Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 191: Chương 191: Trọn đời bên nhau (6)






Cố Hành Sâm nhướng mày, há mồm ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn xuống, thanh âm mập mờ khàn khàn: "Hỏi lòng của em một chút, rốt cuộc có tin anh hay không nói."

Niệm Kiều lòng bàn tay căng thẳng, tên khốn kiếp này! Lúc nào cũng tìm tử huyệt của cô xuống tay!

Anh biết rõ cả trái tim của đều ở trên người anh, hỏi lòng của cô quả thật chính là hỏi vô ích, lòng của cô nhất định là vô điều kiện tin tưởng lời nói của anh rồi!

Cố Hành Sâm thấy cô im lặng không nói, trong lòng thấp thỏm cũng thoáng buông lỏng chút, im lặng so với bộc phát còn tốt hơn, trước đây anh còn có thể bắt cô giải thích một chút, nhưng bây giờ đoán chừng anh sẽ bị mắng cho thối đầu rồi!

"Thật ra thì, trước lúc đến Hoa Thành tìm em, anh đã biết chúng ta không có quan hệ máu mủ rồi, cho nên khi đó tới tìm em, không phải là bởi vì chúng ta không có quan hệ ruột thịt, mà bởi vì điện thoại của Hi Nghiêu."

" Điện thoại của An Hi Nghiêu?" Niệm Kiều kinh ngạc nhìn anh.

Cố Hành Sâm gật đầu một cái, ôm cô chặt hơn một chút, cọ mặt của cô nói: "Trong ba năm đó không phải là anh không tìm được em, mà là anh không dám tìm em, anh sợ nếu biết em đang ở đâu, anh sẽ không khống chế được mình tới thăm em."

Niệm Kiều cau mày, đưa tay không khách khí vỗ vỗ mặt của anh, nói: "Là An Hi Nghiêu gọi điện thoại nói cho anh biết em đang ở Hoa Thành, cho nên anh mới không nhịn được tới tìm em hả?"

Cố Hành Sâm lại gật đầu, "Cho nên anh tới tìm em, không phải là bởi vì biết giữa chúng ta không có liên hệ ruột thịt, mà bởi vì —— anh không có biện pháp khống chế tình cảm của mình!"

Niệm Kiều ngớ ngẩn, mếu máo, "Cố Hành Sâm anh đúng là tên khốn kiếp! Rõ ràng đối với em cũng có tình cảm, cố tình muốn hành hạ em tận ba năm, anh có biết em thiếu chút nữa đã chết hay không?"

Cố Hành Sâm cánh tay lại buộc chặt thêm một phần, thành khẩn nhận sai, "Đúng, là anh khốn kiếp."

"Anh là tên đàn ông khốn kiếp nhất trên thế giới này!"

"Đúng, anh là tên khốn kiếp nhất trên thế giới!"

"Về anh phải đối xử với em thật tốt, không cho phép được bắt nạt em!"

"Được, về sau cái gì cũng nghe em, em nói cái gì đúng là nó đúng, không bắt nạt em !"

"Nói được là làm được, ngoéo tay!"

Niệm Kiều duỗi ngón tay ra câu ngón tay của anh lại, Cố Hành Sâm cười khẽ một tiếng, cái cô gái nhỏ này, hiện tại giống như một đứa trẻ vậy!

————

Mà ngoài phòng bệnh, An Manh Manh đứng ở trước cửa sổ hành lang nhìn lầu dưới, biết rõ anh sẽ không xuất hiện, nhưng vẫn là không nhịn được nghĩ, nếu như anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, mình sẽ phản ứng như thế nào?

Mà anh, cũng sẽ có phản ứng gì đây?.

"Dì Manh Manh——"

Từ sau lưng truyền đến giọng nam non nớt quen thuộc, An Manh Manh xoay người, quả nhiên thấy Cố Cảnh Niên hướng mình đi tới.

"Cảnh Niên sao lại đi ra đây vậy? Bị cha mẹ đuổi ra ngoài hả?"

An Manh Manh cười hỏi, chỉ là trong lòng suy nghĩ Niệm Kiều không thể nào đuổi con trai ra ngoài, Cố Hành Sâm —— ngược lại có thể!

Cố Cảnh Niên bĩu môi, bộ dạng lão Đại mất hứng, "Không phải, là cháu tự mình ra ngoài."

"Cháu ra ngoài muốn làm cái gì?"

"Tìm dì Manh Manh a."

Cố Cảnh Niên ngước đầu, cười nói.

An Manh Manh chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn tới trước hắn, chần chờ nói: "Có phải . . . . . Mẹ cháu bảo cháu chạy theo dì không?"

Cố Cảnh Niên lắc đầu, "Không phải, mẹ cùng cha muốn hôn hôn, là cháu muốn tới nói chuyện dì Manh Manh!"

An Manh Manh thần sắc cứng đờ, mất tự nhiên hỏi: "Tại sao Cảnh Niên phải đến nói chuyện với dì Manh Manh?"

Chẳng lẽ mình là không vui vẻ, lại rõ ràng đến như vậy sao? Ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng có thể nhận ra?

Cố Cảnh Niên đi tới bên người cô, lôi kéo tay của cô, mở ra lòng bàn tay, một cái tay khác đem một viên kẹo hoa quả thả xuống, sau đó ngẩng đầu đối với An Manh Manh nói: " Dì Manh Manh, trước kia lúc cháu không vui, mẹ sẽ cho cháu ăn kẹo, sau đó cháu sẽ vui vẻ lên, dì Manh Manh cũng ăn kẹo đi, ăn vào rồi cũng sẽ không buồn nữa."

An Manh Manh hốc mắt trong nháy mắt ướt ướt, ngồi xổm người xuống đem Cố Cảnh Niên ôm lấy, ghé vào lỗ tai hắn nức nở nói: "Cảm ơn Cảnh Niên , dì Manh Manh hiện tại rất vui vẻ."

Niệm Kiều lúc đi ra liền nhìn thấy An Manh Manh ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm Cảnh Niên, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, liền tiến lên hỏi: "Manh Manh, sao vậy?"

An Manh Manh ngẩng đầu lên cười, sau đó đứng lên, "Niệm Kiều, mình đã chấm điểm con trai của cậu rồi, mình muốn sinh con gái, con trai của cậu nhất định phải làm con rể của mình đó!"

Niệm Kiều liếc mắt, "Vậy cũng phải xem con gái của cậu có ưng con trai của mình hay không, ngộ nhỡ hai đứa nó không thích nhau, hai chúng ta có nói gì cũng vô ích"

"Mình rất thích con trai của cậu, con gái của mình khẳng định cũng thích con trai của cậu, cậu cứ yên tâm đi!"

Niệm Kiều liền im lặng, làm ơn đi! Cậu cũng không thể đại diện cho con gái của cậu được?

Bao nhiêu năm sau, Cố Niệm Kiều mới biết, Ni Mã con gái của An Manh Manh so An Manh Manh còn điên cuồng hơn, khiến Cố Cảnh Niên tránh Ni Mã cũng phải chạy ra nước ngoài để trốn!

Hai người tùy tiện tán gẫu, cuối cùng, Niệm Kiều vẫn nhịn không được hỏi câu: "Manh Manh, đứa bé này. . . . . . Cậu thực sự muốn sinh nó ra sao?"

An Manh Manh kinh ngạc ngẩng đầu, "Tại sao lại hỏi như thế? Không sinh chẳng lẽ muốn bỏ nó sao?"

"Không phải. . . . . ." Niệm Kiều đột nhiên không biết nên nói gì, nhớ ngày đó chính mình cũng kiên trì muốn lưu lại đứa bé như vậy, dù đứa bé này sinh ra sẽ có thiếu sót, hiện tại bạn thân của mình cũng như vậy. . . . . .

"Sinh đứa bé ra sẽ cần dũng khí rất lớn, hơn nữa về sau cậu lại chỉ có một mình chăm sóc đứa nhỏ, cậu sẽ rất khổ, chuẩn bị xong chưa?"

Cô không có khuyên An Manh Manh từ bỏ đứa bé, dù sao chuyện này mình cũng đã từng trải qua, hơn nữa tính tình An Manh Manh cô lại cực kỳ hiểu rõ, biết khuyên cũng không có ích gì!

An Manh Manh ánh mắt trở nên thâm thúy, cười cười, "Cậu hiểu tính của mình mà."

Niệm Kiều đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, dựa lên đầu vai cô mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Manh Manh, mình thật không nỡ nhìn cậu phải chịu khổ như mình trước đây."

An Manh Manh vỗ vỗ lưng của cô, cố ý thoải mái mà nói: "Mình không biết, mình không phải đã có cậu sao, là do lúc trước cậu âm thầm bỏ đi, hại mình lo lắng ba năm liền!"

"Manh Manh. . . . . ."

Niệm Kiều gọi cô một tiếng rất khẽ, cô biết rõ muốn sinh hạ đứa bé này cần bao nhiêu dũng khí!

Sau một lát, tâm tình của cô bình phục lại, cô lại hỏi An Manh Manh, "Cậu cùng anh ta đã làm giám định DNA chưa?"

Nhớ ngày đó mình và Cố Hành Sâm cũng không nghĩ đến đi làm cái này, khiến hai người vẫn lầm tưởng có quan hệ máu mủ, từ đó bỏ lỡ ba năm.

An Manh Manh gật đầu một cái, "Đã làm giám định rồi, anh ấy mới rời khỏi mình, anh ấy nói, anh ấy không muốn phá hủy mình."

Cô bất đắc dĩ cười, nghĩ tới lúc Lạc Quân Việt nói muốn rời đi, rõ ràng thống khổ lại cố làm ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

Thật ra thì, kết quả như thế, ai cũng không dễ chịu.

Cô chỉ là, không muốn cùng anh đời này cứ như vậy bỏ lỡ, cho nên mới kiên trì giữ lại đứa bé này!

Cho tới khi, cha mẹ An gia đuổi cô ra khỏi nhà, bảo cô tự sanh tự diệt!

Niệm Kiều nhìn cô, nắm chặt tay của cô, nói: "Manh Manh, không cần phải chịu đựng một mình, nếu như cần trợ giúp, cứ mở miệng, mình vẫn luôn ở đây."

Cô nhớ mình ban đầu lúc tuyệt vọng, An Manh Manh cũng đã nói với mình những lời như vậy, bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy cảm động như vậy .

An Manh Manh cười gật đầu, thật ra thì, thứ cô cần, chẳng qua là bả vai của người kia mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.