Tổ chức tiệc mừng vì Tổng giám đốc, buổi khiêu vũ tối nay do anh bắt đầu.
Doãn Tử Nhiên chậm rãi đi đến trước mặt Duy Nhất, mang theo nụ cười như mộng ảo, rất lịch sự vươn tay, “Duy Nhất, có thể chứ?”
Nếu nhảy một điệu này có phải sẽ mang tới hiểu lầm? Cô không muốn trở thành tiêu điểm của tin tức bát quái, huống chi, mục đích tham gia party tối nay của cô và Doãn Tử Nhiên không phải là điều này.
“Cái này… Em đau chân…” Duy Nhất cúi đầu nhìn đôi giày xăng đan cao gót nhỏ nhắn màu xanh nhạt mang trên chân.
“Không sao, đây là khiêu vũ chậm, di chuyển tùy ý theo anh là được!” Doãn Tử Nhiên đã vòng tay ngang hông cô.
Mặt Duy Nhất ửng hồng trong phút chốc, đang do dự, sau lưng Doãn Tử Nhiên lặng lẽ không tiếng động xuất hiện một người – Tần Nhiên.
“Xin lỗi, thiếu phu nhân, thiếu gia nói thời gian không còn sớm, để cho tôi đón cô về nhà.” Tần Nhiên vô cùng tao nhã cúi đầu một cái.
Doãn Tử Nhiên buông lỏng tay ra, vẻ mặt ngạc nhiên, “Thiếu phu nhân, Duy Nhất, em…”
“Đúng!” Duy Nhất ngẩng đầu lên, nói thật nhanh: “Em đã kết hôn, hôm nay chính là muốn nói rõ với anh chuyện này, thật lòng xin lỗi! Tần đại ca, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Duy Nhất quay đầu bước đi.
Doãn Tử Nhiên đuổi theo, bắt được cánh tay cô ở cửa hội trường, “Nhiễm Duy Nhất! Em đứng lại đó cho anh! Em là người không có lương tâm! Anh mới đi một tháng không gặp em… em liền kết hôn?”
Hội trường bị tiếng rộng giận của anh chấn động yên lặng như tờ, ngay cả tiếng nhạc cũng dừng lại.
Duy Nhất lúng túng, “Anh nhỏ giọng một chút, muốn tất cả mọi người đều biết?”
“Anh chính là muốn tất cả mọi người đều biết, anh muốn cho em biết, em chính là cô dâu mà anh quyết định trước khi ra nước ngoài!”Cặp mắt tuấn mỹ của Doãn Tử Nhiên như muốn phun ra lửa.
“Doãn Tử Nhiên, anh là người điên!” Duy Nhất hất tay của anh ra, “Ngay cả cấp ba cũng ngu dốt mà học lại, em có đồng ý gả cho anh sao?”
Duy Nhất giả bộ không để ý đến chán nản trong mắt Doãn Tử Nhiên, nén lòng rời xa quá khứ, Tử Nhiên, đừng trách em nói chuyện quá tuyệt tình, nếu không có cơ hội, còn không bằng hoàn toàn đoạn tuyệt…
Doãn Tử Nhiên nhìn bóng dáng màu xanh dương nhạt biến mất trong màn đeem, tinh thần chán nản, Duy Nhất, kẻ ngốc này, anh học lại cấp ba chính là vì chờ em học cùng lớp, anh đi du học một tháng trở về một lần là vì muốn nhìn thấy em, những điều này em cũng không biết sao?
Một góc hẻo lánh trong hội trường yên lặng trang nghiêm, hai người đàn ông cầm ly rượu của mình chăm chú nhìn tất cả.
“Doãn Tiêu Trác, trông chừng tốt em của cậu, đừng chọc người phụ nữ kia.” Người đàn ông mặc âu phục màu đen nói từng câu từng chữ.
Người tên gọi Doãn Tiêu Trác này nhìn anh cân nhắc, “Hả? Tại sao? Em trai tôi không xứng với cô ấy ở chỗ nào?”