Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 18: Chương 18: Doãn Tử Nhiên (2)




Anh lấy ra một hộp trang sức, một sợi dây chuyền bằng đá ngọc thạch màu xanh đang nằm yên ở đó, mặt dây hình trái tim vô cùng sáng chói.

“Đeo cái này lên là hoàn mỹ!” Anh gỡ dây chuyền tự tay đeo cho cô.

Duy Nhất sờ sợi dây trước ngực, mừng rỡ không thôi, “Tử Nhiên, mặt dây thủy tinh này thật đẹp! Anh rất tinh mắt đó!”

Khóe môi Doãn Tử Nhiên khẽ co rúm, cô nhóc ngốc nghếch, dây chuyền đá quý giá trị triệu bạc biến thành thủy tinh…

Chỉ có điều như vậy cũng tốt, nếu như nói cho cô biết giá trị của sợi dây chuyền này cô sẽ không nhận, coi như nó là… thủy tinh thôi…

“Đi thôi!” Anh tao nhã duỗi tay về phía cánh tay của cô.

Lúc vào trong hội trường, trong nháy mắt tiếng động huyên náo đã yên tĩnh lặng lẽ vì sự xuất hiện của bọn họ, không hẹn mà cùng mặc bộ lễ phục màu xanh dương, người ta không thể nói không nghĩ đến đây là cố tình giả bộ, cộng thêm ngoại hình hai người xuất chúng, không thể nghi ngờ trở thành người được chú ý nhất ở đây.

Vậy mà, Duy Nhất lại không hiểu sao cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, hình như có ngàn vạn cây kim đâm vào trên da rất khó chịu.

Ánh mắt Duy Nhất tìm kiếm chung quanh, rốt cuộc tìm được nguồn gốc của sự sợ hãi —— trong góc, một người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm ly rượu lạnh lùng nhìn cô, cặp mắt kia lạnh lùng, sắc bén, giống như kiếm tốt có thể xuyên qua cơ thể cô…

Không hiểu sao cô sợ run cả người, tại sao lại gặp phải khắc tinh này!

Cùng lúc đó, tín hiệu khắc tinh phát ra, một nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bên người cô, không cẩn thận va chạm với cô, trọng tâm giày cao gót của cô nghiêng đi…

Cũng may lần này Doãn Tử Nhiên nhanh tay lẹ mắt giữ eo cô, nếu không nhất định lại mất mặt trước mọi người…

“Ổn chứ?” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm xuống nâng mắt cá chân của cô lên.

Cô đau đến suýt nữa rơi nước mắt, ngoài miệng lại nói “Không sao”, đồng thời lại tìm kiếm ánh mắt kia, nhưng không thấy bóng dáng. Không nghĩ ra, tại sao mỗi lần gặp người đàn ông này đều không may?

Buổi tiệc sắp bắt đầu, người điều khiển chương trình trên sân khấu bắt đầu nói chuyện, “Các vị khách, các bạn, xin chào buổi tối! Tối nay là lễ chúc mừng của Tập đoàn Doãn thị chúng ta, đồng thời cũng là nghi thức hoan nghênh tổng giám đốc mới nhậm chức của chúng ta trở về nước, cho nên, đầu tiên mời Tổng giám đốc của chúng ta lên nói chuyện với mọi người!”

Doãn Tử Nhiên cười thần bí, đỡ Duy Nhất ngồi lên ghế, liền đi về phía sân khấu.

Duy Nhất hoàn toàn ngẩn người tại chỗ…

“Xin chào mọi người, tôi là Doãn Tử Nhiên, lần này về công ty…” Sau đó Doãn Tử Nhiên còn nói gì, Duy Nhất không nghe được nữa, cô chỉ cảm thấy môi mỏng của Doãn Tử Nhiên khẽ mở ra khẽ khép lại, dù sao cô cũng không tin, siêu cấp ngu ngốc lưu ban khi học tiểu học mới có thể học cùng lớp với cô sẽ là Tổng giám đốc mới của tập đoàn Doãn thị.

Không phải anh xuất thân bần hàn sao? Không phải anh ra nước ngoài vừa học vừa làm sao? Sao vừa đến là thành Tổng giám đốc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.