Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 190: Chương 190: Trọn đời bên nhau (5)






Quả nhiên, Niệm Kiều bắt đầu lôi chuyện cũ ra ——

"Anh đã từng mắng em không biết xấu hổ, còn nhớ rõ không?"

Niệm Kiều cười hỏi, chỉ là trong nụ cười đó, dung hợp quá nhiều yếu tố nguy hiểm.

Nhưng, Niệm Kiều quên một chuyện ——

Cố Hành Sâm không nhìn thấy!

Cho nên, giờ phút này nụ cười tràn đầy nguy hiểm của cô, đối với Cố Hành Sâm hoàn toàn không có tác dụng!

"Kiều Nhi, anh cảm thấy không được thoải mái, chúng ta hôm khác hãy nói lại chuyện này đi."

Anh mặc dù không nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là anh không nghe thấy, cho nên anh cảm thấy, nên kết thúc sớm cái đề tài này, là lựa chọn sáng suốt nhất.

"Tại sao lại phải để hôm nào mới nói, em cảm thấy bây giờ nói chuyện này là hợp thích nhất! Hơn nữa không có cái thời điểm nào so với bây giờ thích hợp hơn!"

Niệm Kiều cắn răng nghiến lợi nói, làm cho người ta có ảo giác cô đang muốn ăn tươi nuốt sống Cố Hành Sâm lỗi giác.

Cố Hành Sâm nâng trán, "Chuyện đã qua thì để cho nó là quá khứ đi, hơn nữa, khi đó anh cũng không biết chúng ta không có quan hệ máu mủ, anh là vì muốn tốt cho em thôi."

Anh không nói thì thôi, anh vừa nói Niệm Kiều liền tức, nhất là lúc anh nói xong còn tỏ ra vô tội như vậy, cứ như cô là con cọp mẹ không bằng!. (chả nhẽ CHS nói ko đúng)

"Hừ! Khi đó anh không biết chúng ta không có quan hệ máu mủ, cho nên vẫn đẩy em ra, sau khi biết chúng ta không có quan hệ máu mủ rồi, mới chạy tới Hoa Thành tìm em hả, Cố Hành Sâm anh có ý gì, có phải chuyện em không có quan hệ máu mủ với anh không được sáng tỏ, thì anh vĩnh viễn cũng sẽ không tới tìm em?" (chả nhẽ cô thích loạn luân, bệnh hoạn quá)

Càng nghĩ thật sự là càng thương tâm, theo đuổi của cô ba năm, thì ra chẳng là gì cả!

Những hình ảnh kia từng cái ngay trước mắt thoáng qua, Niệm Kiều nhất thời rùng mình một cái, giống như mình thật trở lại ba năm trước đây.

Cô nhớ tới sau khi mình tỉnh lại, bác sĩ nói câu đầu tiên là hỏi cô: có cần đứa bé này nữa hay không?

Cô lúc ấy rất bối rối, đứa bé? Đứa bé nào?

Mà Tần Mộ Bạch nhìn cô, cũng gương mặt mờ mịt, nhưng vẻ mặt mờ mịt của hắn, còn ẩn dấu một phần thống khổ.

Cô mang thai? Là đứa bé của người đàn ông nào? Mình rời khỏi nơi này hai năm, cô đã yêu người khác sao?

Bác sĩ nói cô bị tai nạn giao thông, trong lúc cứu cô đã sử dụng thuốc mê cùng với một số loại thuốc khác, đối với đứa bé sẽ có chút ảnh hưởng, cho nên mới hỏi ý kiến của cô một chút, đứa bé này có cần nữa hay không.

Cô bị dọa sợ rồi, cả người như rơi vào trạng thái điên loạn, lúc nói muốn lúc lại nói không muốn.

Sau đó một ngày vào buổi tối cô nằm mơ, nằm mơ thấy Cố Hành Sâm!

Trong giấc mơ, mặt anh ác độc hỏi cô, hỏi cô tại sao muốn từ bỏ đứa bé của bọn họ, hỏi cô tại sao ác độc như vậy!

Lúc ấy cô giật mình tỉnh lại, một mình ngồi trên giường đến hừng đông.

Sau đó, lúc Tần Mộ Bạch đến thăm cô, cô đã nói muốn lưu lại đứa bé, dù đứa bé này là một thai nhi dị dạng, cô cũng muốn lưu nó lại!

Tần Mộ Bạch lúc ấy bị sự quyết tâm của cô làm cho khiếp sợ, cũng biết rõ trong lòng cô cố chấp cùng quật cường, nên đành đồng ý.

Sức sống của thai nhi này cũng rất ương ngạnh, Niệm Kiều bị tai nạn gia thông mặc dù không đụng vào bụng, nhưng dù gì cũng có ảnh hưởng, thế nhưng nó lại bình an vô sự ở lại trong cơ thể của người mẹ!

Sau này khi Cố Cảnh Niên ra đời thân thể không tốt, nhưng cũng may số thuốc ban đầu không làm con trai thiếu sót một bộ phận nào, Niệm Kiều đã phải cảm kích trời xanh rồi.

Bảo Bảo nhất định là biết mẹ quá khổ, cho nên mới ương ngạnh sống sót như vậy, muốn sống cùng với mẹ.

Niệm Kiều nghĩ đi nghĩ lại nước mắt liền xông lên hốc mắt, nhìn mặt của Cố Hành Sâm, đúng là vẫn còn đau lòng không thôi.

Cố Hành Sâm bây giờ chỉ biết im lặng, anh sợ mình nói nhiều sai nhiều, không nói vẫn hơn.

Nhưng anh trầm mặc không nói, khiến Niệm Kiều càng tức giận hơn!

"Không nói lời nào? Có phải chấp nhận hay không? Cố Hành Sâm anh thật sự sẽ không bao giờ tìm em sao?"

Niệm Kiều trợn to hai mắt, mặt đau lòng nhìn người trên giường.

Mặc dù ba năm đã qua, cô cũng đã nhìn ra rất nhiều việc, cô hiểu anh thật sự là vì muốn tốt cho cô.

Nhưng lúc đó Cố Niệm Kiều đã trúng độc Cố Hành Sâm, đã đến nông nỗi mê muội!

Cô không có cách nào tự kềm chế, ở Hoa Thành ba năm, biết rõ anh sẽ không tới tìm mình, nhưng cô vẫn còn hy vọng xa vời một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện.

Nhưng cô không nghĩ tới, lúc anh xuất hiện, lại là lúc cô quyết định buông xuôi, cho nên lúc đó thấy Cố Hành Sâm, cô mới giả bộ không quen biết.

"Thì ra, em ở trong lòng của anh, em không có quan trọng một chút nào. . . . . ."

Niệm Kiều tự giễu mà cười một tiếng, ngay sau đó lại mở miệng nói: "Nhưng Cố Hành Sâm, anh có nghĩ tới hay không, thời điểm em theo đuổi anh, em cũng không hề biết chúng ta không có quan hệ máu mủ, lúc em câu dẫn anh, cũng không biết anh thật ra thì không phải là chú ruột của em, thời điểm em và anh lên giường, em còn chưa hề biết được sự thật này, ngay cả lúc sinh Cảnh Niên, em. . . . . ." (chỉ có một câu thôi, cô này thật biến thái hết thuốc chữa)

Nghẹn ngào đến nói không ra lời, cô che môi của mình lại, ngửa đầu nhắm mắt, đem nước mắt bức về đi.

Cô biết anh yêu cô, thậm chí khi biết anh nguyện ý cùng chết với cô, cô cũng từng muốn, anh yêu mình, tuyệt đối không kém so với tình yêu của cô dành cho anh.

Nhưng là tại sao, mình giờ phút này vẫn còn cảm thấy uất ức?

Cố Niệm Kiều, ngươi là một người hẹp hòi như vậy sao? Ngươi còn muốn so đo được mất trong tình yêu sao?

Người trên giường bệnh như cũ trầm mặc, chỉ là ngực ở kịch liệt phập phồng, hô hấp cũng có chút nặng nề.

Hồi lâu, Niệm Kiều không nghe thấy anh nói chuyện, liền đứng lên, "Em đi ra bên ngoài xem Cảnh Niên cùng Manh Manh, anh hãy nghỉ ngơi một chút đi."

Cô xoay người, cảnh tay bị người nắm lại, sau đó cô liền ngã vào một lồng ngực ấm áp, đỉnh đầu rơi xuống lời nói bá đạo nhưng không mất ôn nhu dịu dàng, " Không cho đi, em hãy ở đây với anh!"

Niệm Kiều không được tự nhiên đẩy tay của anh ra, "Anh nghỉ ngơi đi, em ——"

"Cố Niệm Kiều, anh yêu em! Anh thật sự rất yêu em!"

Người trên giường bệnh, đột nhiên trịnh trọng nói.

Niệm Kiều giật mình ngẩn ra, ngước mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, lắp bắp hỏi ngược lại: "Anh nói cái gì?"

Cố Hành Sâm tay chuyển một cái, xoay người cô lại, để cô dựa vào trong ngực mình, rồi sau đó ở bên tai cô thì thầm, "Anh nói anh yêu em."

Niệm Kiều muốn khóc vừa muốn cười, người đàn ông này thật đúng là ngốc đến muốn chết!

Anh thật cho rằng, thời điểm phụ nữ tức giận nhất, anh nói một câu ‘ anh yêu em ’ là có thể dụ dỗ cô hồi tâm chuyển ý sao ?

Nhưng, sự thật là ——.

Niệm Kiều đích xác là lập tức hết giận rồi ! (ôi, ai là người ngốc đây)

Anh không phải là người khác, Anh là một Cố Hành Sâm khô khan khó chịu!

Anh cả đời này, có lẽ cũng sẽ không nói mấy lần ‘ anh yêu em ’, anh sẽ chỉ dùng hành động để chứng minh mình yêu Cố Niệm Kiều.

Anh không có sở trường biểu đạt tình cảm, nhưng anh đối với tình cảm của bản thân rất rõ ràng!

"Coi như không biết chúng ta không phải là chú cháu, trong ba năm đó anh cũng chịu đủ rồi, anh nhất định sẽ đến Hoa Thành tìm em cùng Cảnh Niên trở về!"

Niệm Kiều cúi đầu, khóe miệng uốn lên, lại nói: "Còn lâu em mới tin!"

Cố Hành Sâm nhướng mày, há mồm ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng gặm xuống, thanh âm mập mờ khàn khàn: "Hỏi lòng của em một chút, rốt cuộc nó có tin anh hay không."

Niệm Kiều lòng bàn tay căng thẳng, tên khốn kiếp này! Đánh ngay đúng tử huyệt của cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.