Mạc Tây Du gật đầu: “Ừ.”
Trần Minh Tân hơi hất cằm, đuôi mắt xếch lên, lạnh lùng phun ra một chữ: “Nhận.”
Mạc Tây Du nhận điện thoại, tự giác mở loa ngoài.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói lo lắng của Tô Ánh Nguyệt từ trong điện thoại truyền ra: “Bác sĩ Mạc, Trần Minh Tân mất tích rồi!”
Tô Ánh Nguyệt lúc này đã về đến biệt thự Mogwynn, tìm trên dưới mấy lần đều không thấy bóng dáng của Trần Minh Tân.
Cũng đã hỏi qua bảo vệ người hầu, quả thực Trần Minh Tân vẫn chưa về.
Nam Sơn cũng gọi điện thoại cho cô, nói tạm thời cũng không tìm được Trần Minh Tân ở đâu.
Thời gian càng dài, trong lòng cô càng bất an.
Cô lo lắng có phải Trần Minh Tân đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nhưng mà cô quên mất, đúng là bây giờ Trần Minh Tân có chướng ngại tâm lý, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cách xử sự của anh.
Trong lòng cô quýnh lên, gọi cho Mạc Tây Du.
“Anh nói xem anh ấy đi đâu? Anh ấy cho người nói với tôi anh ấy đi xã giao, nhưng anh ấy còn không mang cả Nam Sơn theo, hơn nữa, anh ấy là người thích xã giao từ bao giờ chứ...”
Nghiêm khắc mà nói, Tô Ánh Nguyệt và Mạc Tây Du cũng không thân, nếu không phải vì Trần Minh Tân cô cũng rất ít phải tiếp xúc với anh ta, lúc này có lẽ là vì quá lo cho Trần Minh Tân, cho nên nói như hát, vừa vội vừa nhanh, nói mãi không dứt.
Mạc Tây Du vừa nghe, vừa im lặng ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân chỉ đứng bên cạnh anh ta, ánh mắt hơi mù mịt, rõ ràng sự chú ý của anh đều đặt vào cuộc điện thoại này.
“Alo? Bác sĩ Mạc, anh có đang nghe không?” Tô Ánh Nguyệt sốt ruột, nói nửa ngày không thấy Mạc Tây Du đáp lại, càng nóng lòng hơn.
Mạc Tây Du cũng không trả lời ngay, chỉ ngước mắt nhìn Trần Minh Tân.
Rất rõ ràng, anh ta đang đợi chỉ thị của Trần Minh Tân.
Lông mày Trần Minh Tân hơi nhíu lại, cho Mạc Tây Du một cái liếc nghiêm nghị.
Mạc Tây Du hiểu ý, lên tiếng trả lời: “Không cần quá lo lắng, có thể là ông chủ chỉ là cảm thấy mang theo người khác quá phiền phức?”
“Nhưng mà tôi lo lắng cho tình huống bây giờ của anh ấy, nếu như anh ấy bại lộ trước mặt người khác thì sao, tôi phải tìm được anh ấy.” Lời nói của Mạc Tây Du làm cho Tô Ánh Nguyệt yên tâm hơn, nhưng vẫn còn lo lắng
Mạc Tây Du nghe vậy, lại ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc anh ta một cái, cũng không nói lời nào, cúi đầu lấy điện thoại của mình ra.
Anh đè xuống nút nguồn, điện thoại lập tức sáng lên, anh còn chưa mở màn hình khóa, đã có nhắc nhở cuộc gọi nhở.
Khóe mắt anh giật nhẹ đến mức không thấy được, ngón tay qua lại trên màn hình, mở màn hình ra, những cuộc điện thoại nhỡ này đều đến từ một người- - Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ có điều, tên là bà xã.
Trần Minh Tân gọi điện thoại cho cô.
Mạc Tây Du đứng bên cạnh anh, thấy rõ ràng hành động của anh.
Anh ta nhớ chính mình đã từng nhận ủy thác xem bệnh cho một người già bị mắc bệnh đãng trí về già.
Cụ thích nhất là cháu gái nhỏ của mình, mỗi lần anh ta đến khám cho cụ, cụ đều nhắc đến cháu gái nhỏ, cứ đến đêm, bà cụ lại run run rẩy rẩy vào phòng bếp gọi tên cháu gái nhỏ, nói cô bé sắp đi học về rồi, phải nấu cơm cho cô bé.
Mà cháu gái nhỏ của bà cụ, đã sớm kết hôn sinh con rồi.
Vài phút trước, Trần Minh Tân vẫn không khống chế được cảm xúc bóp cổ anh ta như là hận không thể trực tiếp bóp chết anh ta, mà bây giờ, chỉ nghe thấy giọng Tô Ánh Nguyệt lo lắng, lập tức gọi điện thoại lại cho cô ấy.
“A!”
Trần Minh Tân vừa gọi đi, trong điện thoại Mạc Tây Du lập tức có tiếng Tô Ánh Nguyệt thét chói tai: “Trần Minh Tân gọi điện thoại đến!”
Cô vừa nói xong, Mạc Tây Du lập tức bị dập máy.
Anh ta hơi nhíu mày, giương mắt nhìn Trần Minh Tân, phát hiện anh đang nói chuyện: “Quán này quá dở, buổi tối hôm nay, anh muốn ăn cá hấp.”
Cũng không biết là người bên kia nói gì, vẻ mặt Trần Minh Tân từ từ giãn ra, mặt mày nhẹ bẫng như sắp cười lên.
Mạc Tây Du sợ hãi than tình yêu thần kỳ, yên lặng lui qua một bên sửa sang những thứ lúc Trần Minh Tân ném anh ta làm đổ vỡ.
Trần Minh Tân nhanh chóng cúp điện thoại.
Quay đầu thấy Mạc Tây Du đang thu dọn đồ đạc, ánh mắt sâu thẳm: “Cậu rời khỏi đây đi.”
Động tác của Mạc Tây Du dừng lại, không nói gì, anh ta yên lặng nhặt đồ trên đất, không biết phải nói gì.
Trần Minh Tân lại bổ sung một câu: “Trước khi rời đi, giải thích rõ ràng, sau đó không được liên lạc với cô ấy. “
Anh không muốn Tô Ánh Nguyệt cả ngày lo lắng vì bệnh tình của anh.
Cô ấy ở cùng anh, nên tự do vui vẻ.
Đây là suy nghĩ trong lòng anh, nhưng không phải lúc nào anh cũng làm được.
Chuyện không thể khống chế nhiều lắm.
Ví dụ như, gia tộc Mogwynn có tiền sử bệnh tâm thần, mà rất không may, anh chính là người phát bệnh.
Có đôi khi anh tỉnh táo, biết mình đang làm cái gì, mà có những lúc, hoàn toàn không thể khống chế được chính mình.
Anh vẫn cho là, con người nếu không thể tự điều khiển được, làm gì cũng không ổn.
Cho nên, năng lực tự điều khiển của anh rất tốt.
Anh nghĩ, trong cuộc đời của anh có hai lần mất khống chế.
Một là vì Tô Ánh Nguyệt, hai là vì trốn không thoát tiền sử bệnh tâm thần của gia tộc.
Mạc Tây Du nhanh chóng hiểu ý Trần Minh Tân, sắc mặt anh ta đột nhiên, hét lớn: “Không thể!”
Trần Minh Tân lúc này đã xoay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy Mạc Tây Du nói, anh cũng không quay đầu lại nói: “Tôi dùng thân phận ông chủ ra lệnh cho cậu.”
Mạc Tây Du không biết khuyên nhủ, không biết nói gì, chỉ cố chấp gọi anh một tiếng: “ông chủ!”
“Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý, cậu hết việc rồi, nhanh chóng xử lý hết rồi rời đi.”
Trần Minh Tân nói xong, trực tiếp rời đi, không cho Mạc Tây Du cơ hội nói chuyện nữa.
...
Lúc anh trở về biệt thự Mogwynn, Tô Ánh Nguyệt đang ở trong bếp làm cá hấp.
Cô đang cắt hành, chỉ là động tác có chút không yên lòng, ngay cả Trần Minh Tân đi vào, cô cũng không phát hiện.
Trần Minh Tân nhẹ chân nhẹ tay đi đến sau lưng cô, cúi đầu có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn điềm tĩnh của cô, đôi môi đỏ hơi mím lại, ngón tay miết lấy chuôi dao, từng dao từng dao cắt hành, cả người có vẻ không được tập trung.
“Anh không có muốn ăn tay của em.”
Đột nhiên nghe thấy tiếng của đàn ông, bàn tay nắm dao của Tô Ánh Nguyệt trượt ra, sắp cắt vào ngón tay, vẫn là Trần Minh Tân đứng ở sau lưng cô nhanh tay lẹ mắt cầm tay cô, lấy con dao trong tay cô đi.
“ Anh nghi ngờ mấy hôm nay em đều làm bừa ở công ty.” Ánh mắt Trần Minh Tân nhìn cô, trong giọng nói chứa sự nghi ngờ rõ ràng.
Anh đang giễu cợt cô, một người phụ nữ ngay cả hành cũng không cắt được, sao có thể làm được việc.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, gương mặt vui vẻ: “Anh về rồi!”
Sau khi vui vẻ, cô nhớ đến lời anh nói, lập tức tỉnh táo lại: “Anh có ý gì! Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện hù em, sao em có thể suýt thì cắt vào ngón tay được!”