nói cho em biết được không?"

Cả người Cố Hành Sâm cũng cứng đờ, ánh mắt thâm chầm nhìn cô.

Niệm Kiều nhớ tới những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu mình, đáy lòng cô có loại dự cảm xấu, cho nên hiện tại cô cần Cố Hành Sâm làm cho cô cảm thấy yên tâm hơn!

"Anh đã nói anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện lúc trước mà. Em xin anh hãy nói cho em biết đi được không?"

Cô không muốn phải tiếp tụ đoán mò nữa. Cô không muốn vì những suy đoán linh tinh của mình mà làm hỏng đi tình cảm giữa hai người!

Cố Hành Sâm nhếch môi nhưng không biết nên bắt đầu kể từ đâu.

Bỗng dưng cô cảm thấy ánh mắt kia như xuyên qua thiên sơn vạn thủy mà đến, nhìn thấu tận đáy lòng cô.

Niệm Kiều bị ánh mắt của hắn làm cho cô cảm thấy lo lắng hơn, cả người vô lực ngã lên giường, thống khổ nỉ non: "Có phải giữa chúng ta có một đoạn ký ức không tốt đẹp cho nên anh không dám nói cho em biết không?"

Sự thống khổ nỉ non của cô như con dao đâm sâu vào lòng Cố Hành Sâm, làm hắn đau đớn tới tận xương tủy. Hắn có chút không thể khống chế được nắm lấy cầm của cô hung hăng mà hôn.

Đột nhiên bị hắn hôn làm Niệm Kiều có chút kinh sợ, cả người cũng có vẻ ngây ngốc trì trệ.

Sau đó, cô liền nghe thấy âm thanh đè nén của hắn, "Không được suy nghĩ lung tung. Không được suy nghĩ lung tung."

Niệm Kiều không biết hắn làm sao, nhưng khi cô mở mắt đập vào mắt cô là khuôn mặt tràn đầy thống khổ của hắn làm cho cô cũng cảm thấy đau lòng.

Nhất thời, tất cả lo lắng cũng bị đau lòng thay thế, cô chủ động ôm hắn, ngước đầu đáp lại nụ hôn cuồng loạn của hắn.

Hai người cùng té lên giường lớn, hai đôi tay bận rộn trút đi y phục của đối phương. Cả hai rất nhanh liền dán chặt lấy nhau!

Trong tình huống này làm sao có thể không gấp được. Hai người còn chưa kịp làm tốt bước chuẩn bị hắn liền xông thẳng vào trong cơ thể cô, không ngừng kích động làm cả người cô đều run rẩy.

Đôi tay Niệm Kiều nhẹ nhàng chống lên ngực hắn, muốn nhắc nhở hắn chậm lại một chút.

Nhưng sự sợ hãi trong lòng đã che mờ tất cả giác quan của hắn. Giờ phút này hắn không còn là chính mình được nữa. Hắn không cảm nhận được là cô không thích tình huống như vậy một chút nào. Hắn chỉ biết không ngừng điên cuông đưa đẩy vào trong thân thể cô như bão táp.

Niệm Kiều cau mày nhẫn nại trong chốc lát, rất nhanh liền thích ứng được với sự luật động của hắn, cả người cũng dần dần ướt mềm xuống .

Hắn cảm thấy được sự biến hóa của cô, thế công bộc phát mãnh liệt lên, cả người Niệm Kiều giống như là bị treo trên không trung, chỉ có thể theo sự luật động của hắn mà cử động , để cho hắn khoái hoạt hơn, cũng làm cho mình khoái hoạt hơn.

Bóng đêm hừng hực khí thế, một đêm triền miên vô cùng.

————

Bổ sung:

Trời vừa rạng sáng, chiếc điện thoại trên đầu giường đã rung lên, hai mắt của người đàn ông trên giường đột nhiên mở ra, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, đóng đồng hồ báo thức.

Xoa nhẹ hai mắt, hắn nhẹ nhàng thoát hỏi cảnh tay đang ôm ngang hông mình, ngồi dậy.

Vén chăn lên, hắn đứng dậy xuống giường, đi tới tủ quần áo bên cạnh lấy ra một bộ y phục để thay.

Điện thoại di động lần nữa rung lên, hắn trực tiếp nhận điện thoại, người gọi tới là trợ lý của hắn: "Nhị thiếu, tôi chờ ngài ở cửa ra vào."

"Ừ." Đáp một tiếng, Cố Hành Sâm cúp điện thoại đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi quần, xoay người đi tới bên giường.

Bộ dạng bình yên, phục tùng của người phụ nữ nhỏ bé trên giường làm cho lòng của hắn mềm nhũn, khóe miệng không tự chủ nâng lên một nụ cười.

Ngắm nhìn cô một lát, hắn cúi người hôn nhẹ lên trán cô một cái, nói nhỏ: "Anh yêu em."

Ra khỏi Cố trạch, lái xe đã chờ hắn ở cửa ra vào, Cố Hành Sâm đi tới lái xe liền mở cửa xe cho hắn.

Lên xe, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn lái xe một cái, trầm giọng ra lệnh: "Lái xe."

Lái xe gật đầu một cái, lập tức khởi động xe chạy tới phi.

Hôm sau, Niệm Kiều mơ hồ tỉnh lại, thói quen đưa tay ôm người bên cạnh, kết quả bên cạnh không còn một ai cả.

Mở mắt nhìn một chút, lại phát hiện bên gối trống rỗng.

Đưa tay kiểm tra một lần nữa liền thấy chiếc giường đã lạnh. Hắn đã rời giường từ sớm rồi sao?

Quay đầu xem đồng hồ, không phải mới 7h sao? Sao lại đi sớm như thế?

Dụi dụi mắt, cô ngồi dậy, gọi vọng vào phòng tắm hai tiếng: "Hành Sâm — Hành Sâm —"

Không ai đáp lại, lúc này cô mới xác định Cố Hành Sâm thật sự không có trong phòng.

Đáy lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát, sáng sớm tỉnh lại cũng không trông thấy bóng người, cô liền cảm thấy tâm tình không tốt.

Gương mặt khổ sở rời giường, thay quần áo rửa mặt, sau đó đi tới phòng Cố Cảnh Niên xem hắn có trong phòng không, lại phát hiện Cố Cảnh Niên cũng đã sớm rời giường.

Mùa đông lạnh như vậy tại sao cả hai lại rời giường sớm như vậy?.

Cô vội vàng rời khỏi phòng Cố Cảnh Niên, xoay người xuống lầu, vừa tới chân cầu thang, đã nghe thấy tiếng cười trong sáng của Cố Cảnh Niên dưới lầu vọng lên.

Bĩu môi, cô đi tới, thấy Cố Cảnh Niên cùng Cố Hành Diên hai người đang chuyên chú xem ti vi.

Sáng sớm đã rời giường không phải chỉ vì xem tivi chứ?

Cố Cảnh Niên mắt tinh nhìn thấy Niệm Kiều đang đi tới, lập tức cười hì hì hô một tiếng: "Mẹ ——"

Khuôn mặt Niệm Kiều cũng tràn đầy tươi cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó cùng Cố Hành Diên chào hỏi: "Anh cả."

Mặc dù mất trí nhớ, nhưng Niệm Kiều vẫn cảm thấy, mình gọi người này là đại ca, có chút quái lạ .

Chỉ là cũng không còn biện pháp, Cố Hành Sâm nói muốn cô gọi người này là đại ca, cô cũng không phải là tiểu hài tử, cũng không thể không lễ phép gọi thẳng tên hắn được.

Cố Hành Diên gật đầu cười.

Cố Cảnh Niên hôm nay tựa hồ rất hưng phấn, líu ríu nói chuyện không ngừng, Niệm Kiều không khỏi buồn bực lên tiếng, "Niên Niên, hôm nay sao con cao hứng như thế?"

Cố Cảnh Niên không chút nghĩ ngợi trả lời, "Bởi vì cha không ở nhà a."

Niệm Kiều: "……"

Giữa hai cha con này rốt cuộc là thế nào?

Một người không ở nhà người kia liền cảm thấy vui vẻ?

Cố Hành Diên nhìn Niệm Kiều một cái, tuy nói hắn đã biết chuyện đã xảy ra ba tháng trước, nhưng nếu Cố Hành Sâm cũng không nói, vậy hắn cũng không thể nói gì được.

Ho nhẹ một tiếng để hấp dẫn ánh mắt Niệm Kiều tập trung vào mình, hắn cười nói: "Anh đi ra ngoài tản bộ chút, chân anh còn có chút bất tiện."

Niệm Kiều sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu, "A, được."

Sau khi Cố Hành Diên ra ngoài, Niệm Kiều lập tức ôm lấy Cố Cảnh Niên, không hiểu nhìn hắn, "Niên Niên, tại sao cha không ở nhà, con lại vui vẻ như vậy?"

Cố Cảnh Niên thần nháy nháy mắt, sau đó ôm lấy cổ cô, ý bảo Niệm Kiều tới gần.

Niệm Kiều nhìn hắn thần thần bí bí, càng muốn biết trong hồ lô của hắn rốt cuộc có cái gì, vì vậy ghé tai tới gần miệng Cố Cảnh Niên.

Cố Cảnh Niên ngó nghiêng xung quanh, thấy bốn phía không ai, rỉ vào tai Niệm Kiều mấy câu, sau đó thật nhanh chạy đi, lấy ra một cái túi lớn, lại chạy lại.

Niệm Kiều cũng bởi vì câu nói của hắn mà sững người, lại nghe thấy hắn nói: "Mẹ, hiện tại bác cùng cha đều không ở đây, chúng ta chạy mau!"

Cô hoàn toàn ngu ngơ. Dù thế nào cũng không nghĩ ra Cố Cảnh Niên cao hứng như thế, là bởi vì hắn có thể mang theo mẹ mình chạy trốn!

Trời! Thế giới này điên cuồng sao? Một đứa trẻ ba tuổi lại muốn mang mẹ mình trốn nhà đi?

Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều vẫn còn đang ngơ ngẩn, không khỏi bối rối, "Mẹ, nhanh lên một chút! Chúng ta chạy mau! Cha trở lại chúng ta không thể bỏ trốn được đâu !"

Niệm Kiều giật mình một cái, có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, "Niên Niên, tại sao chúng ta lại phải chạy trốn? Nơi này là nhà của chúng ta a!"

Cố Cảnh Niên không thèm nghe lời cô nói, chỉ một mực kéo Niệm Kiều tới cửa. Nhưng vì hắn sức yếu kéo mãi mà Niệm Kiều vẫn không nhúc nhích.

Niệm Kiều bất đắc dĩ thở dài, sau đó ôm cả người Cố Cảnh Niên vào lòng, vững vàng cố định hắn trong lòng mình, kiểm tra chiếc túi lớn mà hắn đang cầm trong tay. Thật ngạc nhiên là trong đó toàn tiền mặt!

Thì ra là, hắn thật muốn chạy trốn, ngay cả tiền cũng đã chuẩn bị!

Cô có cảm giác muốn ngất đi. Tại sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này?

"Niên Niên, nói cho mẹ, tại sao muốn chạy trốn?" Cô nghiêm túc hỏi, Cố Cảnh Niên có chút hoảng sợ, sau đó lại giãy giụa, sợ hãi nhìn cô.

Niệm Kiều nhìn hắn thật lâu, thấy hắn uất ức sắp khóc, nhất thời mềm lòng xuống, "Niên Niên, con chỉ cần nói cho mẹ, tại sao chúng ta phải chạy trốn, nếu như con nói đúng, mẹ sẽ đi cùng con."

Cố Cảnh Niên cắn môi nhìn Niệm Kiều một chút, sau đó quay đầu, vừa nhìn thấy trên hình ảnh TV, hắn nhất thời trợn to hai mắt.

"Mẹ, mẹ xem, chính là hình dạng như thế, cha chính là hình dạng như thế, cha không cho mẹ đi vào, cũng không để cho con đi ra ngoài, sau đó mẹ khóc, con cũng khóc, nhưng cha lại không muốn cho chúng ta ở chung một chỗ. Mẹ, chúng ta không nên ở lại đây, mẹ đã bỏ đi lâu như vậy, con cũng không nên ở lại đây " PQmS.

Cố Cảnh Niên vừa chỉ vào hình ảnh trên TV vừa nói, vừa khóc lớn lên.

Niệm Kiều sững sờ xem ti vi, cả người giống như bị sét đánh, hoàn toàn ngu ngơ.

Cửa sắt, hài tử, tiếng khóc

Sau đó, trước mắt của cô liền xuất hiện cảnh tượng như vậy, cô đang khóc, con cũng đang khóc, cách cửa sắt, bốn cánh tay hướng về nhau, nhưng không cách nào ôm.

P/s: sorry cả nhà vì post thiều nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.