Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 167: Chương 167: Nhớ lại đau (2)






Khi Niệm Kiều tỉnh lại, cô đang ở bệnh viện. Bên cạnh giường cô có một đống người xung quanh mình.

Người đầu tiên phát hiện cô tỉnh lại là An Manh Manh. Vừa nhìn thấy cô mở mắt, An Manh Manh lập tức gọi tên của cô: "Niệm Kiều ——"

Sau đó, tất cả mọi người liền cũng quay lại.

Cố Hành Diên thấy cô tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, "Tỉnh là tốt rồi, Niệm Kiều, có chỗ nào không thoải mái không? Có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra lại không?"

Niệm Kiều liếc mắt một cái, lúc này mới thấy rõ, trong phòng trừ An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt, Cố Hành Diên cùng Cố Cảnh Niên, còn có rât nhiều bác sĩ, y tá, giống như đang trông chừng đợi cô tỉnh lại.

Cô nhắm lại hai mắt, sau đó mở ra, đột nhiên nhớ tới tại sao mình lại té xỉu.

Cô đã khôi phục trí nhớ!

Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước khi mất trí nhớ, Cố Hành Sâm tự tay ôm cô lên bàn mổ bỏ đi đứa con của cô.

Cô nhớ hắn đã nói bỏ đứa bé không vì bất kỳ lý do gì cả.

Nhớ tới sự tuyệt tình mà hắn đã tách cô và Cố Cảnh Niên ra, nhớ tới hắn đã tàn nhẫn như thế nào làm cho cô thương tích đầy mình.

Sau đó cô cũng nhớ tới, cô ở Hoa Thành, dưới sự lãng mạn dịu dàng của hắn liền ngu ngơ mà theo hắn trở về.

Ha ha ——

Cố Niệm Kiều, toàn thế giới người ngu nhất nhất định là cô! Nhất định là cô!

Lần trước, hắn đi Hongkong, chỉ nói mấy câu, cô liền ngây ngốc đi theo hắn trở lại, sau đó, hắn mới có thể làm tổn thương cô như vậy, thậm chí có thể đem bảo bối duy nhất của cô đoạt mất làm cho cô tuyệt vọng.

Lần này, hắn đi Hoa Thành, chỉ một ly rượu đỏ, một điệu nhảy, mấy đóa hoa hồng, một vườn hoa bí mật, lại có thể lừa gạt cô trở về, lần này hắn định sẽ làm gì cô đây?

Cô cái gì cũng không có, ngay cả con trai, cũng bị hắn đoạt đi, người của cô, lòng của cô, cũng sớm đã cho hắn, hắn còn muốn cái gì? !

Trong phòng bệnh không có một chút yên tĩnh nào, An Manh Manh vừa khóc vừa cười, sợ quá bắt được tay của Lạc Quân Việt, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Quân Việt, Niệm Kiều cô ấy thế nào? Cô ấy thế nào a ——"

Tại sao khi tỉnh lại lại có vẻ mặt như vậy? Cô không có cãi lộn, nhưng chỉ vừa khóc vừa cười, này so cãi lộn còn đáng sợ hơn!

Niệm Kiều bị giọng nói của An Manh Manh thức tỉnh, sau đó bắt đầu tìm Cố Cảnh Niên.

Thấy Cố Cảnh Niên bị Cố Hành Diên ôm vào trong ngực, cô xuống giường xông tới cướp lấy Cố Cảnh Niên từ trong lòng Cố Hành Diên lại, ngay sau đó thét lên: "Đi ra ngoài! Các ngươi cũng đi ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi!"

An Manh Manh bị dọa sợ, cả người cũng bắt đầu phát run, tiến lên muốn kéo tay Niệm Kiều, "Niệm Kiều, bạn làm sao vậy? Bạn đừng làm mình sợ, mình là Manh Manh a, mình là bằng hữu tốt nhất của bạn nha."

Vào giờ phút này Niệm Kiều hoàn toàn rơi vào trong trạng thái hoảng loạn, thấy An Manh Manh đưa tay tới, cho là cô muốn cướp con của mình, nhất thời càng gào to, "Tránh ra! Tránh ra! Ta không biết ngươi! Ta không biết các ngươi! Không được giành con của ta!"

"Niệm Kiều, mình không có muốn cướp con của bạn, mình không có, bạn đừng như vậy, Niệm Kiều ——"

An Manh Manh mờ mịt luống cuống đứng tại chỗ, chỉ có thể không ngừng gọi tên Niệm Kiều.

Bác sĩ cùng y tá cũng không dám tiến lên, chỉ sợ càng làm Niệm Kiều hoảng loạn hơn, nếu tổn thương mẹ con bọn họ, đợi lát nữa Cố Hành Sâm đến, vậy bọn họ cũng liền không thể bình yên mà sống sót được!

Cố Hành Diên đứng tại chỗ cũng không dám tiến lên, càng không dám mở miệng nói chuyện.

Niệm Kiều đối với An Manh Manh cũng có phản ứng như vậy đừng nói chi tới hắn!

Ngược lại Lạc Quân Việt, so hai người này cũng trấn định hơn, đi tới ôm lấy An Manh Manh, nhỏ giọng trấn an: "Đừng có gấp, cô ấy chắc là khôi phục trí nhớ, đợi cô ấy tỉnh táo lại, sẽ biết em là ai, sẽ không nữa bài xích em nữa."

An Manh Manh ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lạc Quân Việt, không biết đến bao giờ hỏi: "Có thật không?"

Lạc Quân Việt cho cô một ánh mắt an tâm, sau đó mới nói: "Thật."

An Manh Manh biết cũng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể chờ Niệm Kiều tỉnh táo lại.

Trong phòng bệnh mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên, cảm xúc Niệm Kiều rốt cuộc dần dần bình phục lại.

Nhìn con trai trong ngực mình, hiển nhiên cũng bị mình dọa sợ, cô khàn khàn nói xin lỗi, "Bảo bối, thật xin lỗi, mẹ đã hù dọa con."

Cố Cảnh Niên từ trong hoảng sợ mà tỉnh lại, lắc đầu một cái, tay nhỏ bé thay Niệm Kiều lau đi nước mắt trên mặt, "Mẹ, không khóc."

Bốn chữ đơn giản, lại chọc cho Niệm Kiều khóc to hơn.

Cô thề, cô sẽ không bao giờ vì bất kì chuyện gì hay bất kì kẻ nào mà dời xa con trai của mình nữa!

Cho nên cô quyết định, ngày mai sẽ mang theo con trai rời khỏi G thị!

Sẽ không trở lại Hoa Thành nữa, cũng sẽ không tới bất kì một nơi nào mà Cố Hành Sâm có thể tìm thấy được, cô muốn rời khỏi, đi tới một nơi không ai tìm thấy cô!

Cúi đầu nhìn Cảnh Niên, từ gương mặt của nó cô có thể nhìn thấy bóng dáng của Cố Hành Sâm, giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim cô vậy, đau đớn không chịu nổi.

Đám người An Manh Manh một mực chờ bên ngoài cho đến tận nửa đêm, Niệm Kiều mới mở cửa, lạnh lùng quét qua mặt của mọi người, cuối cùng kêu An Manh Manh, "Manh Manh, bạn vào đây một chút, mình có lời muốn nói với bạn."

An Manh Manh lập tức đi lên trước, nhìn cô thật tốt, nước mắt lại rớt xuống, "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."

Niệm Kiều có chút đau lòng, nhìn cô vì mình lo lắng, lại vì mình khóc đến sưng cả mắt, chủ động đưa tay kéo tay của cô, kéo cô vào phòng bệnh.

Đi vào trước, An Manh Manh quay đầu lại liếc mắt nhìn Lạc Quân Việt, hắn gật đầu một cái.

"Niệm Kiều, bạn đã khôi phục trí nhớ rồi sao?" vừa bước vào An Manh Manh không thể kìm nén mà hỏi luôn.

Niệm Kiều gật đầu một cái, cũng không muốn tiếp tục đề tài này vội chuyển hướng sự chú ý của An Manh Manh, "Manh Manh, ngày mai mình muốn rời khỏi đây, nhưng mình lại cần bạn trợ giúp."

Mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi nghe thấy giọng cô kiên quyết nói ra cô muốn rời đi, An Manh Manh cũng không kìm được cảm xúc hít sâu một hơi, "Niệm Kiều, ngày mai bạn sẽ rời khỏi đây thật sao?"

Niệm Kiều tự giễu cười một tiếng, nhìn con trai đang ngủ trên giường một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, "Bạn cảm thấy mình còn có thể ở lại sao?"

Chỉ cần nghĩ tới ngày đứa con của cô rời bỏ cô, chỉ cần nghĩ tới việc cô và Cố Cảnh Niên bị tách ra, đáy lòng cô tràn đầy sự hận thù, giống như một loại nấm không ngừng phát triển trong lòng cô vậy.

Bị sự hận thù lấp đầy trong lòng cô đã không có cách nào có thể suy nghĩ tới chuyện khác.

Ví dụ như Cố Hành Sâm có phải là người vô tình có thể làm ra những chuyện như vậy hay không?.

An Manh Manh nhìn Niệm Kiều, muốn nói ngày mai cô sẽ toàn lực trợ giúp cô ấy rời đi, nhưng vừa muốn nói thì đã nhận được điện thoại của Lạc Quân Việt, cô lại không khỏi do dự.

Huống chi, Cố Hành Sâm lập tức sẽ tới ngay, coi như ngày mai cô muốn rời khỏi, có lẽ, cũng không cách nào rời đi.

Niệm Kiều quay đầu lại nhìn An Manh Manh, phát hiện ra sự do dự của cô, chần chờ hỏi: "Manh Manh, không phải là bạn không muốn giúp mình rời khỏi đây chứ?"

An Manh Manh đột nhiên ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt của cô, cô vội vã lắc đầu, "Niệm Kiều, không phải là mình không muốn giúp bạn, mà là ——"

Lời của cô còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó truyền tới giọng nói lạnh lùng của Cố Hành Sâm: "Niệm Kiều, mở cửa!"

Niệm Kiều giống như bị sét đánh, cả người cũng ngây ra, thật lâu cũng không phản ứng kịp.

An Manh Manh cũng có chút hốt hoảng, cô sợ Niệm Kiều hiểu lầm mình cùng Cố Hành Sâm là một phe, về sau đều không để ý tới mình.

Nhưng lúc nãy Cố Hành Sâm đã nói trong điện thoại, nếu để cho Niệm Kiều rời đi, tính mạng của cô sẽ bị nguy hiểm!

Niệm Kiều từ bộ dạng ngẩn ngơ phục hồi tinh thần lại, động tác đầu tiên chính là vọt tới giường bệnh ôm chặt Cố Cảnh Niên vào lòng, sau đó hoảng sợ cửa ra vào.

"Niệm Kiều, bạn đừng sợ, hắn đã nói sẽ không tách bạn và Niên Niên ra nữa, bạn đừng sợ."

Niệm Kiều lắc đầu, sắc mặt càng ngày càng trắng, dưới ánh đèn trong phòng bệnh càng làm cho sắc mặt cô xấu hơn, "Không không mình không muốn thấy hắn, mình không muốn thấy hắn!"

Trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất này, cô quay đầu khắp nơi tìm kiếm một cánh cửa ra khác. Thế nhưng cả phòng bệnh không có một cánh cửa nào khác.

Đột nhiên, cô nhìn thấy cánh cửa sổ đóng chặt.

An Manh Manh dõi theo tầm mắt của cô, sợ tới mức hai chân như nhũn ra, kêu to lên: "Niệm Kiều, bạn điên rồi!"

Niệm Kiều đẩy ra An Manh Manh, sau đó giống như bị điên, vọt tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

An Manh Manh ngã ngồi trên mặt đất, cô muốn tiến lên ôm lấy Niệm Kiều, nhưng cô thật sự bị dọa sợ, cả người một chút hơi sức cũng không có, chỉ có thể khóc hô to, "Niệm Kiều, không cần ——"

Cánh cửa bị người từ bên ngoài hung hăng đá văng, sau đó liền nhìn thấy một bóng đen giống như một cơn gió quét qua đến bên cạnh Niệm Kiều, lôi cô cùng con trai trở lại.

"A —— buông tôi ra! Không được giành con trai của tôi! Buông ra!"

Niệm Kiều liều mạng phản kháng, la to, thân thể không ngừng giãy dụa, gắt gao che chở Cố Cảnh Niên trong lồng ngực mình.

Người bên ngoài cũng vọt vào, trong cảnh hỗn loạn đó cũng xông vào ngăn cản cô.

"Niệm Kiều, chớ lộn xộn, sẽ làm cho con bị thương đó, chớ lộn xộn!" đôi tay Cố Hành Sâm nắm hai cánh tay của cô, muốn giữ chặt cô, nhưng ngại vì trong ngực cô đang ôm Cố Cảnh Niên, hắn cũng không thể nào xuống tay.

Cố Hành Diên chỉ có thể ở vừa làm gấp, An Manh Manh cũng bị Lạc Quân Việt đỡ lên, tựa vào trên người hắn, lo lắng nhìn bên này.

"Buông tôi ra! Cố Hành Sâm anh buông tôi ra! Chúng ta đã hết rồi! Từ tháng trước chuyện giữa ba người chúng ta đã kết thúc rồi! Tôi cũng sẽ không tin những chuyện ma quỷ mà anh bịa đặt ra nữa! Anh không yêu tôi, anh căn bản không yêu tôi!"

Niệm Kiều tựa như bị điên liên tiếp đánh vào người hắn, thấy hắn còn không chịu buông mình ra, cô hung hăng cắn lên cổ hắn một cái, trong miệng nhất thời tràn ngập mùi máu tươi.

"A Sâm ——" Cố Hành Diên thét lên một tiếng, muốn tiến lên, lại bị Cố Hành Sâm ngăn cản.

An Manh Manh cũng hít sâu, không nghĩ tới Niệm Kiều cư nhiên lại ác như vậy, dám cắn lên cổ Cố Hành Sâm tới mức chảy cả máu.

Cố Cảnh Niên ở trong ngực Niệm Kiều khóc lớn lên, tiếng khóc bén nhọn đâm vào lòng của Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều làm cho hai người cảm thấy đau lòng.

Bọn họ đều yêu đứa con trai này, nhưng bọn họ bây giờ giống như hai con nhím xù lông vậy, chẳng những đả thương lẫn nhau, lại còn làm con trai mình bị thương.

Cố Hành Sâm ngửa đầu nhắm hai mắt lại, đành chấp nhận sự trút giận của cô, sau đó vặn chặt cánh tay của cô, đè cả người cô lên vách tường.

"Cố Niệm Kiều, tỉnh táo một chút hãy nghe anh nói!"

Hắn rống to một tiếng, cả người giống như bị dồn vào chân tường, toát ra một không khí u ám không ai dam lại gần, dường như chỉ cần tới gần một chút sẽ chết không toàn thây!

Niệm Kiều tiếng thét của hắn làm cho tỉnh lại. Cô biết từ trước tới nay đây là lần đầu tiên hắn quát cô như vậy.

Nhưng trong tiếng quát tháo đó không hề có ác ý, chỉ có bất đắc dĩ cùng đau lòng, còn có vô tận hối tiếc.

Hắn đang hối tiếc vì đã làm những chuyện đó sao?

Niệm Kiều châm chọc cười một tiếng, dũng cảm chống lại ánh mắt của hắn cười, giọng nói khinh miệt, "Cố Hành Sâm, vậy thì anh hãy nói cho tôi nghe đi, anh đã không quan tâm tới chuyện tôi đã sinh cho anh một đứa con, như vậy Niên Niên cũng không phải con của anh! Anh đừng mơ tưởng cướp đi con của tôi! Chuyện lúc trước tôi đều có thể không so đo cùng anh, nhưng nếu như anh muốn giành Niên Niên với tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!"

Cô nói tuyệt tình như vậy, giống như giữa hai người đã không thể trở về trước kia được nữa.

Yết hầu bỗng nhúc nhích, Cố Hành Sâm chỉ cảm thấy cổ họng đau lợi hại, hô hấp cũng bén nhọn như gai.

Sau đó, hắn lại nghe thấy cô nói: "Tôi không biết anh đem tôi từ Hoa Thành trở về để làm gì nhưng tôi nói cho anh biết, nếu như là vì muốn đùa giỡn tôi lần nữa thì tôi khuyên anh, anh nên bỏ cái ý nghĩ đó đi. Giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi! Tôi cũng sẽ không tin tưởng anh nữa, cũng sẽ không yêu anh nữa!"

Những lời làm tổn thương người khác như vậy mà cô cũng có thể dễ dàng nói ra.

Niệm Kiều cũng không nghĩ tới, cô sẽ nói ra những lời này, chỉ là trong lòng rất khó chịu, rất sợ, sau đó liền không lựa lời mà nói ra.

Nhưng khi nhìn thấy sự đau đớn đọng lại trong đáy mắt hắn cùng với vẻ mặt bị những lời nói của cô làm tổn thương, lòng của cô so với trước kia còn đau! Đau đớn giống như mất đi mạng sống vậy!

"Không yêu anh nữa?" Cố Hành Sâm nắm hai cánh tay của cô, hung hăng dùng sức, như muốn bẻ gẫy hai cánh tay của cô vậy.

Nhưng lời hắn nói ra giống như không có chút sức lực nào.

Hắn muốn chất vấn cô sao? Hắn đang giận dữ sao? Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện, mình đối với cô là một dạng vô lực.

Trừ yêu cô hắn cũng không thể hận, không thể oán thậm chí không thể giận cô được.

Thua, cả đời này cứ như vậy thua, thua ở trên tay của cô, hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Nhưng là Cố Niệm Kiều, có thể tin tưởng hắn nhiều hơn một chút được hay không? Có thể yêu hắn nhiều hơn một chút không, hận hắn ít một chút được không?

Cô lại thật sự tin tưởng hắn không quan tâm tới con của bọn họ sao? Cô thật sự tin tưởng hắn sẽ tàn nhẫn tách cô cùng Niên Niên sao?

Chẳng lẽ cô thật sự không cảm thấy lúc cô đau đớn hắn còn đau đớn hơn cô sao?

Hắn có thể cùng cô chịu chia sẻ đau đớn nhưng cô lại không thể. Nếu nói là yêu thì rốt cuộc ai yêu ai nhiều hơn?

Hắn nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô không thể thừa nhận được sự đau đớn này, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Thật sự sẽ không yêu anh nữa sao?"

Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị giọng nói tràn đầy thống khổ của hắn làm cho chấn động.

Hắn đau đớn nhiều như vậy chứng tỏ hắn yêu cô nhiều hơn.

Yêu rất sâu đậm, mới có thể dưới tình huống đau khổ này dứt khoát kiên quyết chấp nhất với một cái vấn đề.

Dây chính là giống như người đời nói yêu sâu sắc tới mức không oán không giận gì.

Niệm Kiều chống lại tầm mắt của hắn, muốn mở miệng, lúc này mới phát hiện ra, môi của cô run dữ dội hơn, mà tim của cô cũng đang phát run!

Nhưng cô lại nhớ tới ba tháng trước trong lúc tuyệt vọng cô đã ngất xỉu trước cửa Cố trạch, cô chợt rùng mình một cái, cắn răng, run rẩy nói: "Tôi sẽ không yêu anh nữa"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.